Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 44: Chương 44




Editor: Méo

Beta: Kali

Ngày thứ ba yêu đương, trước lúc tan tầm Thẩm Tri Sơ nhận được điện thoại của Chu Diễn Chiếu.

“Lát nữa anh đón em tan tầm.”

Thẩm Tri Sơ vui vẻ, che điện thoại nhỏ giọng nói: “Dạ, vậy mình đi ăn tối nữa nhé?”

Chỉ có mười phút đi bộ ngắn ngủi, không khí hạnh phúc còn chưa đủ thỏa mãn đã phải về nhà rồi.

Nói không chừng còn bắt gặp ba mẹ Thẩm đi mua đồ, tình yêu mới chớm nở đã bị bại lộ thì không ổn cho lắm.

Chu Diễn Chiếu khẽ cười một tiếng.

Giọng điệu vẫn giống như lần đầu tiên ở trong game, lười biếng nhưng cuốn hút.

Cậu nói: “Lần đầu thấy em đồng ý nhanh như vậy đấy, em yêu.”

Thẩm Tri Sơ đỏ mặt vì giọng nói của cậu, vội nói: “... Không nói nữa, em làm việc tiếp đây.”

“Ừm.”

Tim đập nhanh không chịu được.

Cô buông điện thoại xuống, sờ tay lên ngực.

Sao lại vui vẻ như vậy chứ?

Thì ra yêu đương là như vậy– chỉ cần tưởng tượng sắp được gặp nhau, trái tim sẽ đập “thình thịch” liên tục, hận không thể làm thời gian trôi qua thật nhanh để có thể gặp được người ấy ngay lập tức.

Là cảm giác này sao?

...

Để tránh có người khác nhìn thấy, Thẩm Tri Sơ nói Chu Diễn Chiếu đậu xe ở một con đường nhỏ trên phố Hàn Quốc.

Đến lúc tan tầm, cô gửi mail xong, tắt máy tính, cầm theo túi xách, tràn đầy sức sống đi xuống lầu.

Không ngờ đụng phải Ngọc Ngọc.

Ngọc Ngọc nhìn cô, cười tủm tỉm chào hỏi: “Sơ Sơ xong việc rồi à, hôm nay có vẻ tâm trạng tốt nhỉ.”

“Dạ, thời tiết thế nào ạ.”

Ngọc Ngọc quẹt thẻ, cùng cô đi ra ngoài, hỏi thăm: “À đúng rồi, sau đó em đã đi đâu chơi vậy? Chúng ta cũng không gặp được em, cũng không thấy em đăng ảnh.”

Không biết vì sao, Thẩm Tri Sơ cảm thấy lúc Ngọc Ngọc nói chuyện giống như đang nhìn trộm cô, luôn làm cô cảm thấy không thoải mái.

Nhưng người đồng nghiệp này cũng coi như dễ ở chung, cô thấy đối phương cười nói lại nghĩ mình suy nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ vậy, Thẩm Tri Sơ đáp: “Em chỉ đi loanh quanh thôi... Cảm giác ở châu Âu cũng không khác là bao nên em không chụp ảnh.”

“Vậy à...” Ngọc Ngọc gật đầu, chuyển đề tài, “Sơ Sơ em là người địa phương à? Hồi học đại học có bạn trai không?”

“...”

Thẩm Tri Sơ nhíu mày.

Cũng may đã đến cổng lớn, cô cười cười với chú bảo vệ sau đó quay đầu nói: “Chị Ngọc Ngọc, em đi trước đây, tạm biệt! Lần sau nói tiếp.”

Ngọc Ngọc “ừ” một tiếng.

Thẩm Tri Sơ đi xa mười mấy mét, vẫn cảm giác sau lưng như bị kim chích.

Dường như Ngọc Ngọc vẫn đang nhìn cô.

Cô không dám quay đầu lại, vội vàng bước nhanh hơn, rẽ vào một con đường nhỏ.

....

Từ xa đã trông thấy một chiếc SUV đỗ ở ven đường.

Chu Diễn Chiếu đứng trên bậc thang, dựa người vào cửa xe và cầm điện thoại xem video.

Dựa vào hiểu biết của Thẩm Tri Sơ về cậu, chủ yếu là xem các video thi đấu game, nếu không thì là phát sóng trực tiếp.

Dáng vẻ nghiêm túc cũng rất có sức hút.

Cô mỉm cười, sự khó chịu trong lòng sau khi gặp Ngọc Ngọc đã bị quét sạch, đi vòng qua đường rồi rón rén đi tới bên cạnh cậu.

Còn chưa kịp nghĩ nên làm gì, cơ thể đã phản ứng trước.

Thẩm Tri Sơ nhón chân, từ bên cạnh giơ tay bịt mắt Chu Diễn Chiếu lại.

“...”

Nhận ra hành động này có chút ngây thơ.

Cô thè lưỡi, ngượng ngùng thả tay xuống, nhỏ giọng nói: “Anh chờ lâu chưa?”

Chu Diễn Chiếu rất vui vẻ, nhét điện thoại vào túi, dang hai tay ôm chầm lấy cô vào lòng.

“Không lâu.”

Thẩm Tri Sơ ở trong ngực cậu, rầu rĩ “dạ” một tiếng.

Chu Diễn Chiếu cười, hôn lên tóc cô, “Đi ăn nhé? Em yêu?”

Thẩm Tri Sơ có thể chắc chắn vành tai mình đang nóng lên, dứt khoát vùi đầu vào ngực cậu, không cho Chu Diễn Chiếu nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của mình.

Cô luôn cảm thấy mình đúng là một chị gái thất bại, bị một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn trêu chọc đến mức mặt đỏ tim đập.

Không có chút nào cảm giác được kiểm soát trong tình yêu.

Mãi đến khi tim đập bình thường trở lại, cô mới nhỏ giọng nói: “Dạ được, anh yêu.”

-

Cả kỳ nghỉ Chu Diễn Chiếu đều không về nhà, phần lớn đều ở căn cứ, trừ lúc phải luyện tập ra thì buổi tối đều dành thời gian cho chị gái nhỏ xinh đẹp.

Suốt ngày dính lấy nhau, giống như tên gọi “Mối tình đầu cần phải luyện tập nhiều hơn để tăng cảm giác yêu đương.”

Thẩm Tri Sơ thường xuyên về muộn, trên mặt còn cười ngây ngô, mẹ Thẩm đã sớm phát hiện có vấn đề.

Cuối tuần, Thẩm Tri Sơ bị mẹ Thẩm giữ ở nhà, nói là có nhà Dương Lục Mông đến nhà chơi.

Có khách tới, chắc chắn là không thể ra ngoài.

Chỉ có thể xoa dịu người yêu đang bất mãn, ngoan ngoãn tiếp đãi gia đình anh họ đã lâu không gặp.

Hơn mười giờ, Dương Lục Mông và cha mẹ anh ta đến, còn mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp tới nữa.

Thẩm Tri Sơ làm một cô con gái ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, nhưng bị dì cô hỏi đến mức da đầu tê dại nên vội tìm một lí do để trở về phòng.

Không lâu sau, Dương Lục Mông gõ cửa đi vào.

Thẩm Tri Sơ đang lướt weibo, nhìn thấy anh ta thì hất cằm lên, “Ngồi chỗ nào cũng được.”

Dương Lục Mông kéo ghế, ngồi cạnh giường nhéo mũi cô, “Lười chết đi được, rót cho anh một cốc coca.”

“Tự anh lấy đi, cũng không phải lần đầu tới.”

“Này, em nói chuyện với anh thế à!” Dương Lục Mông tức giận, một lúc sau cười nhạt nói, “Em không tò mò, hôm nay anh tới đây làm gì sao?”

“...”

Thẩm Tri Sơ buông điện thoại xuống, cặp mắt sáng lên nhìn anh ta.

Dương Lục Mông “hừ” một tiếng.

Thẩm Tri Sơ biết điều lập tức đi rót cho anh ta một cốc coca.

Dương Lục Mông cười nói: “Thế này mới đúng chứ...Mẹ em nói em đang yêu đương đấy, gọi anh tới tìm hiểu tình hình.”

Thẩm Tri Sơ: “...”

Biết ngay mà, không phải ngày lễ lại đột nhiên đến thăm nhà cô, đúng là kỳ lạ.

Dương Lục Mông uống một ngụm coca, thuận miệng hỏi: “Là thằng nhóc kia à?”

Anh ta đã nói như vậy Thẩm Tri Sơ cũng không muốn nói giấu nữa, ôm gối ôm gật đầu một cái.

“Cũng được...Nhưng anh vẫn cảm thấy kỳ diệu, với giá trị nhan sắc của người ta, sao lại có thể thích em nhỉ?”

Thẩm Tri Sơ mặc kệ anh ta, chuyển chủ đề: “Mẹ em có lẽ đã biết... Nhưng em chưa muốn nói.”

Dương Lục Mông nghĩ ngợi, phân tích: “Có phải nhỏ hơn em không? Mẹ em biết không?”

“Dạ.”

“Thái độ bà ấy như nào?”

“Thì... Không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ biết có một người như vậy.”

Dương Lục Mông gật đầu, “Vậy không thành vấn đề. Chẳng qua mẹ em sợ em học thói xấu gì thôi, nếu em nói ra không chừng mẹ em càng yên tâm hơn. Em gái à, thế kỉ hai mươi mốt rồi, tình chị em cũng không phải cái gì quá mới lạ!”

Thẩm Tri Sơ không biết nên nói gì, nhỏ giọng nói: “Dù sao thì, em sẽ tự mình nói với ba mẹ, anh chỉ cần... nói qua một chút, đừng dọa bọn họ.”

Thực ra nguyên nhân không chỉ có do Chu Diễn Chiếu nhỏ tuổi hơn cô, mà cô cũng có những lo lắng cho sự nghiệp, tình cảm và tương lai nữa.

“Biết rồi, em yên tâm đi. Ban đầu anh cũng không xem trọng nghề nghiệp đó nhưng sau khi thấy bạn trai em, anh lại cảm thấy đáng tin cậy. Thật lòng mà nói thì, thời nay trai đẹp mà mù cũng không thấy nhiều.”

“...”

“Nhưng em gái anh cũng không hề kém cạnh.” Cuối cùng Dương Lục Mông cũng nói được một câu tiếng người, “Cho nên đừng áp lực quá, cũng đừng để bị tổn thương bởi lời nói của người khác, em hiểu không? Ôi dào, từ nhỏ lá gan của em đã bé, tính lại hay sợ, mọi người đều lo lắng em sẽ bị bắt nạt. Kết quả em lại tìm được một người nổi tiếng làm bạn trai, anh thực sự lo em sẽ bị fans hâm mộ của cậu ta làm tổn thương...”

Đột nhiên nghe những lời tình cảm như vậy, Thẩm Tri Sơ không kìm nén được, khóe mắt đỏ hoe.

Giống như khi cô còn bé, nép người vào lòng Dương Lục Mông, khẽ nói: “Sẽ không đâu, bây giờ em đã rất dũng cảm rồi.”

Ngay thời điểm cô xác định mình thích Chu Diễn Chiếu, cô đã tự trang bị cho mình rất kỹ càng.

Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam*, đao kiếm cũng không thể đả động đến cô.

(*) Kim Chung Tráo (chuông vàng úp) và Thiết Bố Sam (áo giáp sắt). Đại loại đây là một loại võ công của Thiếu Lâm.

Chỉ cần bọn họ yêu nhau là đủ, không ai có thể làm tổn thương được cô.

Tuyển thủ nổi tiếng thì sao?

Người đàn ông tỏa sáng thì sao?

Dù có chói lóa đến mấy thì cũng chỉ gói gọn trong một từ “bạn trai của Thẩm Tri Sơ.”

Hơn nữa cô cũng rất tốt.

Dương Lục Mông xoa đầu cô.

“Ngoan lắm.”

-

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Chu Diễn Chiếu từ cậu trai đang yêu trở về làm đội trưởng lạnh lùng như cũ.

Cuối năm còn có thi đấu theo lời mời rất quan trọng, không thể lơ là được.

Theo nguyện vọng của huấn luyện viên Tôn, chắc chắn sẽ bắt bọn họ thừa thắng xông lên, nhân lúc thành tích ngày một tăng đều, sẽ tranh thủ giành được chức vô địch.

Tuổi nghề của một tuyển thủ esport rất ngắn, năm nay Chu Diễn Chiếu 21 tuổi, sang năm sẽ thành 22, ở trong giới đã được coi là lớn tuổi. Cho dù họ có chăm chỉ hay ý thức mạnh mẽ hơn thì tốc độ và thể lực cũng sẽ ngày càng bị giảm sút đi.

Con át chủ bài tiếp theo vẫn chưa được bồi dưỡng ra, nếu cậu rút lui, trong đội PUBG LUM sẽ không có ai chịu được áp lực đó.

Năm nay là một năm đầy hứa hẹn.

Rõ ràng, Chu Diễn Chiếu cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù Thẩm Tri Sơ trở về chi nhánh, nhưng thời gian gặp mặt người yêu cũng ít đi nhiều.

Đôi khi sẽ tình cờ gặp nhau trên cầu thang, trong lòng hai người cũng tự ngầm hiểu, lén cười, nắm tay một chút thôi trong lòng cũng đã đầy ắp ngọt ngào.

Tuy bọn họ không công khai quan hệ nhưng cơ bản hầu hết mọi người trong căn cứ đều biết.

Bình thường không ai dám trêu chọc Chu Diễn Chiếu, chỉ có Đại C dám lén gọi Thẩm Tri Sơ là “chị dâu.”

“Chị dâu em nói này, hôm nay đội trưởng lại mắng chửi mọi người trong lúc tập luyện, cực kỳ hung dữ! Chị đừng quan tâm đến cậu ta nữa!”

“...”

“Quả là Chu tàn bào, Chu tàn bạo...”

Bất thình lình sau lưng có một giọng nói trầm thấp vang lên.

“CY, cậu đang nói gì đấy?”

Đại C cứng đờ cả người.

Một lúc lâu sau, cậu ta nhướng mày với Thẩm Tri Sơ, quay người tháo chạy.

Chu Diễn Chiếu cầm coca từ phía sau đi tới, “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”

Dù sao cũng đang ở trong căn cứ, Thẩm Tri Sơ khẽ đỏ mặt chạm lấy ngón tay út của cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao, em biết anh đang rất nỗ lực mà.”

Chu Diễn Chiếu mỉm cười, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cô.

“Anh yêu em.”

Cậu nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.