Anh có chút dụng tâm mà nhìn xem cô, sau đó chậm rãi mỉm cười: “Rất xinh đẹp.”
Edit: Ngô Anh Thảo.
Nam Kiều đột nhiên có tiền tiêu vặt.
Ngày đó, cô cùng Dịch Gia Ngôn trở về nhà. Sau đó, anh cùng Dịch Trọng Dương nói gì đó. Sáng thứ hai, Nam Kiều lúc ra ăn điểm tâm bỗng phát hiện chỗ ngồi của mình có đặt một xấp tiền nhỏ.
Mẹ của cô bưng sữa bò đặt trên bàn, sờ sờ đầu cô:
“Anh trai Gia Ngôn của con nói: con bây giờ cũng lớn rồi, nên có tiền tiêu vặt của riêng mình. Con đếm thử xem, cả ngày mẹ bận bịu cho người bớt cái này thêm cái kia trong nhà nên quên mất chuyện cho con chút tiền. Đây là của chú Dịch đưa con, sau này cứ đến cuối tuần, con có thể tìm ông ấy để “lãnh lương“.”
Nam Kiều nhìn xấp tiền trên bàn, hô hấp tựa hồ có chút căng.
Đến tận bây giờ... đến tận bây giờ cô cũng chưa từng tự do như vậy mà tiêu tiền.
Từ nhỏ tới lớn, đến kỳ hạn nộp học phí cũng chính là đến lúc Nam Kiều buồn bực nhất, khổ sở nhất.
Cô phải thức thật khuya, đợi đến nửa đêm mới nhìn thấy Nam Nhất Sơn người vương khí lạnh, say khướt trở về. Cô không thể không nhút nhát mà nói:
“Ba ơi, ngày mai đến hạn nộp học phí. Giáo viên chủ nhiệm nói: nếu lại không nộp học phí, trường học không có cách nào phát sách vở cho con...”
Cô phải lặp đi lặp lại nhiều lần, ông mới nghe ra ý tứ kia trong cơn say.
“Tiền, tiền, tiền, lại là tiền!” Nam Nhất Sơn hùng hùng hổ hổ sờ túi, phát hiện chính mình cũng không rõ còn bao nhiêu tiền.
Ông chỉ có thể loạng choạng ném cho Nam Kiều một bao tiền, nói:
“Tiền bồi thường công hàng, mày cầm đi! Dù sao khi tao rỗng túi, mày cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc [1]!”
Thật ra, Nam Kiều biết ông phải trấn thủ nhà máy, chỉ một tháng tiền lương thế này làm sao đủ cho cô đóng học phí? Tiền sinh hoạt và tiền học phí đều là mẹ cô gửi tới, ông lại cầm hơn một nửa để tiêu vào rượu chè.
Trong lúc cô đang xuất thần nhớ lại chuyện trước kia, Dịch Gia Ngôn từ trong phòng ngủ đi ra. Anh đeo một cái balo chuyên dụng để vận động, trên người vận một bộ quần áo thể thao màu đỏ, trong tay cầm cái nón lưỡi trai màu đen.
“Dì, hôm nay con có hẹn với bạn học đi đánh tennis, sẽ không ăn sáng ở nhà.”
Giọng nói của anh giống như ánh nắng buổi sớm, từng chữ rõ ràng rót vào tai cô.
Đi qua bàn ăn, bỗng nhiên Dịch Gia Ngôn quay lại, đưa tay cầm lấy ly sữa bò đã pha cho mình, uống một hơi cạn sạch.
“Thật xin lỗi, tối qua nên nói cho dì biết, phiền dì đã làm nốt cả phần của con.” Anh ngượng ngùng cười với người phụ nữ phía đối diện, sau đó thuận tay vỗ vỗ vai Nam Kiều:
“Hôm nay có bận gì không?”
Nam Kiều sững sờ: “Hôm nay... không có hẹn gì cả...”
Dịch Gia Ngôn lập tức cười lên, chỉ chỉ chồng tiền bên tay trái cô: “Mời bạn học ra ngoài dạo phố một chút đi, sẵn tiện mua mấy món con gái thích, cài tóc, còn có quần áo đẹp.”
Anh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói câu “Sắp không kịp rồi.”, dáng người anh thẳng tắp, mang theo balo đi ra cửa. Trước khi Dịch Gia Ngôn rời khỏi, Nam Kiều phất phất tay, cười đến đẹp đẽ như nắng xuân.
“Chờ buổi tối anh trở về, phải để cho anh thấy một Tiểu Nam thật xinh đẹp đấy!”
Nam Kiều ngồi trước bàn ăn, mãi cho đến khi Dịch Gia Ngôn đã đi rồi vẫn còn ngây ngốc phất tay. Mẹ cô phốc xuy cười một tiếng. Cô rõ ràng biết hành động của mình có bao nhiêu ngốc nghếch, ngượng ngùng rút tay lại.
***
Tầng một là nơi mấy quầy chuyên kinh doanh xa xỉ phẩm. Tầng hai chuyên kinh doanh nội y, tầng ba là trang phục thiếu niên, tầng bốn là thời trang dành cho người đẹp.
Nam Kiều do dự tại tầng ba một hồi, cũng không dám đi chọn lựa quần áo.
Nhân viên phục vụ từ một bên đi tới, vẻ mặt tươi cười nói:
“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho quý cô?”
Nam Kiều vội vã khoát tay, chạy trối chết.
Lẻ loi đi được một đoạn, cô chợt nhớ tới Thẩm Thiến.
Bản thân Nam Kiều có một mái tóc dài rất đẹp, luôn luôn cột thành đuôi ngựa ra sau ót. Mà Thẩm Thiến lại cắt một quả đầu tóc tém, nhìn như nữ Hán tử.
Cũng bởi vì Thẩm Thiến không thích chưng diện, cho nên Nam Kiều trước kia cũng chưa từng dụng tâm vào chuyện này.
Hay là, cứ để như vậy đi?
Cô vô định nghĩ, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy những cô gái xinh đẹp đi qua, lại không nhấc nổi bước chân.
Nam Kiều nhớ tới hôm qua gặp phải bạn học của Dịch Gia Ngôn, sắc sảo xinh đẹp giống như minh tinh Hàn Quốc. Các cô ấy nhìn cô chằm chằm, giống như hiếu kỳ tại sao một người không có gì nổi bật như cô lại là em gái của Dịch Gia Ngôn.
Khẽ cắn môi, Nam Kiều một lần nữa quay đầu trở vào cửa hiệu.
Buổi chiều, cô ghim một cái kẹp hình viên thuốc lên đầu rồi trở về nhà.
Nam Kiều không dám mua quần áo đắt đỏ như vậy, chỉ mua một cái kẹp tóc đồ chơi nhỏ xíu.
Mẹ cô vẽ tranh trong phòng khách, nhìn thấy cô trở về liền cười hỏi: “Mua quần áo sao?”
Nam Kiều lắc đầu.
“Nhìn đẹp mắt không?”
Chần chừ một lát, cô gật gật đầu.
Mẹ cô nhìn cô một lát, không nói gì. Sau đó, bà đích thân đưa nàng đi mua thêm mấy bộ y phục. Rõ là cô thích, nhưng không dám mua nó.
Nam Kiều đứng ở một bên, nhìn bà đang chuyên tâm vì mình mà lựa quần áo, thỉnh thoảng còn ướm thử trên người cô. Gặp được bộ nào đẹp sẽ thoả mãi cười: “Đi thử cái này đi.”
Ôm quần áo đi vào phòng thay, Nam Kiều cơ hồ không kìm chế được, vành mắt nóng lên.
Những chuyện này thoạt nhìn bình thường nhưng đối với cô mà nói, nhiều năm rồi mới có được một khắc như vậy.
Sau đó không lâu, mẹ cô gọi cho Dịch Trọng Dương, nói là không trở về nhà ăn cơm. Sau đó mang cô đi ăn lẩu một bữa.
Cách một tầng khói nóng hôi hổi, Nam Kiều ngồi đối diện với người phụ nữ vẫn nguyên vẹn ôn nhu mỹ lệ. Hình như bà đã già đi rồi, đã sớm không còn là người mẹ trẻ tuổi trong trí nhớ của cô nữa.
Bà gắp thức ăn cho cô, thúc giục: “Ăn đi con, sao lại không ăn? Những năm này cũng không biết ba con đã cho con ăn cái gì, để con gầy như thế...”
Giọng nói mang vẻ đau lòng.
Nam Kiều ứa nước mắt, nửa ngày sau mới hỏi:
“Mẹ có hối hận vì lúc trước đã gả cho ba con không?”
Người phụ nữ lập tức trầm mặc.
Làm sao có thể biết được mình sẽ không bao giờ hối hận? Cho nên mới thận trọng lựa chọn là chuyện không thể. Có thể bạn cho rằng tại thời điểm đó, bạn đã chọn đúng người, thế nhưng chân tướng đều nằm ở thời gian đang chờ đợi phía sau.
Đều là người ở thị trấn Ngô, sau khi tốt nghiệp cùng ở xưởng mà làm việc. Bà là điều hành, trong lúc kiểm tra nội bộ nhà máy kiểu gì cũng nhìn thấy một thanh niên tràn ngập sức sống. Trong nhà máy, người bu đầy xung quanh ông, một hồi hoan thanh tiếu ngữ [2], ông là người hăng hái nhất trong số họ.
Thân là điều hành, bà không thể không tiến đến giải tán đám người: “Không phải đi làm kiếm sống sao? Trong giờ làm việc lại tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm hả?”
Đám người giải tán ngay lập tức, chỉ có Nam Nhất Sơn đứng đó vô tội nhìn bà:
“Tôi không biết tại sao bọn họ lại đến, tôi cũng đang buồn bực đây, làm hại tôi tiến hành không tốt công việc.”
Nói dối vô ích, rõ ràng người cầm đầu chính là ông!
Bà lườm nguýt ông một cái, nhỏ giọng nói: “Nếu lần sau còn tái phạm, cẩn thận tôi trình cho chủ nhiệm đấy.”
Nam Nhất Sơn lập tức thẳng lưng, lễ phép kính lễ: “Báo cáo lãnh đạo, sẽ không có lần sau!”
Kết quả thế nào?
Hôm sau lại bị bà bắt được ông đang cùng một đám người nói chuyện phiếm trong giờ làm việc!
Lần này, bà thở phì phò đi ra phía trước, gọi thẳng tên: “Nam Nhất Sơn, hôm qua anh cam đoan cái gì với tôi?”
Nam Nhất Sơn vô tội nhìn sang, gãi gãi đầu: “Một chữ tôi cũng không nói, chỉ nghe bọn họ nói mà thôi!”
Bà càng nghĩ càng giận, nhưng khi nhìn thấy người kia giả heo ăn thịt hổ [3], không biết lại sao lại không tức nổi. Tuy miệng nói sẽ trình cho chủ nhiệm, kết quả vẫn là bà không hung ác đi cáo trạng. Bởi vì nếu thật sự bị cáo, tiền lương của Nam Nhất Sơn nhất định sẽ bị cắt, mà bà thì biết trong nhà ông còn có một người mẹ đã cao tuổi, gia cảnh cũng không tốt.
Về sau, bà hỏi hắn: “Nam Nhất Sơn, sao anh lại thích lôi kéo người khác tán gẫu trong giờ làm việc?”
Nam Nhất Sơn nhìn bà, nhỏ giọng thì thầm: “Còn không phải là vì em?”
“Cái gì?” Bà nghe không rõ, nghi hoặc xích lại gần chút.
“Tôi nói... còn, không, phải, là, vì, em!” Giọng ông lúc đó lớn gấp mấy lần.
“Vì, vì tôi?”
“Chỉ có giờ làm việc là em sẽ nhìn xem tôi làm việc thế nào. Nếu tôi cố gắng, em đứng từ xa nhìn một cái liền đi, làm sao đến gần nói chuyện với tôi?”
Nam Nhất Sơn làm như lẽ thẳng khí tráng [4] mà nói.
Bà sững sờ, trên mặt cũng dần đỏ lên.
“Anh không nghĩ đến nếu tôi cáo tội, anh sẽ bị trừ tiền lương sao?”
“Biết.” Ông chắc nịch đáp.
“Biết sao còn làm?”
“Chỉ cần mỗi ngày em chịu đến nói chuyện với tôi, mỗi ngày đều bị trừ lương cũng không quan trọng.”
“Anh, anh... Cái người này...” Bà bắt đầu bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt ông, “Không có tiền lương thì ăn cái gì? Chẳng lẽ đi uống gió Tây Bắc?”
“Mỗi ngày có thể được nói chuyện với em hai câu thôi, cái gì tôi cũng không cần ăn, trong lòng đã rất thoả mãn.”
Bà cứ như vậy tiến vào cuộc sống của Nam Nhất Sơn.
Về sau hai người thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ, kết hôn rồi sinh con. Chỉ tiếc là tình yêu khi đến cuối cùng đã biến mất, bản tính thô bạo của ông bắt đầu lộ ra.
Nam Nhất Sơn thích rượu, không có chí tiến thủ, mỗi khi uống đều phải say say say. Mặc kệ bà khuyên nhủ thế nào, ông từ đầu đến cuối đều mạnh miệng:
“Đó là thứ duy nhất mà tôi yêu thích.”
Bà là điều hành, xem như cán bộ cấp trung, mà Nam Nhất Sơn chỉ là một công nhân nhỏ, tiền lương đương nhiên không bằng bà.
Lại về sau, bà dần cảm thấy thất vọng về ông, bởi vì năm Nam Kiều ba tuổi, bà phát hiện không chỉ mỗi đêm ra ngoài uống rượu, ông còn cùng người đàn bà khác quan hệ bất chính.
Thất vọng triệt để, bà lựa chọn ly hôn.
Bà có thể làm một người phụ nữ độc thân, ly hôn không là gì, cũng không muốn ở thị trấn Ngô mà chờ nữa. Bà muốn mang theo Nam Kiều cùng rời đi, nhưng lúc ấy đã từ chức, bà lấy cái gì mà nuôi cô?
Bà một mình rời đi, lúc đó, mỗi bước đi đều lệ rơi đầy mặt. Bởi vì tuổi thanh xuân của bà cùng tình yêu toàn bộ đều chôn vùi tại nơi đó.
Con gái của bà, mỗi khi nhớ tới Nam Kiều bà đều cảm thấy không thở nổi, cảm giác giống như bản thân đã bỏ rơi cô.
Tuy hai mắt nóng hổi sương mù, bà chỉ bình tĩnh cười, ôn nhu nhìn Nam Kiều chăm chú:
“Mẹ không hối hận.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu như lúc trước không gả cho ba con, mẹ sẽ không sinh ra con.” Bà đưa tay phủ lên mu bàn tay của Nam Kiều:
“Mẹ rất may mắn vì đã từng gả cho ba của con, cũng cảm ơn ông ấy đã cho mình một đứa con gái.”
Trên đời thật sự tồn tại cái gọi là “máu mủ tình thâm“. Cho dù suốt quá trình lớn lên luôn thiếu thốn tình thương của mẹ, nhưng Nam Kiều phát hiện bản thân cũng yêu bà giống như cách bà yêu mình.
Nam Kiều lẳng lặng nhìn bà khẳng định, bà thừa nhận, nước cô mắt thoáng chốc rơi vào trong nước trà, sau đó rất nhanh biến mất.
***
Lúc Dịch Gia Ngôn trở về, màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng đọc sách, Nam Kiều nghe thấy có người mở cửa, trong lòng lập tức trở nên khẩn trương.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Gia Ngôn đứng ở ngoài cửa, trong tay mang theo một cái túi con.
“Nam tiểu thư, có người đưa thức ăn cho cô.”
Anh nghiêm trang gỡ mũ lưỡi trai xuống, gật đầu nói với cô, hành động giống như mấy thân sĩ trong phim cổ trang đã làm.
Nam Kiều bật cười một tiếng, đứng dậy nhận lấy cái túi: “Đây là gì vậy?”
Kỳ thật trong lòng có chút khẩn trương cùng thấp thỏm.
Anh sẽ chú ý tới kiểu tóc mới của cô sao? Sẽ thấy cô mặc váy mới sao? Sẽ có cảm thấy cô dễ nhìn không?
Trong túi là thức ăn của Pizza Hut.
Cô ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, đột nhiên không nói nên lời.
Mà anh lại có chút hăng hái nhìn cô chằm chằm, sau đó, khoé miệng chậm rãi cong lên, thản nhiên khích lệ:
“Rất xinh đẹp.”
Những lời nhiệt tình của nhân viên cửa hàng dù có bao nhiêu mỹ ý dùng để tán dương cô cũng khó sánh bằng một câu này của anh. Nam Kiều mang theo túi, cả người giống như được người khác rót một tầng mức hoa quả, ngọt đết mức toàn thân nóng lên.
Dịch Gia Ngôn chỉ chỉ cái túi trong lòng cô:
“Bữa tối anh ăn rất ít, có thể chia một phần không? Chúng ta cùng nhau ăn khuya.”
_____
[1] Uống gió Tây Bắc: tương tự “cạp đất mà ăn” ở Việt Nam.
[2] Hoan thanh tiếu ngữ: lời nói tự nhiên (hoan: có chút phóng túng), nói cười vui vẻ.
[3] Giả heo ăn thịt hổ: làm bộ đổ thừa cho người khác, đại khái là giả ngu đó.:v
[4] Lẽ thẳng khí tráng: lời nói tràn đầy lý lẽ thuyết phục.