Từ trên lầu bước xuống, phong thái Du Tố Cầm ung dung đúng chuẩn mệnh phụ phu nhân danh giá từ bước đi đến cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch, sang trọng. Vừa nhìn thấy bà bước đến, vẻ mặt của hai cha con Hạ Chính Kỳ trở nên dịu đi không ít, ông cực kỳ yêu chiều bước đến bên cạnh Du Tố Cầm, ôn nhu điềm đạm.
" Mẹ" - Hạ Mỹ Kỳ tươi cười chào hỏi.
" Bà xã, em dậy rồi à. Mau lại đây dùng thử cafe do con gái chúng ta chuẩn bị"
Vừa nói, Hạ Chính Kỳ vừa đỡ Du Tố Cầm ngồi xuống bên cạnh, tận tình đẩy tách cafe về phía vợ, từng hành vi cử chỉ cho thấy ông cực kỳ quan tâm đến người phụ nữ của mình. Sau khi ngồi yên vị, lúc này Du Tố Cầm mới lại tiếp tục chuyện hỏi dở lúc nãy...
" Hai cha con rốt cuộc đang nói chuyện gì?"
Đặt tách cafe xuống, Du Tố Cầm hướng mắt nhìn về phía người bên cạnh.
" Cũng chẳng có gì to tác, chỉ là đang nói đến chuyện hôn sự cho Kỳ Kỳ!" - Hạ Chính Kỳ thay con gái trả lời, chưa nói hết câu đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Du Tố Cầm.
" Hôn sự cho con gái mà ông nói không có gì to tác? Vậy thì chuyện như thế nào mới khiến chủ tịch Hạ xem là đại sự?"
"...."
" Kỳ Kỳ, con nói xem. Con đã nhìn trúng đối tượng nào. Ba con không có bản lĩnh sắp xếp thì còn có mẹ"
Chưa đợi Hạ Chính Kỳ lên tiếng, Du Tố Cầm đã nhanh chóng chuyển hướng sang Hạ Mỹ Kỳ. Hạ Mỹ Kỳ nghe qua có một chút toan tính, xét về tâm cơ thì mẹ cô vẫn là hơn Hạ Chính Kỳ một bậc, còn về việc hôn sự thì nếu để mẹ đứng ra thu xếp sẽ chu toàn hơn là giao cho đàn ông xử lý. Nghĩ vậy, Hạ Mỹ Kỳ bèn trưng ra vẻ mặt nũng nịu, sà vào lòng Du Tố Cầm.
" Mẹ, đúng là con đã nhìn trúng một người, là Cố Hoàn, người thừa kế Cố thị. Nhưng gặp một chút trở ngại..."
" Trở ngại gì chứ? Được con của mẹ nhìn trúng là phước phận của cậu ta, làm gì có chuyện khiến con ủy khuất?"
Du Tố Cầm trước giờ xem trọng nhất là sĩ diện, nay nghe nói con gái bị từ chối không tránh được giận dữ. Nhìn thái độ của vợ có chút tức giận, Hạ Chính Kỳ bèn lên tiếng xoa dịu.
" Bà xã, làm sao anh lại có thể khiến con chúng ta ủy khuất, chẳng qua Cố Hoàn nó sớm đã có người trong lòng. Cho nên..."
" Cho nên ông mới không thể thu xếp chu toàn hôn sự này!! Khiến con của tôi chịu uất ức?"
Du Tố Cầm trừng mắt quát lớn khiến Hạ Chính Kỳ muốn cũng không nói được, đành ngậm ngùi nuốt xuống suy nghĩ định nói ra " chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng" vào trong cổ họng. Ở một bên chứng kiến khí chấ của Du Tố Cầm, Hạ Mỹ Kỳ càng có thêm lòng tin mọi chuyện sẽ thành công nếu như mẹ cô can thiệp, nên càng ra sức làm nũng trong lòng mẹ mình.
" Mẹ, con thực sự rất thích Cố Hoàn. Không phải anh ấy thì ai con cũng không lấy"
" Được rồi, đừng vội. Mọi chuyện còn có mẹ đứng ra an bài cho con"
Du Tố Cầm xoa xoa đầu con gái, nghĩ ngợi đôi chút liền quay sang hỏi Hạ Chính Kỳ.
" Ông xã, anh nói Cố Hoàn đã có người mình thích đúng không?"
Hạ Chính Kỳ chỉ mới gật đầu thì bên cạnh Hạ Mỹ Kỳ đã nhanh chóng lên tiếng:
" Cô ta chỉ là một nữ nhân tầm thường, ngây thơ lại ngu ngốc, con từng giả vờ kết thân với ô ta để dò xét - đúng là một người chẳng có tiềm năng!!" - Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Hạ Mỹ Kỳ mang theo ngữ khí khinh miệt rõ ràng.
" Nếu đối phương chỉ là một người tầm thường thì xem ra vấn đề không khó xử lý. "
Du Tố Cầm đăm chiêu, ánh mắt sắc lạnh đầy toan tính khiến cho hai cha con Hạ Mỹ Kỳ không rõ rốt cuộc bà đang toan tính điều gì.
" Mẹ, có phải mẹ đã nghĩ ra kế sách gì không? " - Hạ Mỹ Kỳ khẽ hỏi, ánh mắt không giấu được chờ mong.
" Con đó, có con gái nào mà sốt ruột muốn được gả đi như con không?" - Du Tố Cầm điểm điểm cái trán con gái, mắng yêu.
" Mẹ... Không lẽ mẹ không muốn con gái mẹ được gả cho một người hoàn hảo sao?" - Hạ Mỹ Kỳ không vừa, chất vấn lại. Đúng là tính cách này cô được thừa hưởng hoàn toàn từ Du Tố Cầm.
" Tất nhiên, nếu không thì sao mẹ lại xem trọng việc này như vậy. Hơn nửa..."
Nâng lên tách cafe nhấp nháp, Du Tố Cầm nhìn về phía Hạ Mỹ Kỳ chốt hạ một câu đầy chắc chắn.
"... Thứ mà con muốn thì người làm mẹ như mẹ nhất định phải giúp con có cho bằng được"
Người đàn bà quyền lực