Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 15: Chương 15: Tội phạm nguy hiểm nhất




“Chúng ta bắt đầu từ nạn nhân Lưu Lệ Phi, nghề nghiệp là người mẫu quảng cáo. Thông thường sẽ có những mối quan hệ trong giao tiếp với các bên đại diện thương hiệu được mời tham gia, hoặc sẽ tìm đến những studios chụp hình theo yêu cầu!”

“Nạn nhân Trần Tiểu Đình, là một ca sĩ hát phòng trà, các sự kiện liên hoan. Thì mối quan hệ trong giao tiếp cũng là các công chức đại diện cho những công ty, hoặc người trực tiếp mời nạn nhân tham gia trình diễn!”

'Nạn nhân cuối cùng vừa được tìm thấy, tên Phương Mẫn Linh là một diễn viên, mặc dù chưa nổi tiếng nhưng vẫn có khả năng quan hệ với các đối tác đạo diễn phim, biên kịch hoặc thậm chí là những nhà đầu tư cho phim.”

Mặc Phong đứng trên bục giảng thuyết, hai tay bỏ vào túi quần đi hướng ánh mắt lên trên bảng vải màn bạc. Ở dưới phía đối diện có một trợ lý đội trọng án, canh chỉnh bật những tấm ảnh nạn nhân đang lên quan lên trên một chiếc laptop. Bên cạnh là máy chiếu 3D Fiber Glass, có thể hiện những gì có trong màn hình laptop lên trên đó.

Có vẻ anh ta khá linh hoạt đu theo tiết tấu của Mặc Phong, hai bên phối họp rất nhịp nhàng.

Tiếp tục nội dung như sau:

“Phương Mẫn Linh tuy là nạn nhân vừa được tìm thấy gần đây nhất, nhưng cũng là chìa khoá giải đáp gần như là tất cả về những gì hung thủ muốn biểu đạt!”

Nói xong thì những tấm ảnh chụp bảng phân tích tâm lý trong phòng anh ta do chính tay cô đã gửi vào điện thoại chú Trịnh được hiện lên. Cô đoán có lẽ do chú tải vào máy để tiện cho buổi toạ đàm không tốn thêm nhiều thời gian.

Không mất bao lâu để đọc xong, cô đưa mắt nhìn xuống dưới không ít cảnh sát thì thầm khều nhau tranh luận riêng. Ai nấy cũng có vẻ khó tin vào mắt mình, chắc đây cũng là lần đầu họ nhìn thấy kiểu suy luận tâm lý tội phạm.

“Trên người vết thương cả 3 nạn nhân đều giống với nhau, tin chắc cùng một hung khí gây ra, bên phía pháp y cũng đã khám nghiệm nhiều lần, xác định đó là do một sơi dây thắt lưng.”

Bên phía pháp y Mễ Thiên Hàm lúc này mới để micro gần miệng lên tiếng nói, đọc sơ lượt hồ sơ khám nghiệm vết thương trên người cả 3 nạn nhân. Sau khi anh ngừng phát biểu, bên dưới có một vị cảnh sát trông vẻ mặt vẫn còn điều thắc mắc, đưa tay lên tỏ ý muốn được giải đáp.

“Nếu hung thủ có vấn đề tâm lý, vậy làm sao biết động cơ khiến hắn chọn lựa nạn nhân để ra tay?”

“Cả 3 nạn nhân đều có một vết bớt nhạt, to nhỏ khác biệt nhưng lại gần giống nhau ở vị trí bên vai!”

Trong lúc đang suy nghĩ về câu hỏi của vị cảnh sát đó, Tịnh Nhi vô thức nghĩ về đặc điểm mình phát hiện trên người nạn nhân, bất chợt nói ra. Cô vẫn tin nhận xét của mình là không lầm, sau đó không ít người lật hồ sơ trước mặt ra nhìn vào, khẽ gật đầu tỏ vẻ đúng là có chuyện này.

“Vậy hắn làm cách nào để bắt nạn nhân đi?”

Mễ Thiên Hàm tiếp tục lên tiếng trả lời, đây vốn là câu hỏi dành cho phía pháp y.

“Chúng tôi xét nghiệm ra trong máu nạn nhân vẫn lưu lại thành phần Diazepam, isoflavone, ketamine và GHB. Cho thấy hung thủ khiến nạn nhân mất đi nhận thức trước khi bị bắt và sát hại!”

Giải thích:

Diazepam, isoflavone, ketamine, GHB là thành phần chính có trong thuốc mê được điều chế dưới dạng dung dịch lỏng, trong suốt, thường không mùi, không vị và dùng để uống.

“Như vậy có thể giải thích hung thủ đã ra tay khống chế nạn nhân ở trong nhà, sau đó mới thay đổi vị trí gây án!”

Đứng im lặng không nói một lúc, anh ta để Mễ Thiên Hàm giải thích những câu hỏi chuyên môn. Thấy bên dưới không còn ai thắc mắc, mới tiếp tục phân tích hành vi.

“Nạn nhân cuối cùng được phát hiện bị hung thủ cố tình mang thêm đôi giầy cao gót, chứng tỏ hắn đã dần biết cách che giấu. Nói dễ hiểu hơn là đánh lạc hướng điều tra, khiến chúng ta nghĩ ngôi nhà hoang là địa điểm chính!”

“Nhưng hắn ra tay không để lại một chút dấu vết nào, phạm vi điều tra vô cùng lớn...!”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nhìn chung nghề nghiệp của cả 3 nạn nhân đều yêu cầu phải thường xuyên thay đổi ngoại hình. Chúng ta sẽ dựa vào điểm này bắt đầu tra soát những nơi nạn nhân đã đến!”

Mặc Phong không đợi câu hỏi của một người cảnh sát phía dưới đặt ra xong, anh đã lên tiếng trước ngắt lời. Có vẻ như không kiên nhẫn để giải thích rõ ràng, cũng phù hợp với tính cách của anh ta.

“Các tiệm làm tóc ở quanh khu vực, địa điểm thiết kế quần áo, thậm chí mối quan hệ về việc trang điểm hay bất kì khả năng nào có liên quan đến chăm sóc sắc đẹp của 3 người nạn nhân!”

Buổi toạ đàm kéo dài gần một tiếng đồng hồ hơn mới kết thúc, sau khi xác định được phương hướng điều tra mà anh ta cung cấp. Đội trọng án lập tức bắt tay vào việc, chia nhau ra hành động. Cô cũng tắt ghi âm bỏ vào túi xách theo anh ra về, vẫn là ánh mắt hâm mộ từ mọi phía nhìn ở đằng sau lưng bọn họ.

“Này, phong độ vẫn chưa mất đâu nhỉ?”

Mễ Thiên Hàm đưa tay lên khoác lên vai anh ta, mỉm cười giọng có chút pha lẫn châm chọc. Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Mặc Phong giờ lại có chút bối rối, cậu ta cười ha hả thoải mái. Nhìn sang phía cô, nháy mắt ra hiệu biểu hiện đang khen ngợi cô “không tệ“.

“Hôm qua chú Trịnh nói vẫn còn 2 người mất tích chưa tìm thấy!”

“Em yên tâm, vụ án có tiểu Phong tham gia điều tra sẽ rất nhanh bắt được hung thủ thôi. Đến cả tội phạm nguy hiểm nhất Washington cũng bị cậu ta...!”

Cảm thấy bản thân mình lỡ miệng, Mễ Thiên Hàm vội vàng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng liếc sang của Mặc Phong đằng sau đôi kính đen. Cậu ta lặp tức đổi chủ đề sang một hướng khác, tranh luận tạo không khí vui vẻ trở lại, cùng nhau bước ra xe.

“Tội phạm nguy hiểm nhất?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.