Ánh Trăng Đoạt Mạng

Chương 11: Chương 11: Bệnh tâm thần




“Võ Phúc, em có trong phòng không?“.

Giọng của thầy Ngô vang vọng bên ngoài cửa phòng, tôi giựt mình một cái rồi đem cuốn sổ giấu đi, coi bộ chuyện này càng ít người biết càng tốt vậy.

Tôi bước tới mở cửa, thân ảnh của thầy Ngô hiện ra, hôm nay thầy không có tiết giảng dạy, nên cách ăn bận cũng có phần bình dị hơn.

Vừa nhìn thấy tôi, thầy Ngô liền hỏi “Chúng ta vô trong rồi nói, có được không?“.

Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên rồi đáp “Dạ được, mời thầy vào“.

Sau khi đã ngồi xuống ghế, thầy Ngô nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi “Võ Phúc, gần đây em có thấy Tống Nhựt kỳ lạ không?“.

Tôi có chút bất ngờ khi nghe cậu này của thầy, không lẽ Tống Nhựt đã xảy ra chuyện gì rồi sao?.

“Dạ không, gần đây em lo việc trong ban phát thanh nên không chú ý nhiều tới bạn ấy“.

Tôi khẽ trả lời, nhìn thấy vẻ mặt bất an của thầy Ngô, tôi bèn hỏi thêm “Mà bộ bạn ấy bị gì sao?“.

Ngô Vĩ chặc lưỡi vài cái rồi đáp “Chuyện này thầy cũng không rõ, nghe một số sinh viên nói lại rằng, Tống Nhựt rất kỳ lạ, gần đây cậu ta hay nổi cáo vô lý rồi cứ thì thào một mình“.

Nghe được những lời này tôi vô thức trợn tròn đôi mắt, chuyện này là sao? Thay đổi tính tình, rồi thì thào một mình?.

“Thầy nghi ngờ em ấy bị bệnh tâm thần“.

Lời kết của thầy Ngô không khỏi khiến tôi hoảng loạn, bị tâm thần cũng đồng nghĩa với việc Tống Nhựt rất có thể là nạn nhân kế tiếp.

Nhìn thấy nét mặt của tôi vô thức tối sầm, thầy Ngô lo lắng hỏi “Võ Phúc, em sao vậy?“.

Tôi nhìn thầy Ngô một cái rồi nghĩ có nên nói những triệu chứng trước khi nhảy lầu của những sinh viên hay không? Nếu nói ra thì thầy Ngô có tin hay không? Khả năng tin tưởng có vẻ rất thấp, bởi vì thầy từng du học nước ngoài, làm sao tin vào một chuyện mê tín như vậy?.

“Nè“.

Thầy Ngô đẩy vai tôi một cái khiến tôi giựt mình mà lắc đầu, đáp “Em không sao, chỉ là lo chuyện trong ban phát thanh nên giờ hơi mệt, em muốn ngủ“.

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô liền rời đi, nhưng mà cậu nói của thầy khi nãy vẫn luôn ám ảnh lấy tôi? Tống Nhựt bị bệnh tâm thần? Điều này quá nhanh hay sao? Bởi lẽ tôi chưa tìm ra được manh mối nào.

“Nè Võ Phúc, khi nãy thầy Ngô tới đây làm chi vậy?“.

Vừa nói, Tống Nhựt vừa đẩy vào người tôi một cái, tôi giựt mình nhìn sang, hiện tại cậu ta có vẻ ốm yếu hơn lúc trước, đôi mắt cũng không còn minh mẫn nữa.

Tôi cảm thấy nếu tỏ ra thái độ kỳ lạ nhất định sẽ bị cậu ta nghi ngờ, với lại cuộc nói chuyện khi nãy với thầy Ngô tuyệt đối không thể để cho cậu ta biết được, vì vậy tôi khẽ lắc đầu, đáp “Không có gì quan trọng đâu, thầy ấy muốn hỏi mình về chuyện tiết giảng của thầy, bạn cũng biết đó, thầy Ngô mới về trường dạy, nên muốn biết phản ứng của sinh viên đối với bài giảng ra sao“.

Tống Nhựt liếc nhìn tôi một cái rồi một đường bước tới giường, ngay lập tức nằm xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn chằm chằm cậu ta, không biết có phải do lâu quá không chú ý tới cậu ta hay không? Mà hiện tại cậu ta không còn năng động như lúc trước nữa, giống hệt như cọng bún thiu.

“Tít tít“.

Đồng hồ báo giờ vang lên, bởi vì hôm nay có chút chuyện bên ban hội họa nên tôi phải tới đó trước lúc vào tiết.

Đèn ngoài hành lang lầu hai đã tắt nên không gian có chút mờ ảo, chiếc áo khoác tung bay trong ngọn gió, mái tóc tôi cũng vậy, nhưng cũng may ngọn gió hôm nay không lạnh cho lắm.

“Giờ này mà đã tới đây rồi, không phải muốn thấy ma sao?“.

Giọng nói của cái tên kỳ quái mọi khi lại vang lên, tôi quay người lại cười nhạt với hắn một cái rồi hằn học nói “Anh rảnh rỗi quá đó, sao cứ xía vô chuyện của người khác hoài vậy?“.

Hắn cười khì khì rồi đáp “Xía vô chuyện người khác? Không phải đâu, tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu thôi!“.

Nhìn thấy nét mặt của hắn tỉnh bơ như cây cơ khiến tôi mệt mỏi, liền thở dài, nói “Nếu vậy thì cảm ơn anh, tuy nhiên tôi chưa từng gặp ma nên chưa tin là có, vì vậy tới khi tôi gặp rồi thì chúng ta cùng đàm đạo nha! Hiện tại tôi có việc nên không rảnh tiếp chuyện với anh“.

Nói rồi tôi một đường bước vào phòng hội họa, mặc kệ cái tên kia có bước theo hay không.

Vừa bước vào trong, tôi vội vàng sắp xếp lại dụng cụ vẽ tranh và khung tranh để vẽ bức tranh tham gia hội họa liên trường, gần đây chị Hương khóa 4 bị bệnh nên anh Đăng nhờ tôi thay thế vị trí này.

“Cạch“.

Một tiếng động khá lớn vang lên bên ngoài cửa sổ, nó khiến tôi giựt mình, ngay sau đó liền quay về sau nhìn thử.

Phía cánh cửa hình như có cái gì đó đập mạnh vào, làm cho cửa kiếng bị bể một đường khá dài, tôi nghi hoặc bước tới coi sao.

Do không gian có chút yên tĩnh nên tiếng bước chân của tôi vang lên nghe khá rõ, âm thanh như thể tiếng tim đập trong lo sợ.

Giữa mặt kiếng cửa sổ, xuất hiện một vết rạn nứt kỳ lạ, có vẻ như nó bị ai đó dùng vật gì đó liệng vào.

Đang chú tâm quan sát thì một cục đá ở phía dưới sân trường bay thẳng vào mặt kiếng, không khoảnh khắc nó bể tan nát hết, nhưng cũng may mắn đây là loại kiếng chịu lực nên khi bể nó nát ra thành vụn thủy tinh.

Tôi theo phản ứng liền lui ra một chút để tránh né, sau đoạn hoảng loạn, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn xuống phía dưới, coi thử kẻ nào đã gây ra chuyện này.

Phía dưới có một cái cây khá u tùm cành lá, nhưng mà cũng không thể che giấu được kẻ kia, mơ hồ dưới gốc cây có một kẻ đang ngước lên nhìn tôi, đó chính là Tống Nhựt, nhưng mà hôm nay ánh mắt của cậu ta sao lại kỳ lạ như vậy? Nó có chút u mê, có chút điên loạn, vậy rốt cuộc tại sao cậu ta lại hành động như vậy?

“Tống Nhựt...“.

Tôi chỉ kịp hô lên như vậy, cậu ta không biết vì sao lại bỏ chạy mất tiêu, nhìn theo hướng cậu ta chạy mà tâm trí tôi loạn hết cả lên.

Tống Nhựt bị gì? Không lẽ như thầy Ngô nói, cậu ta bị tâm thần sao? nhưng mà tại sao cậu ta lại bị tâm thần? Khoan đã, việc cậu ta bị tâm thần và vụ án nhảy lầu đêm trăng tròn, hình như có chút liên quan, điều này chứng tỏ cậu cậu ta là nạn nhân tiếp theo sao?.

“Võ Phúc, Võ Phúc“.

Dương Đăng lo lắng kêu tôi một hồi, tôi giựt mình quay lại, nhìn thấy tôi có chút không ổn, hắn liền hỏi “Sao vậy?“.

Tôi nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, đáp “Không sao“.

Có vẻ như câu nói cùng sắc mặt tôi có chút không tương đồng, khiến hắn nghi hoặc, nhìn tôi một lúc rồi hình như vô tình nhìn thấy cửa kiếng bị bể, hắn liền kéo tôi về phía mình rồi nghiêm túc hỏi “Cửa kiếng bể, thiệt ra đã có chuyện gì?“.

“Lúc nãy có ai đó ném đá vào làm kiếng bị bể“.

Tôi thì thào đáp, Dương Đăng gấp gáp hỏi tiếp “Vậy em đã nhìn người kia không?“.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dương Đăng tôi bất chợt có chút lo lắng, nếu như tôi nói là Tống Nhựt thì sao? Chắc chắn cậu ta sẽ bị kỷ luật hay tệ nhất là viết tự kiểm điểm, nhưng chỉ có điều tôi không tận mắt chứng kiến cậu ta liệng cục đá, thì làm kết tội được đây?.

“Dạ, em không nhìn rõ“.

Tôi khẽ đáp trong e dè, Dương Đăng ầm ừ vài tiếng rồi nói “Chết tiệt, anh mà biết là kẻ nào thì sẽ lên ban lãnh đạo nhà trường tố giác“.

Tôi khuyên hắn vài câu rồi bước về chỗ ngồi khi nãy, Dương Đăng sau khi bớt giận liền tiến tới chỗ tôi, nói “Có lẽ hôm nay chúng ta không thể giải quyết cho xong bức tranh này đâu, bởi trước tiên phải xử lý cánh cửa kiếng bị bể kia trước!“.

Nghe vậy, tôi chỉ biết gật đầu đồng ý rồi lụm lặt giấy tờ cho vào cặp, chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao Tống Nhựt lại liệng đá vào phòng phát thanh?.

Thầy Ngô sau khi hết tiết liền vội vàng bước ra khỏi lớp, nhưng lại bị tôi níu giữ, thầy nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi một cái rồi hỏi “Bộ có chuyện gì sao?“.

Tôi khẽ gật đầu, đáp “Chuyện này có liên quan tới bạn Tống Nhựt“.

“Tống Nhựt?“.

Thầy Ngô ngạc nhiên nhìn tôi, khi thấy tôi gật đầu, thầy liền nói “Vậy chúng ta tới băng ghế đằng kia đi“.

Vừa ngồi xuống băng ghế, thầy Ngô liền hỏi “Rồi, có chuyện gì? em cứ nói!“.

“Thiệt ra...“.

Tôi lắp bắp không biết mở đầu ra sao, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của thầy Ngô, tôi liền một đường, nói vào vấn đề “Từ lúc nói chuyện với thầy, em đã chú ý tới bạn Tống Nhựt, bạn ấy có một số điểm khác biệt so với bình thường“.

“Khác ra sao?“.

Thầy Ngô hỏi, tôi ầm ừ vài tiếng rồi đáp “Cách hành xử, ánh mắt và sinh hoạt hằng ngày“.

Nghe tôi nói vậy, thầy Ngô chìm vào suy nghĩ, sau đó thầy nhìn chằm chằm tôi rồi nói “Gần đây thầy cũng kiểm tra hoạt động của Tống Nhựt, rồi thầy phát hiện những hành động khác thường, ví dụ thường xuyên xuất hiện xung quanh phòng lưu trữ, thư viện rồi đôi lúc lại trốn tiết để đi đâu đó“.

Những điều thầy Ngô nói, không phải là những dấu hiệu để nhận biết nạn nhân tiếp theo hay sao? Điều này cũng chứng tỏ Tống Nhựt chính xác là nạn nhân tiếp theo uống thuốc tự tử, vậy hiện tại tôi phải làm gì để ngăn chặn đây?.

“Thầy nghĩ nên đưa em ấy tới bệnh viện, nhưng mà không có lý do gì để làm như vậy?“.

Thầy Ngô có chút lo lắng về vấn đề này, tôi nghĩ ngợi một chút rồi ngỏ ý “Thầy Ngô, hay là chúng ta nói khéo với bạn ấy rằng, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, để tránh bị nghi ngờ, em sẽ rủ thêm vài người đi nữa“.

Nghe tôi nói khiến thầy Ngô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu đồng ý.

Tôi và thầy Ngô sau đó đã thống nhất sẽ hành động vào ngày mai, trước đó tôi phải thông báo với vài bạn học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.