Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 72: Chương 72: Đố kỵ






" Cố Hoàn, mình thực sự rất thích bộ dáng cậu hiện tại "

Đặt giáo trình xuống, Hạ Mỹ Kỳ dành toàn bộ lực chú ý vào người Cố Hoàn, đúng thực là đàn ông hấp dẫn nhất chính là lúc anh ta làm việc... Cố Hoàn đối với mấy lời này của Hạ Mỹ Kỳ tất nhiên nghe rõ từng chữ một, nhưng mà biểu tình trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

" Còn một thời gian ngắn nữa là tốt nghiệp, khi đó cậu sẽ tiếp quản Cố thị, mình sẽ kế thừa Hạ thị. Về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác..."

Nghe đến đây, động tác gõ phím của Cố Hoàn có hơi khựng lại, đáy mắt hắn chợt xoẹt qua một tia quang đãng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, mười ngón tay vẫn thành thục lướt trên từng phím gõ. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên:

" Cậu cho rằng Cố thị và Hạ thị nhất định sẽ hợp tác? "

" Tất nhiên, giao tình giữa Hạ gia và Cố gia tốt như vậy, ba mình lại rất hài lòng về cậu. Nếu hai nhà không hợp tác cùng nhau chẳng phải rất uổng phí sao?" - Hạ Mỹ Kỳ trả lời đầy tự mãn.

" Xem ra cậu rất có niềm tin vào những ngày sắp tới!!"

Cố Hoàn nhìn thật sâu vào ánh mắt Hạ Mỹ Kỳ, nơi đó sớm không giấu được tâm ý. Dù bị nhìn thấy tâm tư nhưng cô ta lại không chút chột dạ, hơn nữa cảm thấy việc bị Cố Hoàn đọc được suy nghĩ của mình cũng là một phần của việc chứng minh giữa cô và hắn có sợi dây liên kết.

" Tất nhiên. Bởi vì..."

Hạ Mỹ Kỳ chậm rãi trả lời, thanh âm mềm nhẹ gần như kề sát vào gương mặt cương nghị của Cố Hoàn:

"... Em luôn rất có niềm tin vào tương lai của chúng ta"

Từng câu từng chữ lọt vào tai Cố Hoàn, cảm giác chán ghét đến cực điểm buộc hắn phải dùng hết sự nhẫn nại mới không để lộ ra hành vi khiếm nhã. Lãnh đạm tránh đi sự tiếp xúc thân cận từ Hạ Mỹ Kỳ, Cố Hoàn kéo kéo khóe môi ra vẻ tự nhiên, nhìn cô cười nói:

" Xin lỗi, máy tính của mình hết pin rồi. Có thể mượn máy tính của cậu một lát được không?"

Bầu không khí ám muội do cố tình tạo ra rất nhanh bị câu nói chẳng liên quan của Cố Hoàn phá vỡ, hơi hơi hụt hẫng nhưng đành buông bỏ trong tiếc nuối.

" Được, cậu cứ tự nhiên"

Nói xong, Hạ Mỹ Kỳ cũng không còn hứng thú tiếp cận Cố Hoàn. Cô rời đi bước ra cửa sổ, nhìn ngắm những tia nắng buổi chiều, tuy nhỏ vụn nhưng có thể xuyên qua từng góc khuất, rồi lại dời tầm mắt nhìn về Cố Hoàn đang chuyên tâm trước máy tính, tâm tư phút chốc trở nên phiêu tán chẳng biết hình dung như thế nào?!!

*****

Âm thanh tiếng nhạc xập xình huyên náo trong quán Bar cao cấp bậc nhất thành phố B, Dư Hàn Dực sắc mặt đỏ ửng vì uống nhiều rượu, thần trí mơ màng, khung cảnh trước mắt như phủ một tầng sương mù. Nhưng dù cho hắn có say đến mức chẳng nhìn rõ đâu là đâu nhưng hắn vẫn không thể nào làm hình ảnh kia biến khỏi tâm trí - Hình ảnh của Hạ Mỹ Kỳ. Nhớ đến buổi lễ Tốt nghiệp diễn ra vào sáng nay, thời điểm Hạ Mỹ Kỳ bước lên bục nhận bằng tốt nghiệp với danh hiệu xuất sắc làm hắn không sao quên được, và càng nhớ rõ hơn những lời cô nói "Cảm ơn người bạn Cố Hoàn, không có sự hợp tác, giúp đỡ từ cậu ấy tôi sẽ không có được thành tích tốt như ngày hôm nay"

" Cố Hoàn, Cố Hoàn"

Đặt mạnh cái ly xuống bàn, thanh âm ly thủy tinh va chạm mặt kính vang lên chói tai làm đáy mắt Dư Hàn Dực phần nào trở nên thanh tỉnh. Chưa bao giờ hắn cảm thấy cái tên ấy lại chướng mắt như vậy, mặc dù hắn biết rõ người Cố Hoàn chắc chắn không phải Hạ Mỹ Kỳ, nhưng mà mỗi khi nghĩ tới trái tim của cô toàn tâm toàn ý dành cho Cố Hoàn thì thái độ Dư Hàn Dực chỉ có chán ghét và ghen tỵ?!! Vì sao, trừ bỏ việc thành tích học tập của hắn không bằng Cố Hoàn ra thì hắn xét thấy bản thân chẳng có điểm nào thua kém - xuất thân danh giá, tương lai cũng sẽ thừa kế sản nghiệp nhà họ Dư, trước giờ không thiếu các nữ nhân sẵn sàng cầu cạnh xin hắn ban phát tình yêu cùng cuộc sống nhung lụa nhưng vì sao trong số đó vì sao lại không có tên là Hạ Mỹ Kỳ, người mà hắn bấy lâu nay luôn khát vọng chinh phục!!

" Sao vậy, ai lại có bản lĩnh chọc giận Dư thiếu?"

Một gã chẳng biết từ đâu bước đến, tự nhiên vỗ vai Dư Hàn Dực, trên miệng vẫn còn treo điếu thuốc, nhếch nhếch khóe môi mà giễu cợt.

" Hoành Kỳ. Là cậu à?"

Nhận ra người quen, thái độ Dư Hàn Dực vẫn như cũ. Nháy mắt cho nhân viên phục vụ mang tới một ly rượu, hất cằm về phía người bên cạnh.

" Uống với tôi vài ly!!"

" Haizzz!! Say đến mức này sao? Xem ra đã kích sáng nay đối với cậu không nhẹ!"

Mã Hoành Kỳ cầm ly rượu nhấp nháp, tầm mắt chăm chú nhìn bộ dáng Dư Hàn Dực không khỏi vừa buồn cười vừa thương cảm. Dư Hàn Dực nghe Mã Hoành Kỳ nói xong, đáy mắt vốn đã nhu hòa một chút lại trở nên căm phẫn, lần nữa dùng lực đặt mạnh ly rượu vừa uống cạn xuống bàn, miệng thấp rủa:

" Chết tiệt"



Ahjhj

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.