Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 61: Chương 61: Đêm muộn (H)






Đêm dài yên tĩnh... Rèm cửa được kéo cẩn thận, không bị tiếng động bên ngoài tác động, trong phòng ngủ mịt mờ với ánh đèn pha lê màu vàng nhạt cơ hồ biến không gian càng thêm mờ ảo.

Trên giường lớn nhô lên một gò đất nhỏ, dưới tấm chăn dày là thân thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn ngủ rất say, Nghi Thường trùm chăn kín mít chỉ để lộ ra mái tóc đen dài xõa trên gối, gương mặt thanh tú, thỉnh thoảng chu chu cái miệng nhỏ giống như đang thưởng thức một món đồ ăn vặt thật khiến người ta yêu chết bộ dáng này!!

Từ phòng tắm bước ra, trên người Cố Hoàn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thắt lưng để lộ ra lồng ngực khỏe khoắn với cơ múi đáng mơ ước. Vì mới tắm xong nên vài giọt nước từ trên tóc chảy xuống khiến hắn càng trở nên dụ hoặc. Nhẹ nhàng di chuyển về phía giường lớn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đang say ngủ của Nghi Thường, có hắn mới biết mấy ngày qua hắn nhớ cô đến nhường nào, không lúc nào hắn ngừng hy vọng có thể nhanh chóng trở về " mái ấm" của hai người. Liếc nhìn đồng hồ trên tường đã gần 10h tối, nếu là bình thường vào thời điểm này hắn đã sớm cùng Nghi Thường lăn lộn ân ái nồng nàn, sau đó để cho tinh dịch của hắn rót đầy trong nơi sâu nhất của cô. Nghĩ tới điều này cơ thể Cố Hoàn lập tức sinh ra phản ứng, mặc kệ hiện tại là 10h tối hay thậm chí là muộn hơn nửa thì chỉ cần hắn muốn liền có thể làm.

" Mèo hoang nhỏ, thật nhớ em..."

Đặt môi lên môi Nghi Thường, giọng Cố Hoàn trầm thấp chứng tỏ hắn đang cố nén dục vọng đang dâng trào, bàn tay lưu loát cởi bỏ váy ngủ bằng tơ tằm không chút lưu tình mà ném sang một bên, chăn cũng bị hắn kéo xuống chân giường hoàn toàn để lộ ra Nghi Thường cả người trần trụi quyến rũ... Bị quấy rầy cũng như mất đi chăn ấm làm Nghi Thường theo phản xạ run run thân thể nhưng cơn buồn ngủ vẫn không làm cô thức giấc chỉ đơn giản là sờ tìm gối ôm rồi tiếp tục ngủ. Nhìn biểu tình này của cô, Cố Hoàn không khỏi buồn cười, đúng là con mèo nhỏ của hắn, đến ngủ cũng có thể câu dẫn tâm can hắn như vậy, hắn nhẫn nhịn nãy giờ đúng là sắp đến cực hạn. Cúi người hôn thật sâu lên môi hồng nhuận đang thở đều, tước đoạt đi tư vị ngọt ngào vốn có trong khoang miệng ấm áp, thành thạo cạy mở đưa đầu lưỡi tiến nhập bên trong cùng chiếc lưỡi đinh hương kia quấn quýt dây dưa. Trong mộng mị Nghi Thường cảm giác như có ai đó đang hôn mình, đang chiếm giữ từng chút từng chút dưỡng khí của mình, theo thói quen cô thốt lên một chữ

" Hoàn"...

Đang ngây ngất trên đôi môi ngọt ngào, Cố Hoàn nghe Nghi Thường gọi tên mình liền như uống phải kích dược, dừng một chút để đánh giá xem nữ nhân dưới thân có phải đã bị mình làm tỉnh giấc hay không. Nhưng sau vài giây thấy Nghi Thường vẫn như cũ nhắm mắt say ngủ, hắn mới biết được thì ra là cô nói mơ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc vì trong mơ Nghi Thường vẫn nhớ về một người là hắn!! Cúi người tiếp tục cùng đầu lưỡi phấn nộn dây dưa, thanh âm môi lưỡi giao triền trong tĩnh lặng vang lên làm người ta nhiệt khí sôi sục, càng hôn càng không thấy đủ, càng muốn nhiều hơn chứ không đơn thuần là sự chạm môi. Lòng bàn tay ấm nóng nâng trọn gương mặt Nghi Thường, đầu lưỡi Cố Hoàn chẳng khác gì con rắn nước liên tục khuấy lộng trong khoan miệng ngọt nước, cơ hồ như đã quét đến cổ họng Nghi Thường.

" Ưm..."

Một lần nửa Cố Hoàn nghe thấy thanh âm kiều mị của nữ nhân dưới thân, cho là cô đang nói mớ, hắn vẫn như cũ chiếm giữ miệng anh đào, thẳng đến khi cảm giác được có một sức lực đang tác động lên lồng ngực mình, Cố Hoàn mới dừng lại. Lập tức đập vào mắt hắn chính là đôi mắt tròn xoe hơi phũ tầng sương mỏng của Nghi Thường, chưa kịp phản ứng gì thì Nghi Thường đã lên tiếng, thanh âm mang theo chút ngáy ngủ:

" Anh về rồi à? "



Trả lời cô chính là đôi môi mỏng đa tình của Cố Hoàn, hắn không đáp mà dùng hành động để ngầm ám chỉ sự trở về của mình, Nghi Thường tất nhiên rất quen thuộc với bản tính này của người yêu, môi hồng hé mở nghênh đón sự xâm nhập của Cố Hoàn.

"Ưm... Hoàn. Cuối cùng anh cũng về "

" Ngoan, đừng nói gì cả!!"

Thanh âm nam tính trầm thấp dán chặt lên cánh môi hồng nhuận, cảm giác hô hấp hai người sắp hòa làm một, vừa mơ hồ vừa dồn dập lại cực kỳ ăn ý mà tương giao... Nghi Thường vì mấy ngày qua Cố Hoàn không bên cạnh, nổi nhớ nhung đạt đến đỉnh điểm, hiện tại rõ ràng cảm nhận sự tồn tại đầy chân thực của hắn tất nhiên chẳng chút e dè mà ngã vào lòng đối phương. Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Cố Hoàn, mặc cho môi lưỡi hắn đang càn quét trên từng tất da thịt từ môi, cằm, cổ, xương quai xanh... đều lưu lại ấn ký chỉ thuộc về riêng Cố Hoàn.



❤❤❤❤ Đừng quên ấn ⭐⭐⭐ vote cho ad nhé các tình yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.