Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

Chương 22: Chương 22




*note : Trước khi đọc truyện mình muốn chú thích một chút về cách xưng hô giữa Chu Thiên Hạo và cậu của Hàn Vi. Theo lẽ thường sẽ để là ông/chú nhưng người này cũng chỉ hơn ba mươi tổi so với Chu Thiên Hạo thì cũng không phải là lớn lắm vì thế mình quyết định để xưng hô giữa hai người là tôi – anh, tôi – cậu

Chu Thiên Hạo ra khỏi nhà, trong nháy mắt liền vứt đi bộ dạng tức giận, sa sút tinh thần dựa vào tường. Bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi ? Cư nhiên lại có thể không để ý mà nói với anh trai nhiều lời như vậy, đối với anh đủ mọi loại bất mãn với không hài lòng, nói với anh nhiều lời quá đáng như vậy, đem anh ép đến hoàn cảnh chính mình cũng cảm thấy tuyệt vọng, làm anh bị thương và sợ hãi… Con ngươi rũ xuống, trong mắt là vô vàn thống khổ, tay ở trên tường đã lưu lại vết cào rõ nét. Nếu như đã thích anh trai thì không nên để ý điều này, vốn nên bảo hộ anh, thế nhưng bản thân lại không nhịn được mà làm tổn thương anh, hiện tại cùng anh có lẽ sẽ không còn có thể xoay chuyển được nữa.

Chu Thiên Hạo không muốn nghe điện thoại, thế nhưng chuông điện thoại vẫn vang, cảm thấy rất phiền liền dứt khoát nhận, “ Ai ?” Lời mở đầu tràn ngập sự thô bạo.

“Ai nha, tiểu bảo bối thế nào lại nhiệt tình như vậy ?” Một hồi âm thanh biếng nhác của đàn ông truyền đến, mang theo một tia trêu tức.

“Ông là ai ?” Không nghe ra đối phương là ai, Chu Thiên Hạo nheo mắt lại, giọng điệu không nghiêm túc của đối phương khiến hắn không tự chủ mà đề cao cảnh giác.

“Người ta thật đúng là thương tâm mà. Tiểu Hạo bảo bối, lúc cậu không ở đây, thế nhưng tôi lại muốn thấy bộ dạng hung dữ của cậu mà, cậu cư nhiên lại quên người ta.” Lời nói oán trách của đối phương thế nhưng lại mang theo giọng điệu đùa giỡn, hơn nữa không biết chút liêm sỉ nào mà đùa bỡn.

Chu Thiên Hạo trực tiếp cúp điện thoại. Bị điên ! Hắn cho là như vậy, không muốn để ý đến đối phương.

Thế nhưng điện thoại lập tức lại vang lên.

“Không nói nữa tôi liền cúp máy, tôi không có hứng thú chơi đùa với anh.” Chu Thiên Hạo lạnh lùng nói. Hoàn toàn không phải tư thái lạnh lùng của một thiếu niên nên có.

“Ai nha, tôi sai rồi có được không bảo bối, thế nhưng chính cậu yêu cầu tôi giúp cậu làm việc mà, người ta đã làm xong cậu thưởng cho ta cái gì đây.”

“Anh là…” Chu Thiên Hạo có điểm sững người, là cậu của Hàn Vi. Rõ ràng hắn đã ba mươi mấy tuổi thế nhưng còn dùng loại phương thức kỳ quái này để nói, nghĩ đến đối phương là một người đàn ông lớn tuổi, hơn nữa tướng mạo còn thuộc kiểu rất chín chắn và cẩn trọng, sau đó lại đối với cậu nói “người ta”, đó là cái cảm giác gì…

“Tiểu Hạo bảo bối, không cần kiểm nghiệm lại.” Hắn có thể thấy Chu Thiên Hạo nói ra hai chữ liền không nói chuyện, biết đối phương đã nhớ ra mình là ai, lập tức nói.

“Không cần.” Chu Thiên Hạo không chút lo lắng nói.

“Nếu như Tiểu Hạo bảo bối không tới, tôi coi như xong rồi, coi như đem những cái này trả lại, ngược lại cậu cũng khiến cho người khác muốn giúp cậu, tìm cách có thể thu nhận cậu, hiện tại việc coi như cũng đã hoàn thành đi.” Đối phương tuyệt đối không để ý đến lời cự tuyệt của Chu Thiên Hạo, sau đó dùng giọng hờ hững mà uy hiếp nói, “ Tôi nghĩ đối phương cũng rất mong muốn cậu.”

Chu Thiên Hạo mím môi một cái, người kia nắm được nhước điểm của hắn liền hả hê thỏa mãn. Cho dù biết mình ngàn lần không thể đi thế nhưng có lẽ đối phương đang uy hiếp để thỏa hiệp. “ Ở nơi nào ?” Quả nhiên gừng càng già càng cay.

“Chính là ở quán bar trước đây cậu làm việc.” Đối phương đối với sự đáp ứng của Chu Thiên Hạo hết sức vui vẻ. “ Nếu không tôi có thể đến đón cậu ?”

Chu Thiên Hạo cúp điện thoại, chỉnh lại tâm tình hỗn loạn lúc trước, ngay tức khắc chuyển thành bộ dạng cái gì cũng không để ý rời đi.

Anh, phù hộ cho em, một lần cuối em đối với anh khẩn cầu.

“Anh Tiểu Kỳ, anh đừng thương tâm.” Chu Duệ nắm lấy tay của Chu Thiên Kỳ khẩn trương an ủi, biểu thị bên ngoài thập bộ dạng phần lo lắng, thế nhưng trong lòng cũng không khỏi vui mừng. Anh Tiểu Kỳ không có cự tuyệt hắn nha.

“Tiểu Duệ, anh có phải là một người anh trai kém cỏi cứng ngắc ?” Chu Thiên Kỳ cứ như vậy nằm trên giường, nhìn đèn treo tinh xảo trên trần nhà.

“Anh Tiểu Kỳ là người anh trai tốt nhất. Anh không thể bởi vì cãi nhau với tên Tiểu Hạo đáng ghét kia mà hoài nghi chính mình.” Chu Duệ vội vàng giải thích một bên giúp Tiểu Kỳ chửi bới Tiểu Hạo, cũng không thể khiến Tiểu Kỳ thấy thẹn với Chu Thiên Hạo, không thể để cho Tiểu Kỳ tiếp tục coi Chu Thiên Hạo làm trung tâm, như vậy mình mới có phần thắng.

“Phải…” Chu Thiên Kỳ cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt. “ Anh vẫn cứ cho mình là như vậy, một anh trai tiêu chuẩn, thế nhưng…” Nhắm mắt lại trong lòng đau nhức khiến cho toàn thân không có khí lực.

“Tiểu Duệ nghĩ anh Tiểu Kỳ là tốt nhất!” Thấy Chu Thiên Kỳ tinh thần sa sút, Chu Duệ rốt cục lại lo lắng. Để tỏ rằng mình cũng thích anh, Chu Duệ cũng nằm xuống giường không muốn rời khỏi đây, ôm lấy hông Chu Thiên Kỳ, thân thể dán tại trên lưng của anh.

Bị em họ vốn là lúc đầu không thể thân cận như vậy ôm lấy, Chu Thiên Kỳ có chút cứng ngắc, khó chiu. Mùi vị này đều không phải bá đạo quen thuộc giống của Tiểu Hạo, nhưng lại làm cho cậu được an tâm.

“Em vẫn luôn thích anh. Rất thích.” Đầu Chu Duệ vô cùng thân thiết mà cọ lên vai Chu Thiên Kỳ. “Anh Tiểu Kỳ vẫn luôn là mục tiêu để em đi theo, cho dù anh cũng không phải hoàn mỹ như mọi người vẫn nói, lúc anh tức giận mới phát giác hiểu được anh càng chói mắt, làm cho người ta không thể dời được tầm nhìn.”

Theo lời thổ lộ của Chu Duệ, thân thể Chu Thiên Kỳ ngày càng cứng ngắc, em họ vẫn luôn cùng mình thân thiết mới phải, như thế nào cũng sẽ…! Nhớ lại trước đây Chu Duệ đối với mình đều là bộ dạng lạnh nhạt, hoàn toàn không lấy mình làm trung tâm, cư nhiên như vậy lại có thể thích mình ? Làm sao có thể Chu Thiên Kỳ nghĩ bản thân đang nằm mơ. Những chuyện bừa bộn này đều là một giấc mộng. Cậu muốn tỉnh lại nhưng vùng vẫy mãi cảm giác rất lâu cũng chưa tỉnh lại…

Cảm giác được sự thay đổi của Chu Thiên Kỳ, Chu Duệ càng ôm sát âu yếm lấy anh họ. hôn lên gáy của Chu Thiên Hạo, ấm áp, có chút run, “Tiểu Kỳ, để cho em đối tốt với anh, không cần để ý đến người kia được không ? Rất thích lúc anh vui vẻ, lẫn lúc tức giận.”

Chu Thiên Kỳ mạnh mẽ đẩy ra em họ, đứng lên “ Chu Duệ, cậu biết mình đang nói gì sao ? Anh là anh cậu, cũng giống cậu là con trai!”

“…” Chu Duệ cúi đầu, có chút trầm mặc.

Không chịu nổi loại áp lực này, Chu Thiên Kỳ muốn đi ra ngoài, không muốn ở cùng một chỗ với Chu Duệ.

“Anh chán ghét em như vậy sao ?” Lúc Chu Thiên Kỳ định rời đi Chu Duệ nói khiến Chu Thiên Kỳ dừng bước, “ Anh đối với Chu Thiên Hạo đáng ghét như vậy còn có thể tiếp thu hắn, cùng hắn làm loại chuyện đó…”

“Không nên nói lung tung ! Cậu đừng có nghĩ linh tinh được không ?” Em họ làm sao biết điều này, hắn rõ ràng còn nhỏ.

“Vậy vết tích màu đỏ ở trên cổ anh là cái gì ? Trên thân thể của anh có thể tự lưu lại dấu vết của chính mình sao ?” Chu Duệ ngẩng đầu, ánh mắt có vẻ lo lắng, trong mắt tràn đầy ghanh ghét cùng muốn chiếm giữ lấy người trước mặt.

“Anh….này…” Chu Thiên Kỳ nhất thời nghẹn lời.

“Là lúc anh cùng Chu Thiên Hạo làm lưu lại sao ?” Chu Duệ tiến gần đến Chu Thiên Kỳ.

“Bốp!” Chu Thiên Kỳ hạ xuống một cái bạt tai xuống gương mặt non nớt, dấu tay màu đỏ rõ ràng in lên. Chu Thiên Kỳ cả kinh thế nhưng hối hận đã không còn kịp rồi. Trong ngực rối bời, vì vậy đại não mới không kiềm chế được như vậy.. “Xin lỗi.” Chu Thiên Kỳ nhắm nghiền hai mắt. “ Cậu trả lại cho anh đi.” ( ý là trả lại cái tát á)

Ngày hôm nay, đây là cái tình huống gì, cùng em trai ầm ĩ một trận, rất nhanh vừa rồi lại cùng em họ ồn ào… Chu Thiên Kỳ lại có một ý nghĩ ngây thơ, em trai cùng em họ bọn họ có gì không hài lòng liền đánh cậu một trận là tốt rồi.

Nhìn thấy Chu Thiên Kỳ nhắm mắt lại, chờ đợi hắn trả thù, dáng vẻ chờ đợi cái tát giáng xuống, Tiểu Kỳ rất an tĩnh mà từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi dày rung lên một cái hết sức chịu đựng một lực sẽ rơi xuống. Phẫn nộ của Chu Duệ dần dần nguội xuống, nhẹ tay khẽ chạm vào gò má của Chu Thiên Kỳ, rõ ràng cảm nhận được Chu Thiên Kỳ vì sợ đau mà run rẩy, ánh mắt Chu Duệ hòa hoãn, nhón chân lên hôn lấy đôi môi mỏng tái nhợt của Chu Thiên Kỳ.

Xúc cảm trên môi khiến Chu Thiên Kỳ thoáng cái liền mở mắt, không thể tin mà nhìn Chu Duệ, thừa dịp Chu Duệ không để ý mà đẩy hắn ra. Chu Duệ không có sức lực mạnh mẽ như Chu Thiên Hạo, cũng không có võ như Chu Thiên Hạo, vì vậy dễ dàng tránh khỏi hắn. Lại không cẩn thận đẩy hắn ngã xuống giường.

“Tại sao… ?” Chu Duệ nhìn anh hỏi, vừa giống như hỏi lại vừa giống trần thuật, “ Vì sao anh có thể cùng Chu Thiên Hạo, lại không thể cùng em ? Em biết Tiểu Hạo so với em tốt hơn, cùng với anh lại càng thân thiết hơn, vì vậy không cố kỵ mà làm ra một số chuyện thân mật hơn. Thế nhưng em cũng muốn, cũng muốn cùng anh có cảm tình thật tốt.”

“Đây không phải là tình yêu…” Chu Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, xoay người, “Chỉ là đem nhận lầm thành tình yêu mà thôi. Tiểu Hạo cũng phạm vào sai lầm như vậy. Nếu như là thích anh, người anh này rất sẵn lòng, thế nhưng nếu như không rõ sự tình mà nhận lầm thành tình yêu mà nói anh chỉ có thể chán ghét các người. Tiểu Duệ, cậu còn nhỏ từ từ sẽ hiểu, có yêu anh không, kỳ thực anh là rõ ràng nhất.” Chu Thiên Kỳ nói xong, liền rời khỏi phòng, cậu muốn được yên lặng một chút, mà em họ, em trai bọn họ cũng giống vậy cần yên tĩnh suy nghĩ kỹ một chút.

Chu Thiên Kỳ trong ngực lành lạnh, tựa như rơi vào khoảng không ở tận chân trời vắng vẻ. Có phần chán ghét cái hoàn cảnh này, trước đây không ai thích mình, hiện tại mặc kệ nam hay nữ đều đến nói đã thích mình từ lâu, nhất định phải cùng bọn họ thử một lần, có thể hay không cùng một chỗ… Vì cái gì chuyện tốt không đến, một lần liền đến nhiều như vậy hơn nữa còn tràn lan, giống nhau thành ra phiền phức. Này là do nhân phẩm có vấn đề sao ? Cho dù là nam, lại còn đều là em trai của mình…

“Tiểu Kỳ, đến ăn một chút bánh mới nướng xong đi, Tiểu Duệ đâu ?” Dì bưng ra một đĩa thủy tinh trong suốt, bên trên chính là bánh ga tô được xếp ngay ngắn chỉnh tể tỏa hương thơm phức. Nhất định là mẹ làm, những món ngọt này được mẹ làm với kỹ thuật rất chuyên nghiệp, không có việc gì liền nghiên cứu những thứ này.

“Dạ. Ở trong phòng.” Chu Thiên Kỳ trực tiếp cầm lên một cái bánh ngọt, lười cầm dĩa để ăn.

“Ừm để dì đi gọi nó ra ngoài, các anh đều ở bên ngoài, một mình nó ở trong làm gì !” Dì đứng lên đang định đi Chu Thiên Kỳ liền nhanh chóng kéo lại, “ Để con đi gọi hắn.” Tuy rằng chân không muốn đi nhưng là nếu như dì phát hiện ra em họ khác thường, nhất định sẽ bị mắng.

“Ừm, vẫn là Tiểu Kỳ ngoan, luôn biết chăm sóc người lớn.” Dì cười, “ Dì còn đi vào bếp giúp mẹ con một chút.”

“Vâng, được ạ.” Chu Thiên Kỳ thả tay, đợi dì xuống cầu thang, đi vào hành lang phòng bếp Chu Thiên Kỳ mới vô lực mà ngã xuống ghế sô pha. Người nhà, điều này lại khiến cho cậu thêm rầu rĩ. Nghĩ đến việc mà bản thân đã làm cùng ý nguyện của người nhà là hoàn toàn tương phản. Nếu như bọn họ phát hiện điều này chính là đối diện với cậu sẽ là vẻ mặt chỉ trích cùng ánh mắt bài xích… Thì ra trước đây Tiểu Hạo đều phải sống trong sự mệt mỏi như vậy… Bị yêu cầu vô cơ không đạt đến làm mục tiêu, không ai xoa dịu, không ai đồng cảm, không ai đồng tình, thậm chí anh trai duy nhất cũng không thể hiểu được nỗi khổ của hắn.

Nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng, ngọt ngào mềm mại tan ra trong miệng, mùi vị thơm ngon, cmn cái tình yêu này còn có thể hưởng thụ được bao lâu ? Em trai trở lại nhất định sẽ lại giằng co đi, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không để cho mình dễ chịu.

Chu Duệ từ trong phòng đi ra, bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chu Thiên Kỳ, sô pha hơi nghiêng lún xuống dưới. Chu Thiên Kỳ cảm giác có điểm không khỏe. Liếc Chu Duệ một cái không để ý cậu, cầm lấy dĩa thủy tinh chậm rãi xiên một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, “Bác làm món ngọt ăn thật ngon.”

“…” Bộ dạng thần kỳ này của hắn là có ý gì ? Chính là nói cùng mình tháo gỡ ? Hiểu thái độ của mình ? Rốt cục nhận thức được vấn đề cá nhân của hắn ? Quyết định dùng thân phận em họ để ở chung ? Trong lòng Chu Thiên Kỳ bị hành động kỳ quái của em họ làm cho hết sức hỗn loạn, đoán không ra rốt cuộc hắn đang quyết định cái gì.

“Anh, anh cũng nếm thử đi, mẹ anh làm bánh ngọt quả thật giống như bậc thầy làm bánh.” Chu Duệ châm một miếng bánh khác đưa đến bên miệng Chu Thiên Kỳ, mong đợi nhìn anh, ánh mắt vô cùng hồn nhiên làm cho cậu nghĩ không ra hắn đang diễn cái gì. Ngược lại, trong lòng Chu Thiên Kỳ cảm thấy một trận hổ thẹn, bởi vì một ít chuyện nhỏ trước mắt liền đem em họ trở thành người có tội lớn. Nghĩ tới đây Chu Thiên Kỳ hé miệng, dùng răng ngậm lấy miếng bánh, cẩn thận không chạm đến dĩa ăn đã được em họ vừa dùng qua.

Chu Duệ nheo mắt lại, cười rộ lên, Chu Thiên Kỳ có điểm sững người, trên mặt Chu Duệ có một lúm đồng tiền nhỏ làm cậu có cảm giác rất gần gũi. Chưa từng thấy qua hắn cười như vậy. “Anh Tiểu Kỳ thật ngoan mà.” Không để ý đến biểu tình vì như vậy mà hóa đá của anh họ, Chu Duệ liền xiên một miếng bánh nhét vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ, quay đầu, đột nhiên vươn tay về phía Chu Thiên Kỳ.

Chu Thiên Kỳ nhất thời sững người, tay từ trên mặt đột nhiên di chuyển đến khóe miệng, “ Anh Tiểu Kỳ thật giống như đứa trẻ, ăn cái gì đều để lại ở khóe miệng.” Nói như vậy liền nhẹ nhàng lau đi vết bánh nhỏ dính trên miệng anh, rất tự nhiên mà liếm đến mảnh vụn bánh trên tay. Một màn này khiến cho sắc mặt Chu Thiên Hạo nháy mắt đỏ bừng, này, này, này trong lúc vô tình lại bị em họ đùa bỡn ?

“Anh Tiểu Kỳ, anh thích xem phim Hàn à?” Chu Duệ rất tự nhiên mà ngã vào người Chu Thiên Kỳ nhìn lên màn hình lớn treo trên tường một đôi nam nữ đang nói chuyện.

“…” Chu Thiên Kỳ xích người ra, thế nhưng Chu Duệ cũng không có thêm một động tác nào, hắn cũng không tiện đem chuyện này từ bé xé ra to.

Có phải hay không bản thân trải qua một vài chuyện mà khiến cậu không tự chủ trở nên đa tâm, nếu như là anh họ cùng em trai động tác và dáng vẻ như vậy cũng không có vấn đề gì… Đúng là cậu thích xem phim Hàn. Cho dù bên trong rắc rối phức tạp, tình cảm lộn xộn làm cho người xem không nhìn rõ.

“…” Chu Duệ có thể không thích xem loại phim này, không thể nào lý giải nổi phim Hàn, vì vậy cũng không có phát biểu cảm thán .

Hai người cứ như vậy dựa vào xem trong phim tình tiết cẩu huyết nữ mắc phải nguy cơ sắp chết, nam chính liền hồi tâm chuyển ý hiểu ra ý nữ chính.

“Két.” Âm thanh từ cửa chính. Chỉ chốc lát sau một tiếng bước chân trầm ổn vang lên, đi đến.

“Ba ba.” Chu Thiên Kỳ nhìn người đang đến, là ba đã trở về liền lập tức bắt chuyện.

“Bác năm mới khỏe.” Chu Duệ cũng khéo léo cùng người đàn ông rất có uy tín trong nhà chào hỏi.

“Ừm, mẹ cháu đâu ?” Ba cởi ra áo khoác ngoài treo lên giá quần áo, hỏi.

“Ở phòng bếp.” Chu Thiên Kỳ trả lời.

“Ừ.” Ba liền di chuyển đi về phía phòng bếp.

Chu Thiên Kỳ thở ra một hơi, ba luôn khiến cho cậu có áp lực thật lớn. Thế nhưng từ khi Chu Thiên Hạo bắt đầu phản nghịch không nghe lời, tự ý bỏ học thành xấu, ba liền không coi hắn là con trai mình, cũng tự lúc đó không hỏi đến chuyện của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.