Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 4: Chương 4: Tên lạnh lùng Mặc Phong




Tịnh Nhi vui vẻ trò truyện với Mễ Thiên Hàm quên mất đi thời gian bên ngoài bầu trời đã gần tối, mới xin phép được đi về. Sau khi xác nhận chính thức ngày mai cô sẽ đến làm, Mễ Thiên Hàm đích thân bước theo tiễn cô ra tận ngoài cổng biệt thự rồi mới một mình đi vào.

Đang lay hoay ngồi dưới bàn nhâm nhi tách trà, nghe một giai điệu bài nhạc rất hot dạo gần đây. Mễ Thiên Hàm có vẻ say sưa, không để ý phía sau lưng mình có một người đàn ông đang chậm rãi tiến tới. Đứng im lặng nhìn một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng vang lên khiến anh ta giật mình.

“Cô gái đó về rồi sao?”

Đưa tay lên ngực vỗ nhẹ trấn tĩnh lại phần hồn vừa bị doạ, Mễ Thiên Hàm lại vừa thở dài vừa khẽ lắc đầu ngao ngán quay đầu lại nhìn người đàn ông mà có chút trách móc.

“Mặc Phong, sao lúc nào cậu cũng thích hù doạ người khác vậy?”

Đáp lại Mễ Thiên Hàm chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, xong Mặc Phong không nói gì đi tới phía cửa sổ. Nhìn về hướng bên ngoài, bóng dáng Tịnh Nhi vừa đón được taxi ngồi vào.

“Cô gái này không tệ đâu, khả năng quan sát rất nhạy bén!”

Mễ Thiên Hàm cũng đi đến đứng bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh ta mà tóm tắt một câu khen ngợi dành cho cô. Ấy vậy mà Mặc Phong chỉ nở một nụ cười nhếch miệng, đầy thâm ý trả lời.

“Cô gái này tuy suy đoán không khác với kết quả tôi cần cậu giả bộ để thử, nhưng vẫn không đủ để gọi là thông minh!”

Nói xong Mặc Phong quay người lại, nhìn nghiêng về hướng bên phòng khách. Gương mặt đẹp trai hầu như hoàn hảo ở mọi khía cạnh gốc nhìn, không biểu hiện bất kì trạng thái nào, chỉ có duy nhất đôi mắt lộ ra một sự lạnh lùng đủ khiến cho người xung quanh bị đóng băng. đam mỹ hài

“Tôi chưa hiểu rõ ý cậu?”

Một cái chớp mắt đằng sau câu hỏi Mễ Thiên Hàm đưa ra, Mặc Phong vẫn im lặng không trả lời. Điều này càng khiến cậu ta trông không khác gì một khúc gỗ biết di động, ấy vậy mà Mễ Thiên Hàm không lấy làm lạ. Có lẽ cũng đang quá quen thuộc với tính cách này của cậu ta.

Để giải đáp thắc mắc, đành đi theo cậu ta bước vào phòng khách. Lúc này Mễ Thiên Hàm mới kéo hết tất cả rèm cửa sổ, ánh sáng buổi chiều lọt qua. Tuy không còn gắt cũng đủ khiến mọi thứ xung quanh nhìn rõ hơn.

“Cô ta suy luận cậu không phải tôi một cách rất logic!”

“Tất nhiên, mọi thứ điều diễn ra theo đúng yêu cầu của cậu”

Mễ Thiên Hàm ngạo nghễ đồng ý điểm nhận xét này của cậu ta, hai tay để ra đằng sau lưng đi tới trước mặt Mặc Phong. Bất chợt cảm thấy ánh mắt cậu ta có chút gì đó khác lạ, tò mò nhìn theo về hướng tủ sách. Có một tấm thẻ gì đó trông rất quen, Mễ Thiên Hàm đi đến cầm lên xem.

“Sao thẻ chức vụ của tôi lại nằm ở đây?”

Đó là một tấm thẻ ngành màu trắng, nằm trên ngăn gần cuối trên tủ sách. Trông có vẻ được ai đó đặt nghiêm chỉnh ở đó từ lúc nào, Mễ Thiên Hàm có chút bối rối.

“Tôi bị rơi từ bao giờ vậy nhỉ?”

“Lúc cậu chỉnh lại áo vest sau khi rửa tay xong đã làm rớt, là cô ta nhặt lên”

Mặc Phong lạnh lùng liếc sang nơi khác trả lời, đâu có thấy được nét mặt Mễ Thiên Hàm đang khóc không ra nước mắt. Cứ tưởng bản thân diễn đạt lắm, không ngờ Tịnh Nhi đã biết nghề nghiệp cũng như mình không phải là Mặc Phong.

“Cô ta biết cậu cố tình giả mạo tôi, cho rằng chúng ta muốn trêu chọc mình cho nên trước khi sự thật tiết lộ đã ghẹo cậu lại thôi. Cậu không nhớ lúc đó cậu phản ứng thế nào sao?”

Mễ Thiên Hàm nhớ lại thái độ ngại ngùng lấp lửng lúc bị Tịnh Nhi nắm tay ép cho bản thân mình vào đường cùng. Không còn cách nào để có thể phản bác, sau khi tự mình xác nhận bản thân là hàng giả mạo thì cô ấy đã cười rất vui.

“Nhưng cô ta chọn cách theo đúng kịch bản gợi ý của chúng ta để nắm được thóp của cậu, cũng xem như tạm chấp nhận!”

Mặc Phong giữ nguyên thái độ lạnh lùng, đưa tay trái lên vỗ nhẹ vào vai của Mễ Thiên Hàm tiếp tục lên tiếng.

“Còn một điểm tuy nhỏ nhưng rất quan trọng cho thấy cô ấy đã nghi ngờ cậu là hàng fake ngay từ lúc đầu!”

Mễ Thiên Hàm có vẻ như đắn đo một chút rồi mới dùng vẻ mặt đờ đẫn lên nhìn Mặc Phong hỏi.

“Cậu cố tình nhấc máy lên tiếng trả lời cô ấy “

Ông trời của tôi ơi, cậu mang tôi ra làm bài tập thử người khác như vậy sao Mặc Phong? Mễ Thiên Hàm tiếp tục lên tiếng để bỏ qua đề tài đáng xấu hổ này.

“Cô ta là một trong số 14 người không bị hù bỏ chạy bởi cái thử thách chọn lựa quái đảng này của cậu đấy, tôi đã giúp cậu tìm ra trợ lý tài giỏi!”

Mặc Phong đứng yên một lúc, thản nhiên đáp.

“Không thể để những nghiên cứu suy luận của tôi vào tay một kẻ đần được!”

Nói xong không đợi Mễ Thiên Hàm tiếp tục hồi đáp, Mặc Phong đã quay lưng bỏ đi lên tầng lầu. Bỏ lại anh một mình mỉm cười tự khâm phục bản thân, vẫn chỉ có mình mới chịu được thái độ này của Mặc Phong trong suốt 12 năm làm bạn.

“Này tiểu Hàm, cậu liên hệ bên phía đội trọng án. Tôi rất bận, đừng làm phiền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.