“Có chuyện gì sao?”
Cả cô và Mễ Thiên Hàm đưa mắt nhìn nhau có vẻ như vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Vẫn thái độ lạnh lùng đó Mặc Phong không nói thêm lời nào nữa, đứng yên tại chổ.
“Không muốn ăn cua nữa!”
Đột nhiên cảm thấy có gì đó vật gì kì lạ vừa rơi ra từ ống quần tây đen của anh, cô cúi người xuống đưa tay nhặt lên xem. Lúc này Mặc Phong mới để ý, thấy vậy liền thở dài có chút chán nản.
“Ôi trời ơi!”
Mễ Thiên Hàm há mồm một lúc nhìn thứ cô vừa mới cầm lên, đột nhiên cả hai không nhịn được cười phá lên. Đó là một chiếc càng cua, chắc là lúc kẹp vào ống quần của anh ta mà rụng xuống.
Gương mặt anh ta chuyển sang khá bối rối, có lẽ cũng không biết chiếc càng này kẹp mình từ bao giờ. Đến khi phát hiện thì đã trở thành trò cười cho hai người bọn họ. Một vài cái chớp mắt liên tục để giấu đi sự xấu hổ, Mễ Thiên Hàm chỉ tay vào ống quần cậu ta.
“Tiểu Phong, thì ra cậu bị cua kẹp?”
Câu nói này càng khiến Tịnh Nhi ngồi ôm bụng cười sang sảng khoái chí. Không thể chịu đựng được nữa, Mặc Phong mới liếc ánh mắt hình viên đạn khẽ hắng giọng lên khó chịu.
“Bọn chúng đột nhiên tấn công tôi”
“Mặc tiên sinh, có lúc anh thật dễ thương!”
Cô trong vô ý lại nói ra một câu nghe rất liên quan, lúc này muốn rút lại thì đã muộn. Đột nhiên cô và anh hướng mắt nhìn đối phương, Tịnh Nhi có cảm giác không thể diễn tả cảm giác mỗi khi nhìn trực tiếp vào anh ta, hồi họp, ngượng ngùng.
“Lỡ mua rồi bỏ đi sẽ rất lãng phí!”
Nói lấp lửng cho qua rồi cô đứng dậy đi thật nhanh vào bên trong phòng bếp, để lại Mễ Thiên Hàm khó hiểu cứ liên tục đảo ánh mắt qua lại giữa cô và Mặc Phong. Anh ta biến phòng bếp thành một nơi rất hỗn tạp, khắp nơi vương vãi một ít rau, cá, cua. Còn có cả nắp đậy xoong nồi, nằm lung tung cả lên.
Thì ra những tiếng động to nhỏ liên tục là do những thứ này tạo ra, anh ta dùng nắp đậy này bắt mấy con cua. Nghĩ lại cô tiếp tục không nhịn nổi mà cười tít cả mắt, thì ra điểm yếu của anh ta là nấu ăn. Là do khi nảy mình khêu khích, nên mới không thể không làm.
Cô đưa tay bắt những con cua một cách cẩn thận, lấy đá ngâm để cua “bất tỉnh” sau đó mới chế biến.
“Anh thật dễ thương!”
Ở bên ngoài Mễ Thiên Hàm vẫn chưa chịu buông tha cho Mặc Phong, anh tiếp tục diễn tả lại câu nói và thái độ của cô để trêu ghẹo.
“Có gì đáng buồn cười?”
Thấy gương mặt cậu ta có vẻ như không có hứng thú gì, Mễ Thiên Hàm “e hèm” rồi “phì” một tiếng tiếp tục cười nghiêng ngã một mình.
“Có chuyện gì gọi tôi!”
Thấy cậu ta thái độ như sắp muốn nổi giận, đứng lên khỏi ghế sofa thì Mễ Thiên Hàm mới ngưng không cười nữa. Trở lại nét nghiêm túc, đưa tay kéo cậu ta ngồi xuống.
“Cậu đừng cứ suốt ngày giam mình trong phòng được không?”
Cảm thấy không gian bên ngoài yên tĩnh trở lại, cô cũng tập trung vào làm bếp.
Nói về bên phía cảnh sát, có lẽ như đã đúng hướng điều tra. Chỉ mất một buổi sáng đội trọng án chia nhau ra hành động, Kết quả thu thập được rất nhanh, tổng hợp manh mối đã có thể sàng lọc tìm ra mối quan hệ của nạn nhân trước khi gặp nạn.
“Đội trưởng, sau khi loại bỏ những đối tượng bị tình nghi. Thì xác định chỉ còn người này đáng lưu ý nhất, điều quen biết hoặc có qua lại với cả 3 nạn nhân!”
Hồ sơ điều tra như sau:
Trương Xuân Hoành, 35 tuổi, là chủ và cũng là nhiếp ảnh gia chuyên dựng bối cảnh của Studio Phương Lập.
Cả 3 nạn nhân trước khi bị mất tích điều được người này thuê đến để làm mẫu cho ảnh bìa thương hiệu tiệm.
Hiện tại vẫn đang sống độc thân, không có họ hàng.
“Chúng tôi cũng đã hỏi các nhân viên ở tiệm, thời điểm thứ tự hắn gặp và làm việc với các nạn nhân rất trùng khớp với thời gian báo án mất tích đã được ghi lại!”
Một người bên trong đội nói thêm.
“Trong lý lịch sơ khai hắn ghi mẹ mất sớm, cha lấy vợ khác và đang sinh sống ở nước ngoài.”
“Nhưng chúng tôi điều tra được qua lời kể của hàng xóm xung quanh, đã từng có một bi kịch xảy ra ở ngôi nhà cũ hắn từng sống lúc nhỏ!”
“Lúc hắn được 6 tuổi cha hắn đã ngoại tình, sau đó đã chính tay giết chết vợ mình trong lúc bị bà ấy phát hiện. Bị phạt ở tù chung thân, 4 năm sau bị các bạn tù đánh bị thương cho đến chết. Hắn sống với mẹ kế, đến khi lớn lên tự mình đến thành phố An Huy lập nghiệp sau đó mở tiệm chụp ảnh!”
“Năm hắn 15 tuổi, mẹ kế cũng đột nhiên biến mất. Dựa theo lời hắn nói với những người hàng xóm xung quanh, là bà mẹ kế đã bỏ đi về quê không tiếp tục ở đây nữa!”
Đội trưởng gật đầu nghe từng thành viên lên tiếng nêu rõ, ngẫm nghĩ lại một chút.
“Mẹ kế đột nhiên biến mất?”
“Lập tức thông báo Trịnh cục trưởng, nếu được có thể xin lệnh khám xét ngôi nhà cũ của hắn. Khả năng rất cao là mẹ kế hắn không phải về quê, mà là bị sát hại!”