Chớp mắt đã đến gần trưa, Tịnh Nhi cũng hoàn thành dịch xong giáo án. Tốc độ làm việc của cô khiến Mễ Thiên Hàm có vẻ khá kinh ngạc, hài lòng. Do có phát hiện mới về vụ án mà anh đang khám nghiệm, sau khi Mễ Thiên Hàm giúp Mặc Phong hoàn thành nốt công việc thì cũng vội rời đi.
Lúc này trong ngôi biệt thự chỉ còn Tịnh Nhi và Mặc Phong, cô duỗi thẳng lưng nhẹ một cái. Bây giờ ra ngoài tìm gì đó để bỏ vào bụng có lẽ rất bất tiện, vị trí ở đây cách bên ngoài quá xa.
Thấy vậy nên thôi bỏ qua ý nghĩ đó, Tịnh Nhi đi về khu vực phòng bếp xem có gì nấu ăn tạm hay không. Đúng như Mễ Thiên Hàm nói, biệt thự đầy đủ mọi thứ tiện nghi, đến cả đồ tươi sống cũng được để sẵn trong tủ lạnh.
“Bổn cô nương xem ra phải tự nấu thôi!”
Tịnh Nhi lấy một chút thịt bò và rau cải, định bụng làm gọn món mì xào để ăn trưa. Đang lay hoay dưới bếp, thì tự nhiên phía trên tầng lầu có tiếng động nghe rất to. Khiến cô giật mình một phen, Tịnh Nhi nhăn mặt lại.
“Mặc tiên sinh!”
Vì tiếng động có vẻ rất to, cô cảm thấy lo lắng. Lỡ đâu anh ta vấp té hay bị gì đó thì phải làm sao, mặc dù trước khi đi Mễ Thiên Hàm đã nói đừng làm phiền Mặc Phong trong lúc này. Ấy thế có lẽ phải lên xem thử, chắc cũng không sao.
Nghĩ là làm, Tịnh Nhi đưa tay tắt bếp. Bước từ từ lên hướng tầng lầu, vì cửa sổ các phòng bên dưới không mở, đèn trên lầu cũng không bật sáng. Xung quanh cứ giống như đang là ban đêm vậy, cô dựa theo gốc tường mà đi.
Tầng hai có vỏn vẹn 5 phòng, nhìn sơ qua lại chỉ có 2 phòng cửa không đóng. Tịnh Nhi rón rén ánh mắt nhìn vào căn phòng đầu tiên, một cảnh tượng đối với cô rất khó quên được.
Không phải hình ảnh khủng khiếp, cũng không phải khắp nơi trong gian phòng tối khiến cô sợ hãi. Tròn xoe đôi mắt không chớp động, miệng cô mở nhẹ ồ lên một tiếng đủ cho bản thân có thể nghe thấy. Hai tay cô trong vô thức bấu vào khung cánh cửa, nhịp tim bắt đầu đập nhanh.
“Tuyệt” trong suy nghĩ bây giờ chỉ có một chữ để thể hình dung người đang đứng ở phía bên trong căn phòng, cửa sổ không kéo rèm một nửa. Từng tia nắng bên ngoài thấp thoáng soi vào vóc dáng rất cao lại cân đối cùng khuôn mặt nam thần nghiêm túc đó của anh ta.
Bất chợt ánh mắt có vẻ không được tự nhiên của Mặc Phong liếc ra hướng cửa.
“Nhìn đủ chưa?”
Tịnh Nhi mới hoàn thần thức khỏi cái sự u mê trai đẹp của mình, cô lắp bắp liên tục xua tay lên tiếng giải thích.
“Tôi...tôi không cố ý nhìn trộm, nghe tiếng động lớn mới lo lắng Mặc tiên sinh gặp phải chuyện gì!”
Thì ra đây là dáng vẻ của vị Mặc tiên sinh, từ khi đến đây tới bây giờ Tịnh Nhi mới được nhìn thấy. Tuy là gặp ở trong tình huống hơi bị động một chút, cô vừa tính bước vào bên trong tiếp tục giải thích thì bị anh ta lên tiếng chặn câu nói tiếp theo của mình.
“Tôi không sao!”
Đứng yên tại chổ một lúc không biết phải làm sao trong tình huống này, vì Tịnh Nhi có cảm giác như anh ta không thích nói chuyện. Cũng không muốn thất lễ, cô ngại ngùng cuối mặt xuống sàn nhà.
“Cô lại đây!”
Tịnh Nhi bất thình lình lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Phong gọi cô, nghe không phải thị uy nhưng lại có gì đó như đang ra lệnh. Tuy có chút không thích thái độ của anh ta nhưng cô vẫn bước gần lại.
Đứng cùng hướng với Mặc Phong, cô đưa mắt lên tấm bảng trắng ghi rất nhiều lời chú thích. Kèm theo từng dòng chữ phía trên những tấm ảnh, là những hình xác chết chụp tại hiện trường. Dường như anh ta đang nghiên cứu vụ án, Tịnh Nhi xem lướt qua một lượt.
“Hai người này có điểm chung gì?”
Mặc Phong vẫn là thái độ lạnh lùng đó mà lên tiếng hỏi.
“Tôi không hiểu, Mặc tiên sinh muốn hỏi điều gì?”
Do ánh mắt Tịnh Nhi vẫn đang chăm chú nhìn trên bảng mà trả lời, đợi một hồi lâu sau không thấy Mặc Phong nói thêm câu nào nữa. Cô mới hướng sang nhìn anh ta, mới biết anh ta đang dùng ánh mắt liếc chằm chằm vào mình.
“Thôi được rồi!”
Tịnh Nhi nhún vai một cái, bĩu môi nhìn trở lại vào bảng mà lên tiếng giải thích một mạch ý nghĩ mà cô vừa suy đoán. Trên hình là hai người phụ nữ, được chụp riêng và sắp xếp từng vết thương một cách ngắn gọn dễ hiểu.
Cô đưa tay phải lên chỉ vào các tấm ảnh chụp vết thương, lần lượt và nói.
“Khi bị chấn thương, các mạch máu nhỏ sẽ bị vỡ và máu thoát ra ngoài, tụ lại dưới da và tạo nên các mảng bầm đen, vàng. Nên tôi nghĩ là họ đã bị ngược đãi, tác động vật lý trước khi chết vì lúc đó các tế bào hồng cầu trong cơ thể vẫn còn tuần hoàn.”
“Kì lạ nằm ở các vết bầm màu xanh dương này, dấu hiệu mạch máu bị vỡ mà không tụ lại. Là hiện tượng cơ thể ngưng lưu thông máu, đây là những vết thương sau khi tử vong.”
Nói xong Tịnh Nhi mới tạm thời ngừng một lát, xem ra cô đoán đúng vì không thấy Mặc Phong lên tiếng phản bác. Cảm giác căng thẳng trong cô cũng vơi bớt, nhưng Tịnh Nhi không giữ được thần thái này quá lâu. Bất chợt cô lại thốt lên một câu, khiến người có tính cách lạnh lùng như Mặc Phong cũng cạn lời.
“Cả hai nạn nhân đều thích trang điểm đậm, nhưng kiểu này có chút lỗi thời thì phải?”
Phụ nữ quả thật nhạy bén nhất là để ý chi tiết này của nhau nhất, chỉ một câu này của Tịnh Nhi đã đá bay tất cả đánh giá hài lòng của Mặc Phong từ nảy đến giờ.