Anh đứng dưới hoàng hôn, như thơ như hoạ.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Ngày cô rời đi, thị trấn Ngô vẫn như cũ, mưa xuân đổ xuống.
Một chiếc xe màu đen dừng lại ngoài cửa, người đàn ông trung niên vận Âu phục bước xuống. Mẹ của Nam Kiều đứng dưới mái hiên, có chút áp bức nói:
“Nam Kiều, đây là chú Dịch.”
Nam Kiều ngẩng đầu nhìn thần sắc ôn hoà trong mắt của ông, liếc mắt lại thấy chiếc xe kia đang làm những người xung quanh chú ý. Cô hơi há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mẹ cô kéo tay, “Gọi chú đi, Nam Kiều.”
“Không sao.” Dịch Trọng Dương cười cười:
“Tiểu Nam là thiếu nữ, khó tránh khỏi thẹn thùng.”
Hành lý đã được thu dọn tốt, không nhiều, chỉ có một rương.
Dịch Trọng Dương một tay khiêng cái rương nặng trịch, lúc quay người, cúi đầu hỏi Nam Kiều:
“Con có thể giúp chú che dù không?”
Mẹ cô có chút khẩn trương. Nam Kiều nhìn đôi mắt ôn hoà của ông, chậm rãi gật đầu, lập tức cảm thấy mẹ mình thả lỏng tay ra, không nắm chắc cô như thế nữa.
Đây là lần đầu tiên mà Nam Kiều ngồi xe sang.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ra khỏi tỉnh, chỉ có mất lần đi thành phố tham gia diễn thuyết tranh tài, cũng là ngồi xe của trường, rất cũ kỹ, trống rỗng. Nhưng chiếc xe này lại hoàn toàn khác, lúc nàng mở cửa xe, dưới sàn trải thảm lông màu trắng gạo. Trong lúc nhất thời, Nam Kiều không dám đạp lên, sợ vấy bẩn dấu chân của mình lên đó.
Mẹ cô phía sau lưng nói: “Không sao đâu, Tiểu Nam, sẽ có người lau dọn.”
Lúc này cô mới bớt lo sợ trèo lên xe.
Ô tô chậm rãi khởi động. Ngoài cửa sổ, ngô đồng và màn mưa đầu xuân lướt qua trước mắt, khung cảnh tỉ mỉ khiến người ta hoài niệm.
Nam Kiều không có nói cho ai biết chuyện mình rời đi, kể cả Thẩm Thiến, Cận Viễn và bọn Mập Mạp. Trong tiềm thức, cô không nghĩ sẽ rời khỏi họ, nhưng cô lại rất muốn đi khỏi thị trấn Ngô, một giây cũng không muốn chờ.
Đã muốn đi, cần gì phải tăng thêm ràng buộc?
Trước khi đến nơi, mẹ cô và chú Dịch dặn dò không cần lo lắng quá. Trong nhà có một anh trai lớn hơn cô bốn tuổi, hiện tại đang học Đại học.
“Gia Ngôn là con trai của chú Dịch, là một đứa tốt. Thằng bé sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nam Kiều không lên tiếng, yên lặng ngồi trên xe tưởng tượng ra bộ dáng của “anh trai” kia. Dù sao nơi đó cũng không phải là nhà của cô, mẹ cô đưa cô đến không có nghĩa là cô có quyền không coi ai ra gì.
Nếu như “anh trai đại thiếu gia” không thích mình thì... cuộc sống của cô nhất định sẽ rất gian nan.
Nam Kiều cổ quái suy diễn nhiều cách ứng phó tốt, đủ loại hình tượng vụt qua đại não. Nhưng không nghĩ đến, lúc cô xuống xe, trước vườn hoa của biệt thự có một người đang đứng đó nghênh đón mình.
Lúc đó, Nam Kiều đã ngồi cả ngày trên ô tô, vừa nhìn thấy thiếu niên đó choáng váng muốn ngất đi, hai nhân như nhũn ra.
Bắc thành không giống với thị trấn Ngô đang đổ mưa, mặt trời nơi này mờ nhạt mà mỹ lệ yên tĩnh. Ánh sáng chiếu xuống toà nhà kia, thoạt nhìn như tiên cảnh.
Cô yếu ớt vịn cửa xe đi xuống, nâng mắt liền nhìn thấy Dịch Gia Ngôn.
Trước hàng rào màu đen, Dịch Gia Ngôn mặc áo sơ mi trắng đứng đó, hai tai đeo nghe, nhìn thấy chiếc xe đi tới liền gỡ chúng xuống, tuỳ ý để trên cổ.
Anh đi qua chỗ cô, ánh mắt giao nhau không giấu được ý cười lan ra.
“Ba, dì,“ Dịch Gia Ngôn giúp ông kéo chiếc rương hành lý, lại nghiêng đầu mỉm cười nói với cô:
“Nam Kiều, cuối cùng em cũng tới.”
Không phải “Sao em lại đến đây?” xa lạ, cũng không phải “Em vậy mà cũng đến?” bài xích, cô cảm thấy những dự liệu kia của mình thật sự không cần thiết.
Ngược lại, anh nói rất đúng: cuối cùng cô cũng tới.
Cảm giác thật giống như nhìn thấy bạn cũ đã lâu, chờ đợi thật lâu chỉ để gặp lại nhau.
Nam Kiều có chút luống cuống mà đứng ở đó, mà Dịch Gia Ngôn lại đang khiêng rương hành lý, lúc đi qua cổng vườn hoa bỗng quay đầu hỏi:
“Sao em không vào?”
Nam Kiều khẽ ngẩng đầu, ngước nhìn phòng của mình dưới ánh hoàng hôn, ngay bên cạnh phòng của Dịch Gia Ngôn, gạch tường màu đỏ hoà với hoa Khiên Ngưu quen thuộc, hốc mắt cô bỗng dưng nóng lên.
Thật giống với ước mơ của nhiều năm trước, tất thảy bây giờ cũng đến. Ở một nơi xa lạ, cô chậm rãi khoan thai, nhận được tình cảm gia đình.
Dịch Gia Ngôn lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê, trên có đính con thỏ lông xù nho nhỏ, đưa cho cô. Nam Kiều nhịn lại biểu tình kinh hỉ, chỉ ngại ngùng nói cảm ơn.
“Đây là phòng ăn, bên tay phải là phòng bếp.” Dịch Gia Ngôn dẫn cô tham quan một vòng:
“Thư phòng, sảnh chính, còn có phòng ngủ của ba và dì trên lầu. Mấy ngày trước nghe nói em sẽ tới, dì đi đón em, ba cũng gọi dịch vụ đến lau dọn phòng ngủ trên tầng một, muốn cho tiểu thiếu nữ thích lãng mạn một bất ngờ.”
Nam Kiều có chút thụ sủng nhược kinh [1]: “Cái này... làm phiền mọi người rồi.”
Dịch Gia Ngôn khựng lại một chút, quay đầu cười nói:
“Công ty ba anh làm về trang trí kiến trúc, chút chuyện này không đáng là bao.”
Anh giúp Nam Kiều mở cửa phòng ngủ, giấy dán tường hoa văn lấy màu lam nhạt làm chủ đạo phối với màu trắng gạo của gạch đập vào mắt cô. Cửa sổ không có đóng kỹ, gió xuân thổi nhẹ qua màn cửa vàng nhạt, từng làn sóng uốn lượn trong không trung. Ngoài cửa sổ, ngô đồng chập chờn một vùng, có ánh nắng nhỏ lọt qua, chiếu xuống đất từng đốm vàng vụn.
“Ba anh không biết con gái thích gì, cho nên anh tự chủ trương chọn giúp em những thứ này.”
Dịch Gia Ngôn đưa cô vào, chỉ chỉ cái giường công chúa màu trắng, trên tường treo tranh minh hoạ của Alice, còn có góc phòng, nay đã trang trí thêm một cái giá sách.
“Anh tham khảo vài ý kiến của bạn học nữ cùng lớp. Nếu như em không thích, chúng ta đổi lại. Dù sao cũng là phòng của...”
“Em rất thích.” Nam Kiều nhịn không được ngắt lời anh, mặt đỏ ửng.
Dịch Gia Ngôn không nói gì nữa, chỉ mím môi cười cười. Do dự một lát, anh đưa tay xoa đầu cô.
Có điều, đầu của Nam Kiều là nơi mẫn cảm. Bàn tay anh cơ hồ chưa chạm đến, cô đã vô thức nghiêng đầu tránh né. Thế là tay anh chạm phải vài cọng tóc mái trong không trung.
Dịch Gia Ngôn sững sờ, ánh mắt dừng lại trên trán nàng.
Sắc mặt Nam Kiều đại biến, gắt gao che trán mình lại, liên tục lui về sau mấy bước. Cô yên lặng nhìn anh, một chữ cũng không nói được.
Dịch Gia Ngôn nhìn thấy.
Anh nhất định đã nhìn thấy vết sẹo lớn kia!
Cô cuộn chặt lòng bàn tay, trên mặt rõ ràng cảm giác khó chịu.
Một lát sau, Dịch Gia Ngôn nghi hoặc hỏi cô: “Không sao chứ?”
Nam Kiều kinh nghi [2] nhìn anh.
“Anh làm đau em rồi?” Dịch Gia Ngôn đi lại chỗ cô, áy náy nói:
“Thật ngại quá! Bởi vì từ nhỏ đã nghe dì kể về em, tiềm thức luôn muốn cùng em bồi dưỡng tình thân, cho nên nhịn không được muốn lấy lòng em. Là anh quá đường đột...”
Trong mắt anh hoàn toàn là cưng chiều của anh trai dành cho em gái, Nam Kiều thấy vậy, chậm rãi thả lỏng nắm tay.
Thật may mắn, anh còn chưa nhìn thấy!
Cô xoay người nhìn ngắm căn phòng dù mơ cũng không dám mơ đến, thì thào nói:
“Cảm ơn anh, Dịch... Gia, ừm...”
Nam Kiều chần chừ, không biết nên gọi anh như thế nào.
Mãi đến khi Dịch Gia Ngôn nở nụ cười, nháy mắt mấy cái nhìn cô: “Gọi là “anh Gia Ngôn” đi, em họ của anh cũng gọi như vậy.”
Trong quá khứ, nếu như Nam Nhất Sơn không vì say rượu, gia đình của cô cũng không tàn khuyết khiến cô đánh mất dũng khí kết giao bạn bè, thì bây giờ Nam Kiều đã có thể dễ dàng tiếp nhận những tình cảm này.
***
Phòng tắm rộng rãi sáng sủa, Nam Kiều tắm rửa. Mẹ cô đổi cho cô một bộ quần áo trong nhà, mới tinh.
Trước bữa tối, Dịch Gia Ngôn hỏi thăm cô muốn ăn gì. Cô liên tục khoát tay, anh chỉ cười nói:
“A Di là người nấu cơm trong trong nhà. Bà ấy không biết em thích ăn cái gì nên nhờ anh đi hỏi một chút.”
Thấy Nam Kiều vẫn chần chừ, cậu lại bổ sung một câu: “Anh mới chọn một món sườn xào chua ngọt, A Di đã không cho chọn nữa, nói là để em chọn tiếp.”
Nam Kiều nghĩ nghĩ, cẩn thận dò hỏi: “Thịt băm xào ớt xanh, có... thể chứ?”
Dịch Gia Ngôn cười ha ha:
“A Di còn sợ em ăn như hổ vồ, lo thức ăn trong nhà sẽ không đủ. Đâu biết rằng em cũng biết chọn món quá đi chứ!”
Nam Kiều thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết như thế nào lại cùng anh cười rộ lên.
Bữa tối ăn đến vui vẻ hoà thuận.
Dịch Trọng Dương và mẹ cô ngồi một bên, Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn ngồi một bên.
A Di cố tình lưu lại để nhìn xem mấy món mình nấu. Cho đến khi mỗi món Nam Kiều đều ăn một miếng, ngẩng đầu nói: “Ăn thật ngon.” mới hài lòng rời đi.
Cô lẳng lặng ăn cơm, cũng không gắp thức ăn, ngược lại là Dịch Trọng Dương nhiều lần gắp món bỏ vào chén cô.
“Cảm ơn.” Cô thu chén lại, mở miệng ăn một chút.
Dịch Trọng Dương ngồi ở phía đối diện thấy vậy, thở dài, nhẹ giọng nói:
“Nam Kiều, nơi này về sau chính là nhà của con, không cần khách sáo như vậy.”
Cô ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt của ông.
Dịch Trọng Dương nói:
“Kỳ thật, lúc con còn nhỏ, chú và mẹ con đã muốn đem con ở cùng, nhưng ba con không đồng ý. Mẹ con vì chuyện này mà đi tìm ông ấy rất nhiều lần. Chỉ là thái độ của ông ấy quá mức cường ngạnh, mà chú cũng cảm thấy ông ấy một mình sẽ neo đơn, có con bên cạnh sẽ tốt hơn một chút, cho nên...”
Một lát sau, ông mỉm cười nhìn cô: “Cho nên con không cần cảm thấy mình là ăn nhờ ở đậu. Nơi này vốn là nhà của con.”
Lần đầu tiên trong đời, Nam Kiều cảm nhận được ý nghĩa của chữ “gia đình“.
Cô ngồi ở một chỗ sáng sủa trong nhà ăn, bưng lấy nồi cơm nóng hổi, bỗng nhiên cảm giác được viền mắt rưng rưng muốn khóc.
Nam Kiều chỉ có thể liều mạng bới cơm, cúi đầu nói “Dạ” một tiếng, cuối cùng vẫn không để giọt nước mắt nào rơi xuống trong chén.
Dịch Trọng Dương không biết, thật ra cô đã hận ông rất nhiều năm.
Nam Kiều luôn đem chuyện bản thân suốt mười bảy năm không hạnh phúc đổ hết lên đầu ông. Nếu như mẹ cô không rời đi, nếu như mẹ cô không gả cho ông, nếu như mẹ cô vẫn còn bên cạnh,
Thì cô sao có thể là một Nam Kiều lẻ loi trơ trọi?
Thế nhưng giờ phút này, ngay cả nửa điểm oán hận cô cũng không có.
Nam Kiều không biết vì sao ông lại nói như vậy với mình, chân thật đến mức không có sơ hở. Chỉ là đôi mắt kia, cô nhìn một cái liền có thể nhận ra ông là thật tình hay giả ý.
Dưới bàn cơm, Dịch Gia Ngôn ngồi bên cạnh vụng trộm đưa cho cô một tờ giấy.
Nam Kiều lúng túng nhận lấy, lại nhìn anh vẫn bình thản ăn cơm, thần sắc thong dong, căn bản không phát hiện ra người bên cạnh mình đang cảm khái xuân đau thu buồn.
_____
[1] Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được sủng ái nên bị doạ sợ.
[2] Kinh nghi: kinh ngạc + nghi ngờ.