Tịnh Nhi không thấy một ai trả lời, cô chỉ còn cách lấy điện thoại gọi lại vào số người đàn ông đó. Gương mặt khả ái của cô khẽ nhăn lại, vì lúc này cô lại không liên lạc được. Cảm giác thất vọng xen lẫn bực tức, cô cho rằng bản thân mình đã bị ai đó trêu chọc.
Tịnh Nhi vừa quay lưng lại bước trở về hướng cửa, cô không còn chút nhẫn nại nào nữa để ở lại nơi kì quái này. Thì bất ngờ bước chân cũng từ phía đối diện bên ngoài cửa, một chàng trai dáng người cao gầy, mặc đồ vest trông rất lịch lãm đi vào. Với gương mặt điển trai nở nụ cười, như một làn gió xuân thổi đi sự lo lắng của Tịnh Nhi từ khi đến đây.
“Xin lỗi, tôi vừa xử lý chút chuyện dưới tầng hầm đậu xe”
Anh chàng vừa cười nói vừa đi đến phía bồn rửa tay bên phải, đáp lại chỉ là ánh mắt tròn xoe của Tịnh Nhi đang nhìn thẳng vào mình. Không biết đối phương đang nghĩ gì, chàng trai tiếp tục lên tiếng hỏi.
“Cô là người gọi đến xin phỏng vấn?”
Lúc này Tịnh Nhi mới thấy bản thân mình có chút thất lễ, cô vội gật đầu trả lời hỏi lại.
“Đúng vậy ạ, anh là Mặc tiên sinh?”
Chàng trai cười tươi rồi đi vào, Tịnh Nhi không biết mình nên làm gì tiếp theo. Cô vội bước chân theo sau, đến một căn phòng khác. Trang trí cũng chẳng có gì khác nhiều so với phòng khách, có điều vật dụng bày biện xem ra đầy đủ hơn. Chắc đây chính là phòng làm việc.
Được chàng trai đưa tay ra hiệu mời cô ngồi, Tịnh Nhi đặt hồ sơ xuống và ngồi vào ghế đối diện. Anh ta lật xem hồ sơ từng trang một, cô thì chỉ biết ngồi liên tục đảo ánh mặt nhìn xung quanh và chờ được phỏng vấn. Lâu lâu cô vẫn cố tình giả vờ liếc sang gương mặt đẹp trai của anh ta, ấy trai đẹp mà không nhìn cũng phí.
“Cô Tịnh, vừa tốt nghiệp chưa có chuyên môn cũng không sao. Gan dạ chút là được rồi”
Anh ta vừa nói vừa gật đầu mỉm cười, có vẻ như đã đồng ý tiếp nhận hồ sơ của Tịnh Nhi, nhưng lại khiến cô khá ngạc nhiên bởi câu nói cuối cùng. Cô không nghĩ việc soạn dịch văn bản thì liên quan gì đến hai chữ gan dạ.
“Đây là một bản soạn mẫu, cô Tịnh có thể dịch thử một đoạn không?”
Tịnh Nhi đưa tay lên cầm cảm giác khá dày trang, nhưng khi mở ra dòng chữ không chiếm quá nhiều diện tích. Thứ làm cho quyển văn bản cộm lên là những tấm ảnh lật úp ngược kẹp cùng, sẽ rất bình thường vì có nhiều giáo án kèm ảnh mô tả để người đọc dễ hình dung. Cô lấy xấp ảnh ra, chưa vội lật lại xem. Tịnh Nhi chỉ chú ý dịch những chữ viết tay, là ngoại ngữ tiếng Anh. nhìn qua chữ rất đẹp.
“Nạn nhân Trương Nhã Lệ, nữ tuổi từ 21 đến 26, trên người có 42 vết thương lớn nhỏ. Trong đó có 15 vết thương trước và 27 vết thương to nhỏ giống nhau sau khi tử vong. Nghi là bị ngược đãi bằng roi da hoặc những thứ tương tự, có vết hằn đậm rõ trên cổ suy đoán nguyên nhân chính dẫn đến cái chết là do nghẹt đường hô hấp”
Tịnh Nhi vừa lấy giấy bút có sẵn trên bàn làm nháp để ghi bản dịch sang tiếng phổ thông, cô vừa nhăn mặt miệng có vẻ đang lẩm bẩm trông rất chăm chú. Bất thình lình cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn sang xấp ảnh kế bên. Không kềm chế được sự tò mò, Tịnh Nhi cầm lật lên xem.
Những tấm ảnh chụp một cô gái, nói đúng hơn là một xác chết tại hiện trường. Sắp xếp tất cả bức ảnh cho trùng khớp lại vị trí với những dòng chữ mình vừa dịch, Tịnh Nhi mới thấy văn mẫu này chính là một bản khám nghiệm. Rất giống như những gì cô đã xem trên phim ảnh, đây là một sơ đồ án mạng.