Anh Tốt Nhất Thế Giới

Chương 6: Chương 6




Có lẽ do đêm dài đằng đẵng, cô trở nên dũng khí hơn, không còn e lệ.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Cuộc sống của Nam Kiều ở trường học đột nhiên trở nên không mấy dễ chịu.

Từ Hi Cường ngồi ở bàn sau lưng cô, tuy không còn đem chuyện nàng có sẹo treo ở cửa miệng nữa, nhưng cũng dần dần tìm được biện pháp đối phó cô.

Một buổi sáng nào đó, Nam Kiều vừa ngồi xuống, lúc chuẩn bị cất cặp vào ngăn kéo thì bị một con chuột chết doạ đến hoảng sợ thét lên.

Càng về sau, từ con dơi đến rắn nhỏ, con gián,... Từ Hi Cường tự hồ cố ý trình diễn một màn thế giới động vật trong ngăn kéo của cô. Mà thầy Triệu Trung Tường không hề động lòng giải thích, cũng bị tiếng cười chói tai thay thế:

“Ha ha ha ha, Nam Kiều cậu là đắc tội với ai hả? Suốt ngày đều có động vật nhỏ đến tìm nha!”

Nam Kiều ôn cặp sách đứng một chỗ ngay bên cạnh. Cô chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta, từ trên cao nhìn xuống nói:

“À, có thể là đắc tội thằng trẩu [1] nào đó.”

Từ Hi Cường lập tức ngừng cười.

Cậu ta đứng dậy, cả giận nói: “Cậu nói ai là “thằng trẩu” hả?”

“Là ai tính toán chi li, cứ nắm chặt điểm đau của người khác không buông, người đó là thằng trẩu? Người nào ăn không ngồi rồi lại đi bỏ mấy thứ buồn nôn vào ngăn kéo của người khác, người đó là thằng trẩu.”

Nam Kiều từng câu từng chữ, nhìn không chớp mắt.

Từ Hi Cường bỗng giơ tay lên cao, Nam Kiều ngửa đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Có giỏi thì xuống tay đi.”

Chỉ cần Từ Hi Cường dám đánh, cô liền dám cầm bút đâm cho mặt cậu ta nở bông.

Nam Kiều nắm chặt cây bút kim loại trong tay, móng tay rất nhanh lõm vào trong thịt.

Từ Hi Cường cuối cùng vẫn không có đánh xuống, chỉ híp mắt nhìn cô chằm chằm: “Cũng có chút bản lĩnh, tôi cũng muốn nhìn xem cậu có thể kiên cường bao lâu?”

Ngày đó tới rất nhanh.

Hai tuần sau, môn Thể dục tiến hành kiểm tra.

Lúc Nam Kiều đứng tựa ở một bên lan can thở hồng hộc, giáo viên Thể dục hỏi: “Ai giúp thầy thu dọn dụng cụ?”

Từ Hi Cường lớn tiếng nói: “Thưa thầy, Nam Kiều muốn giúp ạ.”

Ánh mắt giáo viên Thể dục có chút mê man, hỏi thăm đám bọn họ: “Nam Kiều? Ai là Nam Kiều?”

Cả bọn cười vang, chỉ chỉ gương mặt của người đứng trước lan can: “Là cậu ấy, cậu ấy là Nam Kiều.”

“A, thì ra là bạn học Nam Kiều.” Thầy Thể dục cười lên, chỉ chỉ dụng cụ ở một bên, “Vậy thì cảm ơn em trước.”

Nam Kiều nhìn Từ Hi Cường ở đằng xa đang dương dương đắc ý một lúc, không lên tiếng, chỉ đi qua bắt đầu thu dọn dụng cụ.

Dụng cụ của môn Thể dục đều cất ở dãy phòng thí nghiệm cùng lầu. Dãy phòng thí nghiệm rất lớn, nhưng không có phòng làm việc của Giáo sư, chỉ có phòng thí nghiệm Hoá học, phòng thí nghiệm Vật lý, nếu không có việc gì sẽ không có người qua lại.

Giáo viên Thể dục thoải mái nhàn nhã trở về văn phòng. Nam Kiều đeo một túi lớn, mang những dụng cụ trĩu nặng kia đi tới cuối hành lang tầng một.

Dãy phòng ôm theo rừng cây nhỏ bên cạnh, ẩm ướt âm u, trong không khí phảng phất mùi gỗ mục nát.

Nam Kiều lôi túi lớn vào trong phòng, khom lưng lấy từng cái dụng cụ ra, cất lên kệ. Đúng lúc này, cô nghe thấy sau lưng truyền đến hai tiếng “răng rắc“.

Quay đầu liền nhìn thấy cánh cửa lúc nãy còn đang mở ra bây giờ đã bị khoá chặt.

Nam Kiều ném dụng cụ trong tay, vội chạy đến cố gắng mở cửa. Nhưng cửa khoá trái từ bên ngoài, cô chỉ có thể cực khổ vô ích vặn lấy nắm cửa.

Qua một lát, cô an tĩnh lại, nói với người bên ngoài: “Từ Hi Cường, mở cửa ra!”

Người kia cười khẽ hai tiếng, không nói chuyện.

“Nếu cậu còn là đàn ông thì mở cửa ra. Có chuyện gì thì thẳng mặt giải quyết, đừng có giở trò sau lưng.”

Không có ai trả lời.

Nam Kiều có chút gấp gáp:

“Không phải là muốn đánh một trận sao? Cậu hận tôi đến mức muốn sống muốn chết như vậy sao? Đem cửa mở ra, muốn trả thù cũng nên trực tiếp mà đánh, nhốt tôi trong này làm gì?”

Người ngoài cửa ung dung nói: “Không phải cậu nhịn rất giỏi sao? Không sợ bị đánh, cũng không sợ bị mắng, tôi muốn nhìn xem rốt cục cậu sợ cái gì?”

“Cậu thật ấu trĩ.”

“Tôi ấu trĩ? Là cậu chín chắn, cả nhà cậu cũng chín chắn. Có bản lĩnh thì qua đêm ở chỗ này đi, để tôi xem cậu đến cuối cùng có bao nhiêu chín chắn?” Từ Hi Cường cười lạnh hai tiếng, quay người rời khỏi.

Nam Kiều trong phòng không ngừng đập cửa kêu to: “Từ Hi Cường, quay lại! Cậu quay cho tôi!”

Thế nhưng không ai đáp lại, tiếng bước chân dần biến mất cuối hành lang.

Điện thoại để trong phòng học, dãy phòng thí nghiệm lại nằm trong rừng cây nhỏ an tĩnh. Ánh nắng không chiếu được vào trong, không khí ẩm ướt mà âm lãnh.

Nam Kiều đứng bên cạnh cửa sổ, hướng rừng cây đối diện mà kêu to. Hơn nửa ngày cũng không ai phản ứng, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống tấm nệm trên nền gạch phủ đầy tro bụi.

Kỳ thật không có sợ hãi, chỉ là cảm giác trơ trọi bị người khác nhốt lại như vậy khiến cô có chút khó chịu.

Tính cách của Nam Kiều không quá hoà đồng. Trước kia ở thị trấn Ngô cũng không có nhiều bạn, chỉ là lúc đó cô có Thẩm Thiến.

Thẩm Thiến chơi bóng rổ, đá banh, mặc kệ nam sinh hay nữ sinh, cô nàng đều có thể kết bạn. Mà Nam Kiều và Thẩm Thiến là bạn thân, Thẩm Thiến đi đâu cũng dẫn theo cô, mọi người tự nhiên cũng thành bạn với cô.

Chỉ là hiện tại...

Nam Kiều dựa tường, buồn bực ngán ngẩm. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà cổ xưa, bắt đầu ảo tưởng sẽ có thần tiên từ trên trời giáng xuống để cứu mình khỏi một màn dầu sôi lửa bỏng.

Chuông vào học vang lên.

Không biết giáo viên có để ý rằng cô vắng mặt không nữa?

Chuông tan học vang lên.

Tổng vệ sinh bắt đầu, Từ Hi Cường đại khái lại muốn cầm chổi chơi trò chiến tranh ấu trĩ.

Giờ tự học buổi tối bắt đầu.

Hôm nay là giờ tự học môn Toán. Nam Kiều vốn không thích Số học, may mắn trốn được một tiết, thầm cảm ơn Từ Hi Cường.

***

Không biết qua bao lâu, ra về.

Nam Kiều ngóng trông sẽ có người đi qua rừng cây nhỏ. Thế nhưng cô đứng ở cửa sổ dò xét, kêu to nửa ngày cũng không thấy ai.

Chẳng lẽ phải qua đêm ở chỗ này thật?

Nam Kiều tìm dụng cụ thí nghiệm để phá cửa. Nhưng là cửa chống trộm, rắn chắc kiên cố, không nhúc nhích tí nào.

Sắc trời đã tối, nhiệt độ không khí cũng lạnh đi, cô siết lấy quần áo trở lại ngồi trên nệm.

Hơn nửa ngày trước, bên tai Nam Kiều chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong rừng cây. Đến khi có một động tĩnh nhỏ gấp dẫn sự chú ý của cô.

Ngoài cửa sổ có tiếng mèo kêu.

Nam Kiều cố gắng nhìn ra ngoài lan can cửa sổ, bất đắc dĩ không ngó đầu ra được, không nhìn thấy mèo con nấp ở nơi nào. Lúc cô thất vọng buông tay ra, một cục lông đen sì bỗng nhiên nhảy lên bệ cửa sổ, doạ sợ cô lùi mấy bước.

Là một tiểu hắc miêu, không lớn hơn bàn tay bao nhiêu, đôi mắt màu xanh.

Nó đứng trên bệ cửa sổ liếm liếm chi trước, hướng Nam Kiều kêu “meo” một tiếng, an tĩnh đứng đó.

Nam Kiều cảm thấy thú vị, chậm rãi đưa tay ra trước mặt nó. Tiểu hắc miêu phút chốc nhảy xuống bệ cửa sổ.

Không nhìn thấy mèo con nữa, cô thất vọng ngồi trở về trên nệm.

Tiếng mèo kêu lại cận kề bên tai, Nam Kiều lẳng lặng nghe, cho đến khi nhìn thấy mèo con không nhảy lên bệ cửa sổ nữa mà từ khe hở của lan can chui vào.

Đêm đã khuya, cô quay đầu lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn mèo con đang lại gần mình, bỗng nhiên nhớ lại trong túi còn có nửa thanh sô cô la.

Mèo có ăn sô cô la không nhỉ?

Nam Kiều lột giấy gói ra, chậm rãi đưa tay đút cho nó. Mèo con lúc đầu có chút do dự, nhưng vẫn xúm lại.

Trước tiên, đầu lưỡi phấn hồng của mèo con rất nhanh liếm một ngụm nhỏ. Nó ngạc nhiên kêu hai tiếng, thăm dò một chút rồi lại gần hơn nữa, tiếp tục liếm.

Càng ăn càng không sợ, mèo con nằm bên cạnh Nam Kiều chuyên chú ăn sô cô la, bộ dáng nhìn rất hưởng thụ.

Nam Kiều cảm thấy thú vị, thử cầm sô cô la quay một vòng. Mèo con bất mãn “meo” vài tiếng, móng vuốt nhỉ lập tức lay tay cô, sau đó tiếp tục liếm.

Không biết qua bao lâu, vào lúc Nam Kiều nghĩ rằng mình thật sự phải ngủ ở chỗ này, hành lang bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Có người mở cửa.

Mèo con bị kinh sợ, phút chốc lẻn đến giá đỡ đằng sau, Nam Kiêu ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn. Điện ở phòng thí nghiệm sớm đã bị cắt, không biết đã mở tổng áp từ lúc nào, có người đưa tay ấn chốt bật, trong phòng lập tức sáng đèn.

Ánh sáng quá chói, Nam Kiểu híp mắt đưa tay che lại, cho nên không nhìn thấy rõ người tới.

Đến khi có người kêu tên cô: “Nam Kiều?”

Cô bỗng nhiên để tay xuống, nhìn thấy người ngang qua khung cửa, đi tới trước mặt mình.

Dịch Gia Ngôn.

Đại não đình trệ mấy giây, Nam Kiều kêu một tiếng: “Anh Gia Ngôn?”

Giống như không thể tin được anh lại tìm được chỗ này.

Dịch Gia Ngôn thấy môi cô tái đi vì lạnh, không nói lời nào cởi áo khoác choàng lên người Na Kiều, sau đó đưa tay cho cô.

Ánh đèn chiếu xuống, cái bóng của anh kéo rất dài trên nền đất.

Nam Kiều đưa tay cho anh, lẳng lặng đi ra ngoài, chợt nghe thấy một tiếng “meo” thật khẽ. Chân ngừng lại, cô rút tay về, một lần nữa ôm lấy mèo con.

Dịch Gia Ngôn nhìn cô, cũng không nói chuyện, chỉ đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo, lại nắm tay cô đi ra ngoài.

“Cảm ơn anh, muộn như vậy còn làm phiền anh.” Dịch Gia Ngôn nói với bảo vệ gác cổng. Đợi sau khi người nọ quay đầu đi, anh mới nhìn qua Nam Kiều:

“Là Từ Hi Cường đúng không?”

Một bên đèn đường mờ mờ, Nam Kiều không phát hiện ra có điểm nào không đúng.

Dịch Gia Ngôn trước giờ luôn ôn hoà, ăn nói luôn giữ phép. Mà bây giờ, bờ môi mím lại rất căng, giống như đường chỉ mỏng.

Ánh mắt anh không còn là ánh sao nhu hoà, lần này mang theo một chút sắc bén mà Nam Kiều không hiểu được.

“Em không sao.” Cô giải thích, nói: “Là ngồi ở đó một chút, không có việc gì.”

Dịch Gia Ngôn nhìn cô yên lặng, ánh mắt rơi trên gương mặt không chút huyết sắc của cô, mi tâm nhíu chặt hơn chút nữa.

Hai người hiếm khi trầm mặc lâu như vậy!

Nam Kiều ôm mèo con không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể đem mèo con khoe đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi:

“Em có thể nuôi nó không?”

Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn một chút, đưa tay đón nhận con mèo nhỏ xíu, mù bàn tay suýt chút bị cào. Nam Kiều lập tức ôm nó lại, lúng túng nói:

“Nó sợ người lạ, thật ra nó rất ngoan...”

“Được.”

“Nếu nuôi dạy tốt, nó sẽ không... Hả?” Nam Kiều sửng sốt: “Anh đồng ý?”

Cô rất dễ thoả mãn, không lâu sau, cứ như vậy đã vui vẻ đến khoé mắt lẫn đuôi mày đều phủ ý cười. Căn bản nhìn không giống một người vừa bị người khác nhốt trong phòng không thoát ra được chút nào.

Dịch Gia Ngôn nhìn cô gái chỉ cao tới bả vai mình. Cô rất nhỏ nhắn, nhỏ đến mức giống như con mèo trong ngực cô, đồng dạng yếu ớt.

Mèo con vẫn kêu, âm thanh khe khẽ.

Mà Nam Kiều trông mong nhìn anh, trên mặt vẫn còn mang nét ngây thơ.

Dịch Gia Ngôn rốt cục thở dài một tiếng, nhỏ đến mức không nhận ra, một lần nữa nắm chặt tay cô: “Chúng ta về nhà thôi.”

Anh cũng không nhìn thấy Nam Kiều một tay ôm mèo, một tay nắm tay anh. Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay hai người cùng ở một chỗ.

Cô nghe thấy trong ngực có thứ gì đang nhảy tưng tưng, tràn đầy năng lượng.

Có lẽ do đêm dài đằng đẵng, cô trở nên dũng khí hơn, không còn e lệ.

Kỳ thật còn có rất nhiều lời muốn hỏi, muốn biết anh làm thế nào mà tìm được em? Vì sao lại tìm em? Muốn biết anh sẽ có hay không sẽ xem nhẹ em bởi vì em bị bạn học xa lánh? Muốn biết anh đối với em là đồng cảm hay là cái gì khác?

Nhưng những lời đó đều không hỏi ra.

Cô để Dịch Gia Ngôn nắm tay mình, từng bước một đi về hướng ngôi nhà ấy.

Nhà của anh.

Nhà của bọn họ.

_____

[1] Raw: 孙子 ; convert: cháu trai, tôn tử | Edit: “thằng trẩu” cho hợp với cha nội Từ Hi Cường này, mọi người góp ý sửa chữa nếu cần thiết nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.