Chiều thứ sáu, ngay khi tan học Nghi Thường tranh thủ đến siêu thị mua một vài nhu yếu phẩm cần thiết, Cố Hoàn vì phải cố gắng rút ngắn thời gian học đại học nên lịch học của hắn dày hơn, số bài vở cần hoàn thành cũng tỷ lệ thuận với lịch học nên thời gian ở cạnh Nghi Thường ít nhiều bị thu hẹp. Tuy nhiều lúc một mình đi mua sắm, đi dạo phố hay thèm một món gì đó ở chợ đêm mà thiếu người đồng hành cũng khiến Nghi Thường hơi hơi tủi thân, nhưng suy đi tính lại Cố Hoàn làm tất cả chẳng phải vì tương lai 2 người sao? Nên lấy thiếu sót làm an ủi, Nghi Thường ngày ngày chăm sóc, thu vén mái ấm hạnh phúc của cô và Cố Hoàn...
Hôm nay cũng không ngoại lệ, biết rõ Cố Hoàn sau giờ học phải ở lại phòng nghiên cứu nên Nghi Thường chu đáo đi mua thức ăn về làm bữa tối, chờ hắn về cùng ăn. Nhưng vì vào ngày cuối tuần nên số lượng khách hàng đến siêu thị khá đông, bình thường đi cùng Cố Hoàn nên có sẵn " người dọn đường", nhưng hiện tại đã khác - tay xách nách mang Nghi Thường thật vất vả chen chúc trong đám đông... Xui xẻo cho cô, vừa bước chân ra đến cửa lớn đụng phải một nhân viên bảo vệ đang đẩy xe hàng nên tầm nhìn bị che khuất, hậu quả là Nghi Thường ngã xuống, túi lớn túi nhỏ trong tay cũng văng tứ tung.
" Xin lỗi, tôi không cố ý. Để tôi giúp cô."
Nhân viên bảo vệ cuống cuồng, vội vã đến đỡ lấy Nghi Thường,cũng may mắn cú va chạm không quá mạnh nên vẫn không sao. Nhận thấy người bảo vệ muốn giúp mình nhặt đồ rơi, nhưng mà xem tình hình nếu anh ta nán lại thì xe hàng to tướng kia sẽ chắn ngay cửa như vậy càng rối thêm. Thôi, đã như thế cô làm người tốt một lần vậy.
" Không cần đâu, anh đi làm việc đi. Chỗ này tôi tự nhặt được rồi"
Nghi Thường vừa nói, vừa nhìn xung quanh, đúng thật là cái xe hàng kia làm tắt nghẽn lưu thông ở cửa siêu thị và tất nhiên người bảo vệ kia cũng nhận ra điều đó, bèn nhìn Nghi Thường hơi hơi ái ngại.
" Cám ơn cô đã bỏ qua, tôi.."
" Thôi được rồi, không sao. Anh yên tâm đi làm việc đi"
Nói xong Nghi Thường ngồi xuống nhặt lại đồ, người bảo vệ cũng nhanh chóng đẩy xe hàng đi vào, mọi ngõ ngách lại được lưu thông.. Trong khi Nghi Thường cặm cụi nhặt lại đồ đạc rơi, thì có một bàn tay giúp cô thu dọn, sau khi mọi thứ đã trở về trong túi, mới đặt lại vào tay Nghi Thường.
" Cảm..."
Chưa nói dứt câu " cảm ơn" Nghi Thường ngẩn mắt lên thì phát hiện người vừa giúp cô nhặt đồ chính là người lạ từng quen -Hạ Mỹ Kỳ.
" Sao lại là cô?" - Nghi Thường cẩn trọng, vụ đụng chạm hôm trước khiến cô không có mấy thiện ý muốn tiếp xúc với nữ nhân họ Hạ này.
" Tôi cũng đi mua chút đồ, trùng hợp thấy cô gặp chuyện"
Hạ Mỹ Kỳ thái độ khá ôn hòa, đặt túi đồ vừa nhặt vào tay Nghi Thường.
" Cảm... cảm ơn" - Nghi Thường có một chút không tự nhiên, nhỏ giọng nói lời cảm ơn sau đó nhận lại đồ của mình.
" Sao vậy, xem ra cô rất có thành kiến với tôi?"
" Ohh... Không, không có.. chỉ là" - bị nhìn thấu tâm tư, Nghi Thường vội phân bua.
" Được rồi, tôi biết chuyện hiểu lầm lần trước khiến cô không có thiện cảm với tôi"
" Tôi..."
" Tôi là bạn cùng lớp với Cố Hoàn, cô là bạn của cậu ấy, coi như chúng ta là bạn. Hiểu lầm trước đây là do tôi. Để tỏ thành ý có thể mời cô cùng uống cafe?" -Hạ Mỹ Kỳ thẳng thắn đưa ra đề nghị.
" Chuyện này.." - Nghi Thường hơi do dự chưa quyết.
" Được rồi, không lẽ ngay cả cơ hội để nói lời xin lỗi cô cùng hẹp hòi với tôi sao? Dù sao chúng ta cũng là..."
Hạ Mỹ Ky giọng trách móc. Nghe thấy thế Nghi Thường cũng xuôi xuôi, trước giờ cô vốn mềm lòng, cho nên...
****
Quán cafe Sky...
Ngồi ở bàn đặt cạnh cửa sổ, 2 tách cafe thơm ngào ngạt bốc khói, 2 cô gái ngồi đối diện nhau, một người thì hơi e dè, một người thì tâm trạng rất tự nhiên thoải mái.
Lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp màu đen, Hạ Mỹ Kỳ đẩy về phía người đối diện, Nghi Thường khó hiểu nhìn chiếc hộp rồi nhìn về phía Hạ Mỹ Kỳ, chỉ nhận về nụ cười của Hạ Mỹ Kỳ.
"Cô mở ra xem đi " - Hạ Mỹ Kỳ nói.
Nghi Thường sau một lúc đắn đo cũng không nhịn được hiếu kỳ, cầm lấy chiếc hộp mở ra, khá kinh ngạc...
" Đây là..." - Nghi Thường lên tiếng, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc cà vạt đang nằm gọn tròn hộp, đó là chiếc cà vạt mà trước đây cô chọn cho Cố Hoàn nhưng bị Hạ Mỹ Kỳ giành trước.
" Đúng vậy, biết là đồ cô muốn nên tôi đem đến, coi như là quà thể hiện thành ý của tôi " - Hạ Mỹ Kỳ giọng vẫn ôn nhu, đầy thiện ý.
" Nhưng..."
" Cô đừng ngại, hôm đó chẳng qua là tôi nhất thời thích nó nên mới gây hiểu lầm. Khi mua về mới nhận ra chẳng biết dùng vào việc gì nên tặng lại cho cô."
"...."
Cảm giác Nghi Thường còn do dự, Hạ Mỹ Kỳ tuy khá khó chịu nhưng vẫn cố che giấu, vẫn tỏ ra mềm nhẹ trong lời nói.
" Cô cứ nhận đi, tôi nhớ hôm ấy cô rất thích chiếc cà vạt này. Cố Hoàn dùng chắn chắn rất hợp"
Đúng vậy, Cố Hoàn dùng chắc chắn rất hợp!! Lời nói này của Hạ Mỹ Kỳ như đánh trúng vào miền lý trí cuối cùng của Nghi Thường. Thật sự mấy lần đi mua đồ cho Cố Hoàn, dù đã chú ý tìm một chiếc cà vạt ưng ý nhưng vẫn chưa có cái nào làm cô hài lòng như cái mà Hạ Mỹ Kỳ mang đến. Nếu như cô ta đã có thành ý như vậy thì...
" Vậy cảm ơn cô. Chầu Cafe lần này hãy để tôi mời, xem như là..."
" Cô nói gì vậy, cà vạt này vốn dĩ là của cô tôi chỉ là mang vật về chính chủ. Còn chầu cafe hôm nay là tôi mời để tỏ thành ý, sau hôm nay hy vọng chúng ta có thể buông bỏ hiểu lầm, làm bạn tốt của nhau"
Hạ Mỹ Kỳ chủ động đưa tay ra trước mặt Nghi Thường, Nghi Thường sau một lúc đắn đo cân nhắc cuối cùng cũng chấp nhận lời kết bạn của Hạ Mỹ Kỳ. Trong lòng tuy còn dè dặt nhưng tự nhủ " thêm một người bạn tốt hơn có thêm kẻ thù "