Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 11: Chương 11: Niềm vui dễ vỡ




Bóng dáng ấy đã từng theo cô qua những đoạn đường đêm dài dằng dặc và cũng chính trong khoảnh khắc nguy nan nhất đã chuyển hướng sáng người khác. Kỳ thực, cái trước nay cô có được vẫn chỉ là một cái bóng.

Khi Hướng Viễn lên năm thứ tư đại học, trường yêu cầu sinh viên tự tìm chỗ thực tập. Chuyên ngành Hướng Viễn theo học là Kế Toán nên Diệp Bỉnh Lâm đã bố trí cô vào thực tập tại phòng tài vụ của Giang Nguyên mà Giám đốc tài chính chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Bỉnh Văn luôn ghét bỏ cô ra mặt. Có lẽ do vướng ông anh trai Diệp Bỉnh Lâm, lại là trưởng bối trên danh nghĩa của Hướng Viễn nên Diệp Bỉnh Văn không gây nhiều khó dễ cho cô nhưng trong hai tháng tực tập ở phòng quản lý tài vụ của Giang Nguyên, công việc Hướng Viễn được bố trí luôn cách xa công việc kế toán thực tế nhiều, phần lớn thời gian của cô đều là đánh máy văn bản, rót trà đưa nước, chạy việc cho người trong phòng, ngay cả tài liệu hay những giấu tờ lặt vặt cũng hiếm khi được qua tay cô.

Hướng Viễn cảm thấy thực ra Diệp Bỉnh Văn hoàn toàn không cần cảnh giác với cô như thế, chưa nói tới việc cô chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, cho dù thật sự cô có phát hiện ra chuyện gì đó thì cũng chỉ là « không nhận chức đó, không hỏi chuyện đó » thôi. Chú Diệp là người thông minh, những chuyện mà ông nhắm mắt cho qua, Hướng Viễn hà tất phải ra mặt gay gắt làm gì ? Chuyện phòng tài vụ của Giang Nguyên do Diệp Bỉnh Văn nắm giữ rốt cuộc có vấn đề gì thì cô không dám nói những nếu dựa vào lập trường một người ngoài cuộc nhìn vào, toàn bộ nhân viên tài vụ bao gồm cả trưởng phòng đều do một tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc đã là một vấn đề cực lớn rồi.

Vấn đề đó cũng không phải là chuyện khiến cô đau đầu nhức óc bởi bình thường rót trà đưa nước cũng chẳng hề gì, những thứ không đáng hỏi cô sẽ không hỏi một chữ, những gì không nên nói cô cũng tuyệt đối không mở miệng. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, cô đã khăn gói ra đi một cách suôn sẻ, trên bản nhận xét thực tập cũng chỉ có một chữ « ưu » thật lớn.

Cô không có tình cảm với Giang Nguyên nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại đối xử với cô rất tốt. Điều khiến cô đau buồn là mấy năm nay, tình hình sức khỏe của chú Diệp đã giảm sút khá nhiều. Vốn trước nay cơ thể khỏe mạnh, ý chí hừng hực là thế, nay lại mắc bệnh tiểu đường và chứng phong thấp từ mấy năm trước đã khiến ông hao mòn sức lực đến nỗi lực bất tòng tâm. Lúc đầu, ông còn cố gượng nhưng sau lần điều trị đến nửa tháng trong bệnh viện, cuối cùng ông bảo : “Có lẽ Khiên Trạch phải quay về rồi.”

Diệp Khiên Trạch sắp trở về.

Thực ra trong mấy năm ở nước ngoài, với gia cảnh của mình thì việc đi đi về về không thành vấn đề nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ thì luôn có chuyện kéo anh ở lại. Với chuyện đó, cách nhìn của Diệp Bỉnh Lâm là đàn ông ở ngoài phải tự lực cánh sinh, từng trải nhiều là chuyện tốt, hoàn toàn không bắt ép anh về nước. Tuy nói là thế, song ông viện cớ đi công tác rồi đi khảo sát, mấy năm nay ông “có việc đi ngang” thành phố nơi con trai lớn đang học tập cũng không dưới năm lần.

Hôm Khiên Trạch về nước cũng là lúc Hướng Viễn gần tốt nghiệp, không còn tiết học nào nữa nên cô cũng không từ chối đề nghị ra sân bay đón Khiên Trạch của Diệp Bỉnh Lâm. Hôm đi, mấy người nhà họ Diệp cũng tề tựu đông đủ, Hướng Viễn đứng ở cổng đón người qua kẻ lại tấp nập, chuyến bay anh đi vừa hạ cánh, một người đã xa cách bốn năm, nay lại đứng trên mảnh đất này. Cô hít thở một hơi thật sâu. Có lẽ là do đây không phải là lần đầu họ xa nhau nên cô đã quen với ly biệt.

Cô làm ra vẻ thờ ơ liếc nhìn Diệp Linh một cái. Diệp Linh vẫn là một cô gái mỏng manh như tờ giấy, đứng bên cạnh bà Diệp, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng hai má ửng hồng không tự nhiên và hai nắm tay vô thức nắm chặt lại đã bán đứng cô. Hướng Viễn nghĩ, lần này cô đã không được gặp Diệp Khiên Trạch bao lâu thì Diệp Linh cũng có bây nhiêu thời gian không nhìn thấy anh. Cô gái yếu đuối mỏng manh này trước kia chưa hề nếm trải cảm giác ly biệt và trùng phùng nhưng đứng trước lằn ranh giới mà thời gian và không gian đã vạch ra, mọi người đều bình đẳng. Lằn ranh giới ấy đã khiến Diệp Khiên Trạch quên đi cốc sữa đậu mặn mà anh từng yêu thích, cũng có thể khiến đóa hoa trong lòng anh trở nên nhạt nhòa.

Diệp Quân đi qua đi lại sau lưng Hướng Viễn, một lúc sau lại chuyển sang đi tới đi lui trước mặt cô. Cậu bé đang học lớp mười sau một đợt lớn nhanh như thổi, giờ đã có thể hơi cúi xuống nhìn Hướng Viễn như ý nguyện, sự thay đổi này khiến cậu không còn để tâm đến chuyện sánh vai đi cạnh cô nữa.

Hướng Viễn bị cậu xoay tới xoay lui làm cho hoa mắt chóng mặt, gắt một tiếng : “Em quay qua quay lại mãi làm gì thế ?”

Diệp Quân chưa kịp nói gì đã nghe phía trước có người gọi : “Hướng Viễn !”

Đôi mắt Hướng Viễn xuyên qua Diệp Quân. Khiên Trạch đã đứng trước mặt, cách cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể dùng khứu giác cảm nhận sự tồn tại của anh. Đó là mùi vị độc nhất chỉ có trên người Diệp Khiên Trạch, cái mùi ấy giống như trước kia, khi Hướng Viễn và anh ngồi ở triền dốc khô, ngửi mùi vị cây giống trộn lẫn với ánh nắng, ấm áp và khô ráo.

“Hướng Viễn, cậu chẳng thay đổi gì cả… Không, đẹp hơn trước nhiều”, anh vừa nói vừa nhích xa để ngắm nhìn cô.

Hướng Viễn cười : “Cậu thì lại biết khen người ta hơn trước.”

Đôi vai anh hình như đã trở nên to lớn hơn bốn năm trước nhiều, dáng vẻ cũng chín chắn hơn, nụ cười ấm áp, điềm tĩnh, ôn hoà. So với anh thì Diệp Quân vốn tự cho là mình đã trưởng thành chỉ như một cậu bé còn nguyên lông măng. (thảm chưa A Quân – __ – )

Cậu nhóc này không nhịn được phải chen vào một câu, giọng nói mang theo cả âm vỡ giọng rất quái lạ : “Anh, còn em thì sao, em có thay đổi gì không ?”

Diệp Khiên Trạch quay sang vò tóc Diệp Quân : “Sắp cao hơn cả anh rồi, em nói xem có thay đổi gì không ? Lần này không lo lắng nữa chứ ?”

Nụ cười Diệp Quân có sự đắc ý và cả nét ngượng ngùng xấu hổ. Diệp Khiên Trạch khoác vai cậu, nhìn Diệp Linh cười bảo : “A Linh, chỉ có em là không biết tự chăm sóc bản thân thôi, gầy quá !”

Diệp Linh không nói gì, chỉ mỉm cười với anh, màu đỏ trên gương mặt càng đậm. Dường như cô vẫn đang chờ Khiên Trạch nói gì với mình nhưng anh lại bước về phía bố và mẹ kế. Anh dang tay ôm bà Diệp mắt hoe đỏ vào lòng, Diệp Bỉnh Lâm vỗ cật lực vào vai con trai, không nói nhiều nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện.

Về sau, không chỉ một lần Hướng Viễn hồi tưởng lại cảnh nhà họ Diệp trước khi tan đàn xẻ nghé, đó chính là cảnh vui vẻ hạnh phúc nhất và cũng là cuối cùng còn đọng lại trong ký ức của cô. Có lẽ sau đó cảnh tượng này cũng từng xuất hiện nhưng cô vẫn cứ nhớ khoảnh khắc này mãi. Cô nhớ từng nụ cười trên gương mặt mỗi người nhà họ Diệp lúc đó.

Thực ra niềm vui ấy đã bị đập tan trong bữa cơm tối sau khi trở về nhà. Lúc bắt đầu, mọi thứ vẫn như bình thường, Diệp Khiên Trạch cười nói với Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm cũng rất hứng khởi, bảo dì Dương mang bình rượu đã cất giữ hơn mười năm ra, đến cả Diệp Quân cũng được rót cho một ly nhỏ. Hướng Viễn không uống nhưng Diệp Linh lại chủ động đòi rượu. Cô ngồi xa Diệp Khiên Trạch nhất, ngoài lúc chào nhau khi mới về thì họ chẳng nói với nhau câu nào nữa. Hướng Viễn quan sát mọi thứ trong im lặng, cô nhận ra thái độ cố ý lạnh nhạt của Diệp Khiên Trạch với Diệp Linh. Trong lòng anh đang nghĩ gì ? Nhưng anh đang giả vờ cũng tốt, cô cũng không ngại diễn cùng anh. Anh có lòng diễn, chứng tỏ anh cũng muốn gạt bỏ hết những vướng mắc trong quá khứ.

Rượu được tam tuần, Diệp Bỉnh Lâm bắt đầu nói đến sự đau yếu của mình trong những năm gần đây. Ông nói : “Khiên Trạch, A Quân còn nhỏ, sự nghiệp bố đã cực nhọc nửa đời người chắc chắn phải do con thừa kế. Con đã về, bố cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Nói đi, con cần nghỉ ngơi bao lâu mới đi làm ở Giang Nguyên ?”

Ông đang chờ con trai cho mình một kỳ hạn. Nếu là một tháng hoặc nửa năm, ông cũng không bất ngờ nhưng ông không bao giờ ngờ rằng, Diệp Khiên Trạch bỗng đặt đũa xuống, chần chừ một lúc rồi vẫn thong thả nói : “Bố, có lẽ chuyện của Giang Nguyên con không làm nổi. Con muốn đi dạy học.”

“Con đang nói bậy bạ gì thế hả ?”, Diệp Bỉnh Lâm kinh ngạc, nụ cười bắt đầu tắt lịm. “Con là con trai bố, sao lại nói chuyện của Giang Nguyên không làm được ? Vả lại, con học mấy năm ngành Quản trị Kinh doanh ở nước ngoài, chẳng lẽ phí công à ?”

“Đúng rồi, Khiên Trạch, những chuyện trong công việc nếu chưa quen cũng không sao, cứ học từ từ. Giang Nguyên sớm muộn gì cũng thuộc về hai anh em con, sao có thể nói năng tùy tiện như vậy được ?”, bà Diệp cũng khuyên nhủ.

Diệp Khiên Trạch mở miệng với vẻ khó khăn : “Con xin lỗi !”.

“Nhân lúc ông già này vẫn còn minh mẫn, con muốn học gì bố cũng có thể dạy từ đầu, người một nhà mà nói xin lỗi gì chứ ?”, Diệp Bỉnh Lâm có vẻ không vui.

“Nhưng con thực sự không có hứng với thương trường. Ở trường, con… con đã tự xin đổi ngành học. Con đã lấy bằng Văn học.”

Không khí trên bàn ăn dường như ngưng đọng, Diệp Bỉnh Lâm trợn mắt nhìn con tai không nói gì. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám lên tiếng.

“Con nói lại lần nữa xem”, Diệp Bỉnh Lâm kéo dài giọng nói.

“Con xin lỗi, bố !”

Diệp Khiên Trạch chưa nói dứt, Diệp Bỉnh Lâm đã thuận tay túm lấy mấy chiếc đũa trước mặt ném tới tấp về phía anh. “Mày chê tao chết chậm quá, muốn tao tức chết cho nhanh có phải không hả ?”

Diệp Khiên Trạch không tránh né, để mặc ông ném đũa vào người. Diệp Bỉnh Lâm đang cơn tức giận nên ra tay không hề nhẹ. Lần đầu tiên bị ném đũa, từ mang tai đến gò má Diệp Khiên Trạch xuất hiện một vết máu đỏ tươi nhưng ông bố vẫn không nguôi giận, lại giơ cao tay định ném nữa. Hướng Viễn kinh hoàng, chưa kịp phản ứng thì Diệp Linh vốn ngồi đối diện Diệp Khiên Trạch đã bất chấp tất cả lao đến. Diệp Bỉnh Lâm phát hiện ra điều kỳ lạ này nhưng không kịp tránh nữa, đũa đâm mạnh vào sống lưng Diệp Linh.

“Các người muốn làm trò gì đây ? A Linh, tránh ra.” Diệp Bỉnh Lâm muốn giằng con gái ra nhưng cô không hề kêu đau, quyết tâm đứng che chắn trước mặt Diệp Khiên Trạch.

« A Linh, về chỗ ngồi đi !”

“Bố, nếu bố đánh con bố thấy hả giận thì cứ đánh nữa đi.”

“Các người… các người…”, Diệp Bỉnh Lâm càng tức giận hơn.

“Chú Diệp, đừng như vậy. Chuyện đã đến nước này rồi, chú đánh cậu ấy, ngoài khiến cậu ấy đau, chú cũng thấy đau lòng thì có ích gì?”, Hướng Viễn đứng dậy khuyên giải. Thừa dịp Diệp Bỉnh Lâm thở dài, cô khẽ rút chiếc đũa ra khỏi tay ông. Diệp Quân nhanh tay đón lấy, sau đó gom tất cả đũa trong tầm mắt mình lại, giấu sau lưng.

Hướng Viễn và bà Diệp cùng đỡ Diệp Bỉnh Lâm ngồi xuống. “Chú có gì cứ từ từ nói. Có lẽ mọi việc không tồi tệ như tưởng tượng đâu.”

“Chú còn biết nói gì nữa chứ? Còn gì tồi tệ hơn chuyện này đây? Con trai chú lại kém cỏi như thế. Hướng Viễn ơi Hướng Viễn, sao cháu không phải là con gái chú?”

“Chú Diệp ơi, muốn là con gái chú thì cũng phải có phúc phận. Chắc kiếp trước cháu tu chưa đủ”, Hướng Viễn cười nói. Thấy Diệp Bỉnh Lâm cười khổ sở, lửa giận hình như đã tan biến ít nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Diệp Linh cười gằn.

Diệp Linh đứng cạnh Diệp Khiên Trạch, cúi đầu nhìn vào vết thương trên mặt anh rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Bỉnh Lâm, nói: “Bố, bố dựa vào đâu mà đánh anh? Anh làm gì sai chứ? Đầu tiên anh là người có quyền tự chủ, sau đó mới là con trai bố.”

Diệp Bỉnh Lâm vừa nguôi giận, nghe thấy thế lại nổi cơn, mặt đỏ phừng phừng. Hướng Viễn khẽ nói: “Diệp Linh, bây giờ nói ít một chút đi!”

Diệp Linh lại cười gằn: “Chị là ai? Đây là chuyện nhà họ Diệp chúng tôi, đến lượt chị nói không hả ?”

“A Linh !”

“Câm miệng lại !”

« A Linh, con đang nói gì thế hả ?”

Diệp Khiên Trạch và vợ chồng ông Diệp Bỉnh Lâm cùng lên tiếng một lúc nhưng Diệp Linh lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Hướng Viễn đầy vẻ khiêu khích như thể cô mới chính là kẻ thù duy nhất của mình.

Ngay cả Diệp Quân cũng trừng mắt với Diệp Linh, hạ giọng nói: “Chị Hướng Viễn, mặc kệ chị ấy đi”.

. . . . . . .

Hướng Viễn lại không quan tâm, chỉ cười cho qua chuyện. Đến lúc Diệp Bỉnh Lâm quở trách, bắt Diệp Linh xin lỗi, cô cũng chỉ cười, bảo không cần thiết. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh Diệp Linh, gương mặt đầy vẻ hối lỗi nhưng điều Hướng Viễn nghĩ là: cô ta thực sự bảo vệ anh. Rõ ràng người ngồi gần Diệp Khiên Trạch nhất không phải là Diệp Linh nhưng khoảnh nhắc Diệp Bỉnh Lâm giơ cao đũa để ném xuống, cô ta lại là người đầu tiên lao đến chắn cho anh. Trong lòng Hướng Viễn có phần hoang mang. Tại sao người chịu đòn thay cho Diệp Khiên Trạch lại không phải là cô? Cô cũng nguyện chịu đựng tất cả vì anh, chịu đau đớn thay cho anh nhưng lúc ấy cô ngồi ngay cạnh anh lại chậm hơn Diệp Linh một bước, tại sao lại như thế? Có lẽ tình cảm của cô không phải là một tình yêu mù quáng không phân rõ trắng đen, không cần biết đúng sai như Diệp Linh. Cho dù ban nãy cô có nghĩ đủ mọi cách để chú Diệp nguôi giận, để cứu Diệp Khiên Trạch, song cô cũng không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm tâm hồn cô luôn có thái độ bất đồng với những việc làm của Diệp Khiên Trạch. Cô cảm thấy rất hối tiếc vì sự chậm trễ đó của mình.

“Bố, bố đừng giận nữa”, Diệp Khiên Trạch đứng lên.

Diệp Bỉnh Lâm chỉ tay ra ngoài cửa nói: “Nếu muốn tao sống thêm vài năm nữa thì mày cút khỏi mắt tao ngay. Nhìn thấy mày là tao không thể nguôi giận được.”

“Cũng được”, Diệp Khiên Trạch cười cay đắng rồi đi ra cửa.

“Khoan đã”, Diệp Linh lập tức đuổi theo.

Bà Diệp cuống quýt không yên: “Khiên Trạch, A Linh, các con muốn đi đâu?”

Hai đứa con đã biến mất sau cánh cửa, Diệp Bỉnh Lâm như già thêm mấy tuổi, ông vỗ mu ban tay của Hướng Viễn rồi nói: “Hướng Viễn…”

“Cháu hiểu, cháu đuổi theo họ đây.”

Hướng Viễn mới đi được vài bước đã phát hiện Diệp Quân cũng theo sau mình.

“Em ở lại với bố và dì, chị về ngay.”

Diệp Quân tuy rất miễn cưỡng những cũng đành đứng nhìn Hướng Viễn chạy đi mất hút.

Diệp gia cư ngụ tại một con phố cổ trong thành phố, ra khỏi cửa là thấy những hồ nước chằng chịt đan xen nhau. Những khu nhà dân cư ven hồ với lịch sử lâu năm, ban ngày trông rất lộng lẫy và kiêu hãnh nhưng về đêm thì người thưa xe ít, cho dù đứng dưới ánh đèn đường chiếu tỏa vẫn có mấy phần hiu quạnh đáng sợ.

Hướng Viễn ra khỏi nhà họ Diệp thì đã không thấy bóng dáng anh em Diệp Khiên Trạch đâu. Cô đứng trước những con đường đan cài vào nhau mà cảm thấy đau đầu. Anh sẽ chọn đi về phía nào, cô hoàn toàn không biết. Cuối cùng, cô nghe theo trực giác của mình. Khi xưa, lúc lạc đường trong núi, cô thường đi về phía bên phải theo thói quen.

Nhưng lần này trực giác của cô lại không giúp được gì. Đuổi theo một đoạn đường khá dài, cô mới đoán chắc rằng mình đã sai lầm. Lúc ra ngoài họ không bắt xe, trừ khả năng bắt taxi nhưng nếu đi bộ thì với thể chất của Diệp Linh, tốc độ bám theo của cô như vậy không thể nào mất dấu của họ được. Không hề do dự Hướng Viễn quay đầu lại đi theo hướng khác, cảnh tượng hai người họ sóng vai đi với nhau trong bóng đêm khiến lòng cô có sự kháng cự theo bản năng.

Con đường bên trái rõ ràng còn vắng vẻ hơn bên phải. Rẽ qua mấy ngả đường, cuối cùng Hướng Viễn xác định lần này mình đã đi đúng, bởi cô đột ngột nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Diệp Linh. Nhịp tim Hướng Viễn đập nhanh hơn, vô thức thả nhẹ bước chân. Cô đã quen đi đường ban đêm nên thị lực rất tốt, bước vài bước, cô đã có thể phân biệt rõ ràng bóng dáng Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh trong một góc khuất tăm tối, chỉ có điều, ngoài họ ra còn có mấy người khác nữa.

Hướng Viễn hít một hơi khí lạnh, linh cảm chẳng lành khi nghe thấy tiếng kêu của Diệp Linh dường như đã được chứng thưc. Cô muốn bay đến bên hỏi: “Khiên Trạch, cậu sao rồi?” nhưng chỉ có thể lặng lẽ thối lui một bước, lần mò tìm kiếm điện thoại trong túi áo.

Vừa bấm được một nửa dãy số, giọng nói hoảng sợ thổn thức như muốn khóc của Diệp Linh vọng đến: “Hướng Viễn, chị phải không? Có phải chị không, Hướng Viễn?”

Một giọng nói xa lạ vang lên ngay sau tiếng của của Diệp Linh: “Ai? Vứt điện thoại đi, nếu không tao đâm nó.”

Hướng Viễn thầm dùng tiếng địa phương nguyền rủa một hồi. Lúc này, cô đang suy xét trong bụng nếu mình chạy thật nhanh thì vẫn có thể tẩu thoát được. Bỗng cô nghe thấy tiếng hét cấp bách của Khiên Trạch: “Hướng Viễn, mau chạy đi!”

Cô có thể đi nhưng người đang bị kề dao vào cổ kia là anh, làm sao cô đi được? Cho dù cô thoát thân suôn sẻ, dùng tốc độ nhanh nhất của mình gọi viện binh đến nhưng nếu anh có bất trắc gì thì sao? Nếu như…

Hướng Viễn dè dặt đặt điện thoại xuống. Di động là do Diệp Quân cho, nếu như ném nó hỏng thì chắc chắn cậu ấy sẽ không vui. Cô chầm chậm đi về phía họ: “Các người muốn gì? Đừng có gây khó dễ cho họ.”

Lúc đến gần cô mới nhìn rõ, ngoài anh em nhà Diệp Khiên Trạch ra còn có bốn nghười lạ mặt khác đều rất trẻ tuổi to con vạm vỡ, người nhỏ nhất hình như mới chỉ bằng tuổi Diệp Quân.

“Muốn gì à? Ha ha, cô em mắt một mí, có vẻ thú vị hơn con bé hồi này.”

“Thần kinh! Cặn bã!”, Diệp Linh đang co người cạnh Diệp Khiên Trạch, nhìn thấy một kẻ đểu cáng trong bọn họ đưa tay bẹo má Hướng Viễn, căm phẫn nhổ ra một câu.

Mấy tên khốn đó cười rộ lên: “Nhìn thấy rồi chứ, con bé này tính cách khá dữ tợn, vốn các anh đây chỉ muốn ít tiền để tiêu thôi nhưng giờ lại thấy mỗi lúc một thú vị rồi. Các em đều chạy đến vì cái thằng này à? Nó có gì tốt đâu? Chỉ bằng các anh đây chơi cùng các em nhé?”

Diệp Khiên Trạch vừa lo lắng vừa tự trách mình, “Hướng Viễn, cậu cũng hồ đồ rồi à, sao lại đến đây?”

Hướng Viễn phớt lờ anh. Cô gắng mặc kệ cảm giác đụng chạm của đôi tay xa lạ trên gương mặt mình, cười gượng: “Đừng làm chuyện vô ích. Cho dù các người có đụng vào cô ấy hay đụng vào tôi thì trừ phi tôi chết nếu không dù chỉ còn một hơi thở, tôi cũng đến tìm mấy người để tính sổ.” Cô nhìn Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh, lại nhìn mấy tên khốn kia rồi nói tiếp: “Giết cả ba người cũng dễ nhưng có đáng không? Các người chẳng qua chỉ là muốn có tiền, lấy vài đồng để tiêu với việc mang tội danh giết người khác nhau thế nào chắc không cần tôi nói chứ ha? Muốn có nhiều tiền thì không có đâu, trên người chúng tôi có bao nhiêu thì mấy người lấy hết đi, có thể tỉm được mấy cô gái đẹp hơn. Chuyện hôm nay coi như chúng tôi chưa từng thấy.”

Cô hoàn hoàn không trấn tĩnh được như lời nói, một vừa nói xong đã thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi. Mấy tên kia không nói gì, trong lòng cô cũng sợ hãi. Nếu phải bỏ mạng thật thì cô có nói gì cũng tốn công vô ích mà thôi.

Thế nhưng coi như là cô may mắn, tên khốn nhìn có vẻ già dặn nhất bọn đẩy cô một cái, nói: “Nói gì nhiều thế, đưa tiền ra đây.”

Hướng Viễn lục túi áo, sờ thấy xấp tiền không dày cũng không mỏng của mình, tim đau nhói, đó là số tiền sinh hoạt trong hai tháng tới mà cô định sáng mai gửi cho Hướng Dao. Cô thầm rủa mình tại sao đêm nay lại bỏ nó vào túi làm gì không biết.

Đau lòng thì đau lòng nhưng lúc móc tiền ra cô không hề do dự. Cô thật sự yêu tiền nhưng càng yêu mạng sống hơn. Không cần thiết phải tính toán với đám cặn bã này, đã đi chân đất thì không ngại đi giày, đám khốn này gặp đường cùng cũng dám liều mạng lắm.

Một tên dùng sức rút phắt số tiền Hướng Viễn vừa đưa ra: “Xem như cô em biết điều.” Nói xong hắn quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch, “Còn của mày đâu? Sao lại đần ra thế? Đợi tao mời mày mời chịu động thủ à? Phiền phức nhất là cái loại công tử bột này, có điều diễm phúc cũng không mỏng nhỉ.”

Diệp Khiên Trạch lặng thinh.

“Đưa hắn đi, Khiên Trạch, đưa đi!”, Hướng Viễn hạ giọng van xin.

Anh gật đầu với Hướng Viễn, móc ví tiền từ trong túi áo khoác ngoài ra nhưng vẫn chưa kịp mở đã bị giật lấy.

“Ôi chao, nhìn này, còn có ngoại tệ nữa. Hôm nay chuyến này quả không tệ”, mấy tên khốn vừa nói chuyện vừa chuyền tay nhau chiến lợi phầm.

“Lấy tiền đi, trả ví cho tôi”, Diệp Khiên Trạch nói.

“Đừng hòng, ai biết được trong này có thẻ gì đáng tiền hơn thì sao.”

Hướng Viễn xen vào: “Phải biết dừng lại chứ. Tiền mặt, những thứ đáng tiền thì các người lấy đi, lần này thu hoạch cũng khá nhiều rồi. Còn về thẻ gì gì đó thì đừng gây thêm phiền phức cho chính mình”.

Diệp Khiên Trạch từ tử cởi đồng hồ đeo tay đưa cho bọn chúng: “Cái này cũng cho các người, ví tiền rỗng trả lại cho tôi.”

“Anh điên rồi à, chiếc đồng hồ đó là quà bố tặng anh hôm sinh nhật hai mươi tuổi, anh muốn đưa cho bọn cặn bã đó à?” Diệp Linh vẫn chưa nói xong đã ăn một bạt tai của tên đừng gần cô nhất. Từ nhỏ đến lớn cô chưa hề bị ai tát bao giờ nên lần này cô loạng choạng ngã dúi dụi. Mặt Quan m ngọc bích vốn đeo trước ngực cũng bị văng ra ngoài cổ áo, đong đưa trước ngực, cũng đong đưa trước mặt mọi người.

“Cái này xem ra có vẻ đáng tiền lắm đấy.” Lập tức có người chồm tới giật lấy sợi dây trên cổ cô. Diệp Linh đau quá kêu thét lên.

Hướng Viễn gào: “Buông ra, cái đó chỉ là đồ giả, không đáng tiền đâu.”

Mấy tên khốn đó do dự e ngại. Lúc đó, Diệp Linh không biết lấy sức lực ở đâu ra, một tay giữ chặt lấy Quan m nứt giả ngọc kia, một tay cào mạnh lên mặt tên kia đến chảy cả máu. Tên khốn bị thương mắt vằn tia máu, đạp Diệp Linh một phát ngã xuống đất. Diệp Khiên Trạch không do dự đám cho tên kia một đấm, thoáng chốc mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Bốn tên to khỏe vây đánh một mình Diệp Khiên Trạch, đương nhiên anh không thể chống cự lại được. Hướng Viễn cuống quá cũng chẳng quan tâm gì nhiều, lao đến che chắn trước mặt anh: “Đừng ra ta, đừng ra tay, có người đến!”

Trong hồn loạn, không biết ai đã đẩy Hướng Viễn một cái thật mạnh, tiếp đó phần eo của cô cũng chịu một đạp rất đau. Cú ngã này quả không nhẹ, Hướng Viễn đau đến nỗi cong gập lưng thối lui một bước nhưng lại cố gượng đứng dậy, lảo đảo một lúc lâu.

“Hướng Viễn, cậu sao rồi?”

Diệp Khiên Trạch cố gắng kéo cô dậy nhưng đầu bên kia vọng đến tiếng gào thét của Diệp Linh. Một tên trong đám đã đưa tay ra giằng lấy mặt ngọc trên cổ cô, dường như quyết tâm không lấy được thì khồn bao giờ chịu bỏ qua. Diệp Linh chống cự như điên, bất chấp cả tính mạng, cô chỉ cần miếng ngọc đó, mặc tên kia đánh đập thế nào cũng giữ khư khư quyết không buông tay. Cơn điên của cô khiến tên đó nhất thời không làm gì được, trong lúc bực bội tức giận đã ra tay độc ác, hắn giương nắm đấm định tung về phía cô.

Chính Diệp Khiên Trạch đã đỡ nắm đấm đó cho cô. Trong khoảnh khắc đó, anh đã bất chấp tất cả, chỉ muốn cô không bị thương. Hướng Viễn đứng không vững, cuối cùng đã ngã nhào, đầu đập mạnh xuống tảng đá xanh trên đất. Bầu trời trước mắt cô xoay đảo, hồi ức cũng xoay vần, đến cả bóng dáng Diệp Khiên Trạch đứng chắn trước Diệp Linh cũng trở nên mơ hồ, méo mó trong cơn quay cuồng. Bóng dáng ấy đã từng đi theo cô qua những đoạn đường đêm dài dằng dặc và cũng chính trong khoảnh khăc nguy nan nhất đã chuyển hướng sang một người khác. Kỳ thực cái cô có được trước nay vẫn chỉ là một cái bóng.

Bên tai dường như loáng thoáng có tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân hỗn loạn nhưng cô không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Điều cô quan tâm, bảo về, khổ sở mong muốn lưu giữ lại trong một giây trước đó, rơi vào hư không, tan thành mây khói. Cô thở ra một hơi thật dài như đang thở than.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.