Cô sợ hãi ngẩng đầu, dáng vẻ giống như đã gây chuyện lại bị người lớn bắt gặp.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Nam Kiều hiện đang học cao trung, chỉ còn lại nửa năm sẽ đến kỳ thi Đại học.
Mẹ cô lo lắng nếu lúc này chuyển trường sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô, cho nên đã cố ý mời lãnh đạo và giáo viên chủ nhiệm của trường mới đi ăn một bữa cơm.
Hiệu trưởng khách khí nói: “Phu nhân yên tâm, trường học của chúng tôi nổi tiếng cả nước về chất lượng dạy học, chắc chắn Nam kiều sẽ được hưởng đãi ngộ giáo dục tốt nhất.
Dừng một chút, hiệu trưởng còn cười trêu ghẹo:
“Dịch tiên sinh cũng thật có ý tứ: Gia Ngôn và ông ấy cùng họ, Nam Kiều lại theo họ của phu nhân.”
Mẹ cô chỉ cười, nhìn thoáng qua Nam Kiều một cái, không giải thích gì nhiều.
Sau khi rời đi, Nam Kiều mới hỏi bà:
“Anh Gia Ngôn từng học ở Cao trung Bắc Thành ạ?”
“Đúng vậy.” Mẹ cô gật đầu, sờ sờ tóc cô, “Anh Gia Ngôn của con lúc đó rất lợi hại, thi đại học đạt hạng hai toàn thành phố. Con phải noi gương thằng bé, có biết không?”
Nam Kiều cảm thấy hơi hồi hộp một chút, trong lòng bắt đầu cảm thấy chênh lệch giữa hai người thật lớn.
Lúc này, Dịch Gia Ngôn đã học năm ba Đại học, còn cô đang đứng ở sân trường mà anh từ sinh hoạt. Nhìn mấy toà nhà to đến không thể tưởng tượng nổi, bên trong cũng xinh đẹp không kém.
Chân thật cảm nhận một chút, đột nhiên nhớ tới thời gian trước kia ở thị trấn Ngô.
Giáo viên chủ nhiệm đưa Nam Kiều vào lớp, ôn hoà để cô ngồi ở hàng ghế thứ ba, chính giữa rồi giới thiệu với cả lớp:
“Nam Kiều là em gái của Dịch Gia Ngôn, các em cũng đã nghe nói qua: ba năm trước đây cũng tốt nghiệp ở trường chúng ta, đi thi toàn thành phố đạt hạng hai. Lúc ấy, Dịch Gia Ngôn cũng do cô dạy Ngữ Văn cho.”
Đại khái là giáo viên chủ nhiệm đã nhiều lần nói qua cái tên này với cả lớp, mọi người đều hiểu ra.
Nam Kiều ngồi phía trước, sau khi nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói, có một nam sinh xích lại gần hỏi:
“Anh trai của cậu lợi hại như vậy, cậu cũng là học bá [1] hả?”
Mặt cô nóng lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Giáo viên chủ nhiệm quả nhiên rất chiếu cố Nam Kiều, đầu tuần thường xuyên gọi cô đến để hỏi thăm tình hình học tập.
Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng thông qua sự chiếu cô đó mà được giải quyết.
Nam Kiều cẩn thận từng li từng tí che kỹ vết sẹo dưới tóc mái. Nếu có gió thổi, cô lập tức che tóc mái trước tiên, không để nó bay lên.
Tiết thể dục phải chạy bộ, Nam Kiều cũng che tóc mà chạy, quyết không buông tay.
Đến buổi tối thứ hai và thứ sáu, sau khi tan tiết tự học, cô phải trực nhật nên là người về sau cùng.
Sắc trời dần tối muộn, Nam Kiều vội vàng chạy ra ngoài, vô tình đụng trúng Từ Hi Cường đang gấp gáp cầm bài tập.
Bởi vì hai người đều chạy rất nhanh, mà cô lại tương đối gầy yếu, cho nên cả người hơi lảo đảo, mặt muốn ngã xuống đất.
Từ Hi Cường gấp đến độ lập tức đưa tay kéo cô lại:
“Ai da, may mắt cậu còn chưa đi. Bài tập tiếng Anh còn để quên trong hộc bàn! Nhìn mình này...”
Nói được nửa câu, Từ Hi Cường bỗng ngây người.
Nam Kiều nháy mắt nhận ra ánh mắt cậu, vô thức đưa tay che trán lại, nhưng đã chậm.
Từ Hi Cường kinh ngạc nhìn vết sẹo dài như ngón út, cao giọng hỏi:
“Nam Kiều, trên trán cậu... sao lại có một vết sẹo lớn như vậy? Giống như ấu trùng vậy.”
Từ Hi Cường ngồi ở hàng thứ tư, chính giữa, trong nhà xem như cũng có bối cảnh. Đại thiếu gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng [2] mà sinh ra, nói chuyện tuỳ tính đã quen, rất ít để ý đến cảm nhận của người khác.
Cho nên, khi Nam Kiều nghe được mấy chữ “ấu trùng”, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Cô nhanh như cắt bật dậy, cầm lấy cặp sách rơi dưới đấy lên rồi xông ra khỏi cửa, không để ý tới Từ Hi Cường đang kêu to.
Tối hôm đó, trong phòng tắm, Nam Kiều đứng trước gương vén làn tóc mái dày lên...
Vết sẹo màu hồng phấn rất bắt mắt, cắt ngang giữa trán cô, cũng cắt ngang tuổi thanh xuân của cô. Nam Kiều vĩnh viễn không có dũng khí chải tóc mái lên cao, giống như những cô gái khác để lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp.
Cuối cùng, Nam Kiều buông xuống tóc mái, không nói lời nào ra khỏi phòng tắm, vừa vặn gặp Dịch Gia Ngôn từ phòng ngủ đi ra.
“Làm bài tập xong rồi?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa...” Cô sờ lên tóc mái lần nữa, xác nhận không có gì mới hạ tay.
“Có đề khó không làm được sao?”
“Không có.” Cô lập tức phủ nhận.
“Đã biết Nam Kiều của chúng ta thông minh mà.” Dịch Gia Ngôn cười với cô:
“Chẳng qua, nếu gặp đề khó không biết giải, em có thể đến hỏi anh.”
Nam Kiều gật gật đầu, lúc chuẩn bị về phòng thì bị anh gọi lại.
“Ngày mai ba và dì sẽ đi công tác, mấy giờ em tan học? Anh đến đón em đi ăn cơm.”
“Bảy giờ rưỡi.”
Lúc đó, Nam Kiều không nghĩ tới ngày thứ hai, tất cả đều thay đổi.
Lúc cô vào lớp liền có người khác thường nhìn mình; có người xì xào bàn tán, có người chỉ trỏ, những ánh mắt kia nóng đến mức đốt đến người cô. Ai nấy đều nhìn tóc mái trên trán...
Nam Kiều nhẫn nhịn, thẳng tới buổi chiều thứ hai, khi tan học, Từ Hi Cường ngồi ở phía sau bỗng nhiên nhô đầu ra hỏi:
“Này, Nam Kiều, “ấu trùng sẹo” trên trán cậu vì sao mà có? Là bẩm sinh hay là...”
Giọng cậu ta không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn đủ khiến mọi người xung quanh an tĩnh trong nháy mắt, dựng đứng lỗ tai lên hóng chuyện.
Nam Kiều mím môi thật chặt, ngón tay siết chặt đầu bút, màu mực xanh lam đọng lại trên trang giấy.
Sau lưng vẫn tiếp tục truyền đến giọng nói:
“Ai da, cũng không phải là tra hỏi cậu, sao lại không lên tiếng? “Ấu trùng sẹo” trên trán cậu trông thật doạ người nha. Tối hôm qua mình còn gặp ác mộng, nhìn thấy cậu biến thành một con trùng thật lớn, nhất quyết xông tới mình, buồn nôn chết mình luôn.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười.
Nam Kiều vứt mạnh cây bút, xoay người lại. Cô không nhịn được nữa, rống lên trước mặt Từ Hi Cường:
“Liên quan gì tới cậu? Không im miệng được à?”
Nữ sinh trước giờ luôn yên lặng đột nhiên lại nổi giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, trong mắt gần như bắn ra lửa.
Mặt mũi Từ Hi Cường mất sạch, tuy biết rõ bản thân đuối lý nhưng vẫn gân cổ quát lại cô:
“Cậu la lớn cái gì? Sao chuyện này lại không liên quan đến tôi? Sẹo lớn như vậy tự nôn được rồi, còn không phải làm tôi buồn nôn sao? Buổi tối gặp ác mộng đều vì cậu, nói xem có liên quan đến tôi hay không?”
Động tĩnh lần nay quá lớn, khiến cả gian phòng im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn bọn họ tranh chấp, ánh mắt nhìn chằm chằm tóc mái của Nam Kiều, cố gắng nhìn cho ra bí mật mà cô giấu phía dưới.
Từ Hi Cường trẻ tuổi không biết được, lời nói nhảm nhất thời của mình đã khiến cho người khác tổn thương biết bao, vậy mà vẫn còn mạnh miệng.
Nam Kiều nhìn cậu ta trên mặt vẫn không bớt vênh lên, còn có ánh mắt kia vì chiếm thế thượng phong mà dương dương đắc ý. Trong lòng cô giống như bị lửa đốt, lập tức cầm một quyển sách đập Từ Hi Cường.
Hét thảm thiết một tiếng, cậu ta che lấy cái trán bị thương đứng dậy. Từ Hi Cường thẹn quá hoá giận, đẩy cô ngã xuống đất.
Giữa lớp có một cái bàn, chính vì vậy mà eo của Nam Kiều nặng nề va vào góc bàn, đau đến mức không đứng dậy nổi. Cô gắt gao ôm eo, sắc mặt trắng bệch.
Buổi chiều, Dịch Gia Ngôn không có lớp, chỉ ở nhà đọc sách. Vốn dĩ dự định bảy giờ mới đến trường đón Nam Kiều, nhưng không ngờ mới sáu giờ đã nhận được điện thoại từ trường học gọi tới.
“Cho hỏi, có phải là phụ huynh của Nam Kiều không?”
Anh dừng một chút, trả lời: “Tôi là anh trai của con bé, xin hỏi đã có chuyện gì sao?”
Giáo viên chủ nhiệm lập tức nhận ra giọng anh, kêu lên:
“Gia Ngôn sao? Là cô Lý đây. Bây giờ em có thể tới trường một chuyến không?”
Dịch Gia Ngôn lập tức khẩn trương: “Nam Kiều đã xảy ra chuyện sao ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm ấp úng nửa ngày, mới nói: “Con bé... đánh nhau với bạn cùng lớp.”
***
Lúc Dịch Gia Ngôn đến được phòng Giáo vụ, Nam Kiều và Từ Hi Cường đều đang ở đó.
Nhân viên y tế đơn giản xử lý tốt vết thương trên trán của Từ Hi Cường; ngược lại là Nam Kiều, bởi vì eo bị thương nên không có cách nào kiểm tra, chỉ có thể ngồi ở một bên.
Dịch Gia Ngôn nhìn thấy cô ngồi ở một góc, đầu cúi xuống thật thấp, cả người vừa gầy vừa nhỏ, khiến anh không nhìn thấy sắc mặt hiện tại của cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nam Kiều sợ hãi ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được kinh hãi, dáng vẻ giống như đã gây ra chuyện lại bị phụ huynh bắt gặp.
Trong lòng không rõ là cảm giác gì, Dịch Gia Ngôn đi tới trước mặt cô, trầm giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Kiều đỏ mắt nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Đừng nói cho mẹ em...”
Giáo viên chủ nhiệm rất nhanh đã đến, giải thích rằng mọi chuyện chỉ là xích mích nhỏ giữa bạn học với nhau, không cần gấp gáp.
Dịch Gia Ngôn nghe nói eo của cô bị đụng phải, cúi đầu hỏi:
“Có sao không?”
Nam Kiều lắc đầu, vẫn cố chấp hỏi lại câu kia: “Đừng nói cho mẹ em, có... được không?”
Dịch Gia Ngôn không lên tiếng, kéo tay cô đi ra ngoài. Nam Kiều bị đau kêu một tiếng, vội rút tay về.
“Có phải eo bị đụng mạnh rồi không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút...” Giáo viên chủ nhiệm xấu hổ xoa tay.
Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn gương mặt nhịn đau đến sắp khóc của cô, song, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Anh cõng em.”
Nam Kiều không nhúc nhích.
Anh cười khổ quay đầu, tay lau nước mắt cho cô, “Được rồi, anh sẽ không nói với dì. Nhưng em phải đồng ý với anh, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, nhé?”
Nam Kiều cắn môi, chậm rãi trèo lên lưng Dịch Gia Ngôn, hai tay ôm cổ anh.
***
Trong bệnh viện, Dịch Gia Ngôn cõng cô chạy Đông chạy Tây, giúp cô làm thủ tục đăng ký. Anh cõng cô đi phòng Cấp cứu Ngoại khoa ở tầng 3. Đại khái là chụp X quang, sau khi chụp còn ở lại hỏi thăm bác sĩ tình hình của cô thế nào.
Khi nhận được kết quả, Nam Kiều ngồi ở ghế dài, trên đầu là bóng đèn điện chiếu xuống. Cô nhìn Dịch Gia Ngôn đang cau mày nói chuyện với bác sĩ, anh rất khẩn trương, thần sắc nghiêm trọng. Mãi đến lúc sau, anh mới thả lỏng tay, mỉn cười nói cảm ơn với bác sĩ.
Nam Kiều rất sợ ánh mắt chăm chú nhìn mình của anh. Dịch Gia Ngôn đứng trên cao cúi đầu nhìn cô, vừa tức vừa cười:
“Bác sĩ nói không sao, chỉ là eo của em tụ chút máu bầm thôi.”
Nam Kiều vẫn bất an dò hỏi: “Anh đã hứa sẽ không nói lại cho mẹ em...”
“Sẽ không nói, sẽ không nói mà.” Dịch Gia Ngôn bật cười thành tiếng, muốn xoa đầu cô một cái.
Nhưng khi thấy cô theo phản xạ rụt người lại, bàn tay lơ lửng trong không trung liền thu hồi lại.
_____
[1] Học bá: học sinh “con nhà người ta” đó mọi người.
[2] Ngậm thìa vàng: sinh ra trong gia đình giàu có, muốn gì đều được.