Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 6: Chương 6: Sơ đồ Vụ án liên hoàn




Sáng ngày hôm sau, Tịnh Nhi đến đúng giờ đã hẹn với Mễ Thiên Hàm để bắt đầu làm việc. Do đã có chút trải nghiệm và tinh thần chuẩn bị sẵn nên khi đứng trước ngôi biệt thự, cô cũng tự tin hơn hẳn mà bước vào bên trong.

Cửa vẫn không khoá, cứ thế Tịnh Nhi đi vào phòng khách. Vẫn là không khí tĩnh lặng như vậy, có lẽ Mặc tiên sinh vẫn còn chưa thức dậy. Cô cũng chưa biết công việc cụ thể mình sẽ làm gì, nên thôi cứ ở đây chờ vậy.

Đứng rồi lại ngồi, Tịnh Nhi có chút buồn chán nên một mình đi dạo vòng quanh ngôi biệt thự. Đúng là rất rộng rãi thoáng mát, phía sau còn trồng rất nhiều hoa hồng.

Xem ra vị Mặc tiên sinh này cũng rất biết thưởng thức, cảnh vật xung quanh phía ngoài đa số là cây trồng cao lớn. Đủ để làm nền cho phong cảnh vườn hoa được sinh động hơn.

Dạo quanh khắp nơi một hồi, vẫn chưa thấy Mặc tiên sinh hoặc Mễ Thiên Hàm ở đâu cả. Cô đành phải lấy điện thoại gọi vào số máy hôm qua. Kết nối khá lâu thì đầu dây bên kia cũng nhấc máy, vẫn là giọng nói lạnh lùng trả lời.

“Có chuyện gì?”

Có vẻ như đây mới là vị Mặc tiên sinh chuyên gia tâm lý gì đó mà Mễ Thiên Hàm đã giới thiệu ngày hôm qua, thái độ này có vẻ Tịnh Nhi nên vào thẳng vấn đề.

“Tôi đã đến đây rất lâu...!”

Vẫn chưa đợi cô nói đến câu thứ hai, đầu dây bên kia anh ta đã lên tiếng cắt ngang. Thái độ có vẻ như không được tự nhiên đáp lại.

“Tôi biết”

“Biết sao?” chẳng lẽ ngay từ ban đầu Tịnh Nhi bước đến biệt thự đã bị anh ta chú ý, nhưng tại sao lại không gặp mặt trực tiếp. Để cô phải đợi rất lâu, buộc lòng phải gọi mới chịu trả lời.

“Đúng là tính cách kì quái không giống ai, một chút xíu lịch sự cũng không có.” Tịnh Nhi khẽ nhăn mặt nghĩ thầm, vẫn phải cố niềm nở cô tiếp tục hỏi.

“Bây giờ tôi phải làm gì?”

Đúng lúc này thì có tiếng của Mễ Thiên Hàm phía bên ngoài phòng khách vọng lại, cô vừa đưa ánh mắt nhìn ra thì bên kia cuộc gọi đã tắt máy.

Cô có một chút hụt hẫng, chẳng phải vì sợ tính cách này của Mặc tiên sinh sẽ làm khó mình trong công việc. Tịnh Nhi lo lắng đến lúc nhịn không nổi sẽ mắng cho hắn ta một trận thì không tốt chút nào, dù gì cũng là sếp của mình.

Thôi thì chả thèm quan tâm nữa, Tịnh Nhi bước vội trở lại phòng khách. Mễ Thiên Hàm cũng vừa đặt một vài đồ dụng cụ trông có vẻ khá cồng kềnh, mặt anh ta có vẻ hơi đỏ ửng, kèm theo đó tiếng thở dốc này xem ra là đang rất mệt

“Mễ tiên sinh, anh tập thể dục trễ vậy sao?”

Tịnh Nhi mỉm cười nhìn anh ta, vẫn không quên hỏi một câu trêu chọc Mễ Thiên Hàm. Không để ý đến cô, anh ta vội tới bồn rửa tay xong ngồi xuống ghế sofa.

“Dù anh có tập cũng không chọn cách vác một đống hỗn độn này theo bên mình đâu!”

Tịnh Nhi nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, bây giờ mới để ý mớ dụng cụ dưới sàn. Có vài thứ như tấm bảng ghi chú loại to, và rất nhiều đồ linh tinh không rõ là gì.

“Mặc Phong vừa dọn đến đây không lâu, tuy biệt thự có đầy đủ tiện nghi. Nhưng vẫn thiếu vài thứ phục vụ cho nhu cầu nghiên cứu của cậu ta!”

Cô nhìn thấy Mễ Thiên Hàm như vậy, bản thân cô cũng đang rất khó hiểu về mối quan hệ của họ, pháp y cao cấp lại chạy chân cho Mặc tiên sinh?

Mễ Thiên Hàm bắt đầu đứng dậy pha trà, liếc ánh mắt qua khuôn mặt tò mò của cô. Anh mới mỉm cười giải thích.

“Mặc Phong rất ghét người lạ động vào đồ của mình, cũng như không thích ồn ào. Cậu ta chỉ có một người bạn là anh ở đây!”

Tịnh Nhi nghe xong lại bĩu môi, có chút chán ghét.

“Đúng là kẻ kì quặc”

Xem ra đề tài về Mặc tiên sinh này không nhiều vấn đề để bàn luận, Mễ Thiên Hàm dẫn cô đến bàn làm việc. Tiện tay đưa cho cô một bộ hồ sơ, nhờ cô dịch sang tiếng phổ thông. Tạm thời chỉ có bấy nhiêu đó.

“Một chút nữa Mặc Phong sẽ có sắp xếp khác cho em!”

Dặn dò Tịnh Nhi một chút việc nhỏ khi soạn thảo xong, Mễ Thiên Hàm mới đem mớ dụng cụ lên tầng lầu. Đưa tay gõ cửa căn phòng đầu tiên, một lát sau bên trong mới có tiếng mời vào.

Bước vào bên trong phòng, Mặc Phong vẫn giữ nguyên tư thế đứng yên nhìn vào tấm bảng đặt gần sát vách nên trái căn phòng. Mễ Thiên Hàm mới bước đến gần xem, đây là một bức phác hoạ sơ đồ tâm lý tội phạm.

“Là vụ án phụ nữ mất tích gần đây?”

Mặc Phong vẫn nét mặt lạnh lùng đứng nhìn chằm chằm vào bảng vẽ, thấy vậy Mễ Thiên Hàm tiếp tục hỏi.

“Lọt được vào tầm ngắm của cậu, chẳng lẽ đây là án mạng liên hoàn?”

Thấy Mặc Phong có vẻ như chẳng có hứng thú gì về câu hỏi của mình, Mễ Thiên Hàm cũng yên lặng quan sát những gì trên đó ghi mà không hỏi nữa.

Tóm tắt như sau:

“Có 2 người đã được tìm thấy, Lưu Lệ Phi Và Trần Tiểu Đình điều có những vết tích cho thấy lúc còn sống đã từng bị ngược đãi. Nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, ở vùng cổ có vết hằn bầm ngang nhìn rất rõ. Hung khí có thể là bọc nilon hoặc do sợi dây siết cổ để lại. Sau khi chết vẫn bị hung thủ đánh đập, nhưng vị trí ở vùng mặt nạn nhân lại hoàn toàn bình thường.”

Mễ Thiên Hàm khẽ gật đầu nói.

“Tôi cũng đã tham gia khám nghiệm kỹ lưỡng, quả thật có những vết thương được tạo ra sau khi nạn nhân đã tử vong không lâu sau đó, bên phía cảnh sát chỉ kết luận hung thủ cố tình tạo ra nhầm đánh lạc hướng điều tra!”

“Điểm đáng chú ý hơn nữa tại sao hung thủ cố tình trang điểm rất đậm cho nạn nhân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.