Sau gần 15 phút Tịnh Nhi đã dịch được khá nhiều chữ, chàng trai cũng rất bất ngờ trước khả năng của cô. Cầm lên xem xét rồi khẽ gật đầu biểu hiện hài lòng và nói.
“Tốt lắm, ngày mai cô có thể đến đây làm việc chứ?”
Tịnh Nhi tròn xoe đôi mắt thích thú nhìn anh ta, cảm giác hồi hộp lo lắng lúc nảy dường như đã quên mất. Cô tỏ ra vẻ vui mừng vì được nhận, nhưng bất chợt lại nhìn xung quanh một chút rồi lên tiếng.
“Tôi phải làm việc ở đây sao?”
Anh ta nghe xong lại tỏ vẻ như chẳng có gì ngạc nhiên, mỉm cười ôn hoà bắt tay với cô và thẳng thừng đáp lại.
“Đúng vậy, tôi có chút thất lễ khi chưa giới thiệu bản thân với cô Tịnh đây. Tôi là Mặc Phong, là chuyên gia tâm lý học tội phạm vừa từ chối lời đề nghị làm phó giáo sư ở D.C (Washington Hoa Kỳ) trở về đây”
Tịnh Nhi từng là sinh viên ngoại ngữ, cô biết rất rõ thân phận anh ta vừa mới giới thiệu cao cấp đến trình độ nào, chỉ là khó có thể tin được với tuổi tác của anh lại đạt được thành tựu đáng khâm phục như vậy.
“Chuyên gia tâm lý học tội phạm?”
Tịnh Nhi sợ bản thân nghe không rõ, cô lắp bắp hỏi lại thêm một lần nữa. Anh chàng xem ra rất hài lòng với sự bất ngờ này của cô, thẳng lưng hiên ngang bước đến bàn trà đặt bên phải căn phòng. Bưng ấm trà lên từ tốn rót vào ly, phía sau vẫn cảm giác ánh mắt của cô nhìn về mình, anh ta đáp.
“Tôi vừa trở về nước tuần vừa qua, nên có rất nhiều văn bản chuyên môn cần dịch. Đây là lý do tôi chọn cô Tịnh đây, tốc độ làm việc của cô khiến tôi rất hài lòng!”
Anh ta vừa nói vừa nhâm nhi ly trà nóng có vẻ rất thoải mái, trong lúc cả hai người cùng nói chuyện phía dưới lầu. Thì bên trên tầng, một người đàn ông cũng có vóc người cao, trông dáng vẻ thì khá cân xứng với các nam thần người mẫu vẫn đang dõi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Ánh nắng không thể chiếu tới khu vực nơi người đàn ông đang đứng, càng làm tăng thêm sự u ám khó diễn tả bằng lời.
“Tôi rất cảm kích khi nhận được lời khen từ anh, nhưng có vẻ chúng ta nên hỏi ý kiến thật sự của Mặc tiên sinh!”
Tiếp tục với phía bên dưới, Tịnh Nhi mỉm cười một cách ngượng ngùng nhìn sang anh ta một lúc rồi mới lên tiếng. Trái ngược với thái độ e dè đó của cô, anh ta mở tròn đôi mắt lên ngạc nhiên hỏi lại.
“Ý cô Tịnh có nghĩa là gì?”
Đến bước này còn giả bộ cái gì nữa, cái anh chàng này thật sự xem mình là một cô ngốc hay sao?
Tịnh Nhi vẫn mỉm cười đầy hàm ý, cô đưa tay lên chỉ vào tay phải của anh ta.
“Tay phải của anh có vài vết chai sần nhỏ dưới lòng bàn tay, rõ rệt nhất là ở giữa ngón cái và ngón trỏ. Đó là do anh hay cầm nắm vật kim loại như dao mổ hoặc kéo chuyên dụng lâu ngày tạo thành, anh không phải chuyên gia tâm lý mà là một bác sĩ pháp y!”
Như là một động tác biểu hiện Tịnh Nhi đã đoán trúng, anh ta đưa tay phải của mình lên sờ nắn. Ánh mắt đảo nghiêng liên tục, càng khiến cô muốn bật cười.
Chàng trai vẫn tỏ vẻ cứng đầu không chịu thừa nhận, sau một hồi kiểm tra thì tiếp tục nhẹ giọng hỏi lại cô.
“Người tạo kiểu tóc, thiết kế thời trang cũng có thể dùng kéo. Tại sao cô Tịnh lại khẳng định tôi là pháp y?”
“Đúng là có khả năng như anh nói, nhưng thử để ý mà xem, từ lúc bước vào cửa việc đầu tiên anh làm chính là rửa tay. Tôi sẽ không cho việc đó là kì lạ cho đến lúc phỏng vấn đến bây giờ, anh đã đi rửa tay 4 lần. Chẳng phải đó là thói quen của bác sĩ phẫu thuật hay sao?”
Tịnh Nhi cảm thấy đề cập đến đề tài này có vẻ rất thú vị, nhất là khi việc mình đoán lại chính xác. Từng bước dồn anh chàng đẹp trai này vào thế bí, xem ra vẫn còn đang cố chống cự biện minh. Anh ta tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa đủ lý do cô đoán tôi là pháp y?”
“Trên người anh có mùi của formaldehit, ngoài một số ngành nghề như gia công đồ gỗ hay nội thất. sản xuất thuốc nhuộm hoặc mỹ phẩm, thì chỉ có bác sĩ phòng thí nghiệm hoặc pháp y học mới sử dụng loại hoá chất này!”
Giải thích lưu ý về hoá chất formaldehit như sau:
Formaldehit được gọi bằng rất nhiều tên khác như là formol, formalin hoặc formaldehyde có đặc tính kháng khuẩn và kháng nấm bằng cách phá hủy các mô tế bào. Do đó, hóa chất này được biết đến như một chất bảo quản trong phòng thí nghiệm y tế dùng để ướp xác và khử trùng dụng cụ. Thi thể người bảo quản trong dung dịch được các y khoa mổ xẻ trong quá trình nghiên cứu giải phẫu, nó được dùng để bảo quản tiêu bản, nội tạng.
Tinh Nhi vừa giải thích vừa bước ung dung chân tiến lại gần nơi anh ta đang đứng. Vấn đề lúc này khiến cô quên mất đi căng thẳng, nên cô cũng tự tin thêm phần nào mạnh dạng lên tiếng. Buộc anh chàng này phải chịu thua, nắm tay phải anh ta lên có chút lém lỉnh.
“Anh đừng nói với tôi mình là bác sĩ phòng thí nghiệm chứ, nếu vậy các vết chai sần trên tay phải của anh từ đâu mà có?”
“Thôi được rồi!”
Anh ta cười nhếch môi tỏ vẻ như chấp nhận chịu thua những điều Tịnh Nhi vừa suy luận.
“Cô Tịnh thông minh thật, chỉ vài chi tiết nhỏ đã đoán được. Tôi xin giới thiệu bản thân mình lại, tôi tên là Mễ Thiên Hàm chuyên viên khám nghiệm cao cấp.”
Nói xong Mễ Thiên Hàm bắt tay Tịnh Nhi lại một lần nữa, lúc này mới khâm phục khả năng quan sát của cô. Cả hai điều mỉm cười, lúc này người đàn ông phía trên lầu mới chậm rãi quay người bước vào phòng.