Thành phố An Huy đang là giờ cao điểm, dù là buổi sáng của một ngày bình thường thì vẫn rất đông người qua lại náo nhiệt. Tịnh Nhi đang xen lẫn trong đám người hối hả, trên tay cô đang cầm tập hồ sơ xin việc.
Tịnh Nhi là sinh viên ngoại ngữ vừa tốt nghiệp loại giỏi, đang rất chờ đợi ngày có thể tự lập ngoài xã hội. Tự kiếm tiền bằng thực lực của chính bản thân mình, cô đã thử liên hệ với nhiều công ty cần nhân viên có khả năng ngoại giao tốt với đối tác nước ngoài.
Tuy nhiên, đa số họ chỉ ưu tiên người đã có sẵn kinh nghiệm thực tế. Đối với sinh viên vừa ra trường như cô tất nhiên sẽ không được chú ý nhiều lắm. Có chút nãn lòng, thì ngày hôm qua Tịnh Nhi nhìn thấy trên ti vi có đăng cần trợ lý thông dịch ngôn ngữ viết tay.
Tịnh Nhi đã thử liên hệ và vô tình có được cuộc hẹn phỏng vấn vào ngày hôm nay, vì người bên kia cuộc gọi chỉ vỏn vẹn trả lời ngắn gọn. Nên Tịnh Nhi vẫn chưa biết rõ cụ thể công việc mình cần là phải làm gì, xem ra đãi ngộ không tệ nên cô quyết định đến phỏng vấn trực tiếp sẽ hỏi rõ hơn.
Đi qua tận 3 trạm xe, địa chỉ phỏng vấn xem ra có lẽ gần như ra khỏi khu vực thành phố. Tịnh Nhi cũng đã đến nơi ghi trên bản đăng, đầu tiên là sự bất ngờ. Cô nhìn một lượt xung quanh, khá vắng lặng người qua đường. Tất nhiên cũng rất thưa thớt nhà dân lân cận, điểm chú ý chính là lại sừng sững một ngôi biệt thự trông rất xa hoa, Tịnh Nhi đi ven theo con đường để nhìn rõ số nhà. Thì lại dừng bước trước cánh cổng của ngôi biệt thự.
“Xem ra có lẽ là ở đây”
Tịnh Nhi ngơ ngác nhìn thật kỹ, ấy lại có chút e dè khi tiến đến nhấn chuông. Vì từ ngoài nhìn vào trông, mặc dù đang là giữa ban ngày cũng không thể đẩy lui đi cái sự u ám rõ ràng. Yên lặng một cách kì bí.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách Tịnh Nhi bất ngờ vang lên, khiến cô trở lại với thực tại. Là số điện thoại phỏng vấn ngày hôm qua mà cô đã liên hệ, cô vội nhấc máy.
“Alo”
“Đến rồi thì vào đi, cửa không khoá”
Là một giọng nói có vẻ lạnh lùng của một người đàn ông, nghe qua chắc tuổi còn rất trẻ. Tịnh Nhi vẫn chưa kịp đáp lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Lấy hết can đảm, cô đưa tay đẩy cánh cổng đi vào.
Tới giữa ngôi biệt thự, không khí càng trở nên tĩnh mịch. Thậm chí Tịnh Nhi có thể nghe được tiếng nhịp tim của mình thình thịch, cửa chính dẫn vào ngôi biệt thự cũng không khoá. Tiếng cót két khiến cô có chút nổi da gà, ánh sáng cũng theo đó lọt vào phía bên trong ngôi nhà.
Ấy vậy khác với vẻ lộng lẫy hoa lệ ở ngoài, bày biện bên trong giống như một thư viện mini ở giữa có một tủ kệ sách rất to, khắp nơi ngoài những đồ dùng cần thiết thì chỉ toàn sách và sách.
“Xin chào, tôi đến để phỏng vấn ạ! “
Tịnh Nhi rụt rè lên tiếng, đôi chân vẫn chầm chậm đi vào bên trong. Vẫn không có một ai lên tiếng trả lời, càng khiến nổi lo lắng của cô dần tăng lên. Thật sự lúc này Tịnh Nhi chỉ muốn quay đầu bỏ về, lại tiếc nuối công sức đi đến đây. Nên cố gắng nán lại đi một vòng, đôi mắt ngó nghiêng mọi thứ tiếp tục gọi.
“Tôi đến để phỏng vấn đây ạ!”
Tịnh Nhi không để ý phía trên lầu, một người đàn ông đang đứng yên lặng nhìn xuống cô cùng với ánh mắt lạnh lùng, dõi theo cô từng bước.