Một người đàn ông vóc dáng rất cao, thân hình cũng xem như cân đối. Bộ đồ đen phối cùng chiếc áo khoác có mũ che đi gần hết cả khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới cằm, miệng vẫn đang nhếch lên đưa đầu lưỡi nhẹ liếm một lượt đôi môi. Vẫn đang đứng nhìn chằm chằm hướng chiếc xe của 3 người họ vừa lái rời đi khỏi cục cảnh sát.
“Cruel Person, tao vẫn thích tên này của mày hơn. Trò chơi bắt đầu!”
Chạy một mạch đến siêu thị mua vài vật dụng hằng ngày, bọn họ mới lái thẳng về đến biệt thự, Tịnh Nhi lấy thẻ nhớ trong máy ghi âm ra đặt vào máy phát. Cô đi tới bàn của mình tiếp tục làm việc, dịch những gì cần lưu ý đến trong lời suy luận của Mặc Phong ra thành một bảng soạn ngoại ngữ.
Mễ Thiên Hàm sau khi lái xe xuống tầng hầm đậu thì mới vào sau, thấy Mặc Phong ngồi dựa vào sofa ở phòng khách, trên tay đang lật một quyển sách có vẻ như rất chăm chú.
Việc điều tra tiến triển thế nào thì phải xem khả năng của đội trọng án, thế là anh ta duỗi thẳng vai, thả lỏng người ngồi xuống bên cạnh Mặc Phong.
“Tịnh Nhi, em biết nấu đồ ăn chứ?”
Cô đang lay hoay với công việc thì nghe tiếng bên ngoài của Mễ Thiên Hàm vọng vào hỏi, nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Mới nhớ đến đống đồ hải sản tươi vừa mua mà cô đặt trên bồn nước trong bếp, vẫn chưa rửa để vào tủ lạnh.
“Cô ta nấu ăn rất tệ!”
Giọng nói lạnh lùng này dù không lớn nhưng đủ để cô nghe thấy, đang định nhận lời đi vào bếp chế biến thức ăn. Cô lại mất hứng vì câu nói đó, giả bộ như không biết gì ngồi đó làm việc.
“Vậy cậu bảo tôi mua làm gì?”
Mễ Thiên Hàm có cảm giác không ổn cho lắm, quay sang bất ngờ nhìn về cậu ta. Sau khi đóng cuốn sách trên tay lại đặt lên bàn, mới đưa ánh mắt thâm thúy nhìn ngược lại.
“Tôi không biết làm hải sản đâu nhé!”
Đúng là linh cảm tuyệt vời mách bảo, Mặc Phong vừa định mở miệng thì đã bị anh ta vội vàng ngắt lời. Tìm cớ bản thân phải đi ra ngoài chăm sóc vườn hoa, từ ngày hôm kia đến bây giờ mãi lo việc vụ án mà quên mất tưới nước.
“Mặc tiên sinh giỏi mọi thứ, rất mong được anh chỉ giáo!”
Tịnh Nhi từ phía bàn làm việc phòng bên cạnh lên tiếng nghe qua đầy vẻ châm biếm, sau câu nói đó cô có vẻ như trả đũa thành công. “Dám chê bổn cô nương” trong lòng cô hả hê nghĩ thầm, mỉm cười.
Một lúc sau cô vẫn không nghe tiếng trả lời, nhẹ nhỏm người đứng lên nhìn ra phòng khách. Bây giờ mới thấy anh ta đang cởi áo vest mặc bên ngoài, đang xắn tay áo sơ mi trắng lên. Cảm giác như bị nhìn trộm, anh ta đưa ánh mắt lạnh lùng về hương cô.
“Làm việc đi!”
Nói xong anh ta mới vào phòng bếp, cô bĩu môi tỏ vẻ chờ xem. Rất nhanh đã đến giờ nghĩ trưa, dù phải canh tua đi tua lại những đoạn cần dịch. Cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tốc độ của cô, được rất nhiều chữ rồi.
Mãi chăm chú làm việc, nảy giờ cũng quên để ý động tĩnh bên trong phòng bếp hay ở ngoài phòng khách. Cô mới đặt bút xuống tạm dừng, bước ra ngoài sofa thì chỉ có một mình Mễ Thiên Hàm đang ngồi nhâm nhi ly trà, ung dung xem tờ tin tức tập chí.
“Em nghĩ ngơi chút đi, công việc không gấp!”
Nói xong anh đưa mắt ra hiệu mời cô ngồi xuống ghế đợi, mới được một lúc thì phía bên trong lạch cạch lạch cạch tiếng động liên tục, có vẻ như anh ta đang bắt cái gì đó dưới sàn nhà.
“Tiếng gì vậy nhỉ, hay để em vào xem?”
“Lúc cậu ta tập trung rất ghét bị làm phiền!”
Mễ Thiên Hàm đưa ánh mắt có phần cảnh báo nhìn cô, xong mới tiếp tục xem tập chí. Không biết anh ta đang làm gì, tiếng động to nhỏ vẫn không ngừng phát ra, rất nhiều tiếng nghe có vẻ kì quái.
“Anh Mễ, anh cũng mới về nước gần đây?”
“Không, gia đình anh chỉ định cư 5 năm, trong khoảng thời gian đó anh và cậu ta mới biết nhau!”
Anh ta nhìn cô với vẻ mặt có chút khó giải thích, rồi dần dần hướng về phòng bếp lên tiếng hỏi.
“Có lẽ em đang thắc mắc vì sao anh lại thân thiết với cậu ta?”
Thấy cô gượng đỏ khuôn mặt cuối đầu xuống nhìn mặt bàn, Mễ Thiên Hàm nói tiếp.
“Tính cách của cậu ấy tuy có phần lập dị, nhưng lại rất tốt bụng. Nếu không có cậu ta lúc đó, có lẽ sẽ chẳng tồn tại anh như bây giờ!”
Gương mặt của anh nhẹ lắc đầu mỉm cười, vẫn như đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ, cô biết mình không tiện xen ngang vào trong lúc này.
Không gian dần trở lại sự yên lặng, Mặc Phong từ từ bước chân ra khỏi phòng bếp, có lẽ cũng nghe thoáng qua vấn đề cô và Mễ Thiên Hàm đang nói. Gương mặt có chút mệt mỏi, vài giọt mồ hôi trên trán vẫn không đủ làm mờ nét đẹp trai lạnh lùng đó của anh.
“Tôi không cần sự biết ơn đó!”
Vẫn chỉ một câu của anh ta mà khiến cho người xung quanh tuột cảm xúc nặng nề, Mễ Thiên Hàm bây giờ mới trở lại thực tế. Ngại ngùng, lên tiếng đổi chủ đề.
“Cậu làm xong rồi à?”
Tịnh Nhi cũng nhìn sang phía anh ta hỏi.
“Có cần tôi giúp gì không?”
Cô đứng lên định sẽ vào trong giúp anh dọn thức ăn ra bàn, hay đại khái chuẩn bị chén đũa của phần còn lại. Bản thân mình ăn ké, cũng nên làm chút gì đó. Bất ngờ bàn tay ấm áp của anh chạm nhẹ vào vai cô, khẽ dùng sức ấn cô ngồi xuống trở lại.
Hành động này dù không quá trực tiếp động chạm, nhưng cũng đủ khiến cho tim cô đập loạn vì bối rối. Vẫn đang chưa kịp hiểu vấn đề, thì một lần nữa anh ta nói một câu làm cho cả hai người tuột hết cảm xúc.
“Không ăn cua nữa, gọi thức ăn ngoài đi!”