Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

Chương 7: Chương 7: Thích hay là hận




Lúc anh trai bị dằn vặt đến ngất đi, Chu Thiên Hạo liền hoàn toàn tỉnh lại. Cả người lạnh lẽo nhìn chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm ra.

Hắn chính là bị lửa giận không cần thiết che mù hai mắt.

Không biết vì sao, đến khi anh gặp chuyện hắn liền không có cách nào khống chế được tâm tình của mình. Anh trai chính là một tên đại biến thái ! Từ lúc phát hiện ra sở thích khác thường của anh trai, cảm xúc thế này mỗi lúc đều kêu gào cắn nuốt tâm linh của hắn. Đều bởi vì anh trai chết tiệt không xóa bỏ bản ghi chép lịch sử, khiến hắn tiếp xúc với mấy thứ này, dần dần, càng ngày càng phát hiện ra mình thích anh, loại tình cảm này cảm giác như sâu bọ cắn vào sâu xương tủy, muốn anh, muốn được ôm anh, thế nhưng anh lại không có trở nên giống mình, quả nhiên anh trai lợi hại như vậy, anh nhất định sẽ cười nhạo hắn sa đọa,…

Trời đông giá rét, càng về khuya lại càng lạnh, ở cái thành phố này buổi tối mùa đông gió thổi so với ban ngày còn mãnh liệt hơn, càng thêm lạnh đến thấu xương.

Một người dáng cao gầy, quần áo phong phanh ngồi xổm ở một góc phố, cả người cuộn mình trong bóng tối. Nước đọng trên quần áo đã bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến cắt da cắt thịt.

“Anh…” Trong góc tối có âm thanh lẩm bẩm, thở dài, “Em nên làm cái gì bây giờ…?”

Lúc nhỏ, anh vẫn luôn là một đứa trẻ tốt trong mắt mọi người, thông minh, anh tuấn, học giỏi, luôn được mọi người yêu thích, khích lệ, anh chính là tấm gương của lũ trẻ trong nhà. Mà em, một đứa trẻ ra đời muộn một năm, phải thừa nhận đuổi theo một người ưu tú như anh thật áp lực.

Người nhà luôn muốn em học tập anh, muốn em cũng được ưu tú như anh.

Luôn luôn sống với hào quang ánh sáng của anh, bóng tối trở nên mù mịt.

Khi đó em rất luôn sùng bái anh. Vẫn luôn ngưỡng mộ…

Anh đối với em vẫn luôn ôn nhu như vậy, luôn luôn cổ vũ em.

Em thật vất vả mới thi vào trường anh đang học, là trường cấp ba trọng điểm.

Thẳng đến lớp mười năm ấy.

Một ngày.

“Anh, sao anh vẫn còn chơi vậy, không phải sắp sửa có kỳ thi sao ?” Chu Thiên Hạo từ phía sau ôm lên cổ Chu Thiên Kỳ, hai người ghé đầu vào thành một, mắt chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình vi tính đang phóng ra kỹ năng của nhân vật.

“ Ừ, thi liền thi thôi, anh có lúc nào từng ôn tập đâu, đây là nguyên tắc bẩm sinh.” Chu Thiên Kỳ quay đầu xoa mái tóc đen mềm mại của em trai, híp mắt cười, Tiểu Hạo, sau này cũng muốn chọn khoa học tự nhiên phải không ? Kỳ kiểm tra khoa học tự nhiên không cần ôn tập nha ~”

“Vâng.” Chu Thiên Hạo đỏ bừng cả mặt, anh học cái gì đương nhiên em muốn học cái đấy, tuy rằng muốn lợi hại như anh, nhưng có chút khó khăn…

Trong nhà vô hình chung cho hắn áp lực rất lớn, thế nhưng anh trai đối với hắn rất tốt, rất thích anh. Nếu như có thể cùng anh sống cả đời như vậy thì thật tốt.

“Em như thế nào tự nhiên lại đến tìm anh, em cần máy tính sao ?”

“Phải, em muốn down bài tập về nhà của thầy giáo.” Chu Thiên Hạo gãi gãi phía sau, nhăn nhó trả lời.

“Vậy em dùng đi, anh thoát trò chơi, thuận tiện vạch ra ý chính, luyện tập cảm giác làm bài, không thể để cuộc thi làm rối trí.”

“Vâng.” Chu Thiên Hạo ngồi xuống, chiếc ghế anh vừa ngồi vẫn lưu lại nhiệt độ, thật ấm áp.

Sau khi down bài tập xong, liền muốn xem bình thường anh down cái gì ?

Đứa trẻ hiếu kỳ mở ra liền bị sét đánh, bên trong là một list truyện đã hoàn.

Sau đó,mọi thứ không bao giờ,… chính là không bao giờ có bộ dáng như trước nữa.

Chu Thiên Hạo xem qua từng truyện một, hầu như mỗi truyện đều là miêu tả quá trình hoan ái của hai người con trai, có vài truyện nội dung là tình tiết vở kịch, ngược luyến, nhất thụ đa công, hậu cung, vân vân khoảng chửng phải đến trăm bộ !

Chu Thiên Hạo ngây người, những cái này, anh đều xem sao… không có khả năng…không thể nào…

Anh…

Thì ra anh cũng không phải như mọi người tưởng tượng, điềm đạm, ngây thơ giống như một thiên sứ bình thường.

Hình tượng anh trai rực rỡ trong lòng hắn từ đó tan vỡ…

Thế nhưng Chu Thiên Hạo cũng không chống đỡ được mê hoặc, giữ một vài truyện ở trong điện thoại của mình.

Càng tiếp xúc nhiều với những tiểu thuyết này, lại phát hiện ra mình càng thích anh, càng lún càng sâu. Muốn anh, muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, thế nhưng những chuyện trước kia vốn bình thường đều trở nên không tự nhiên… Đột nhiên cảm thấy giống như hạnh phúc bị đập vỡ… thế nào cũng không vựng lại được, ghép lại không xong. Đều là lỗi của anh. Anh trai biến thái !

Tất cả oán hận chất chứa đều đổ lên người anh trai, tâm hồn của Chu Thiên Hạo bắt đầu trở nên méo mó, không muốn thừa nhận chuyện mình thích anh trai,áp lực học tập theo đó cũng tăng rất lớn, mà Chu Thiên Kỳ vẫn cứ mang bộ dạng như vậy, dần dần Chu Thiên Hạo đối với anh trai tất cả quấn quýt đều trở thành chán ghét. Phải, em không thích anh, là em hận anh! Suy nghĩ này rất nhanh chiếm cứ nội tâm Chu Thiên Hạo, khiến nội tâm hắn từ đó luôn sống trong giãy dụa. Hiện tại trong ngưc đã an ổn, hắn đều không phải là thích anh trai biến thái, hận anh, hận cái loại biến thái này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.