« Vậy từ nay về sau em không khóc nữa được không ? Mãi mãi không bao giờ khóc nữa. »
Sinh nhật Diệp Linh trôi qua chưa đầy một tháng, hôm ấy khi điện thoại
reo vang là lúc Hướng Viễn đang ở thư viện tìm tài liệu viết báo cáo.
Nói cho cũng cô vẫn là một sinh viên giỏi, cho dù bình thường việc lặt
vặt nhiều bao nhiêu thì cô vẫn chưa khi nào quên bổn phận làm sinh viên
của mình. Tự cô cũng biết rằng, trên thế gian này có nhiều người được
gọi là thiên tài, bất luận là ai, nếu muốn thành công thì phải trả giá,
thành tích tốt và học bổng cũng phải dùng thời gian để hoán đổi.
Cô nhận điện thoại, lúng túng một lúc vì chưa quen phím bấm di động
mới. Hướng Viễn vỗn có một chiếc di dộng nhỏ nhưng mấy hôm trước, Diệp
Quân cứ nằng nặc đòi đổi chiếc di động bố mới mua cho cậu với Hướng
Viễn. Cậu nói mình ít khi dùng điện thoại, cũng không muốn thấy cô và
bạn bè nghĩ mình tiêu xài hoang phí. Hướng Viễn cũng là người không quan tâm lắm đến vấn đề này, đối với cô, công cụ thông tin liên lạc chỉ cần
gọi đủ là được, có điều Diệp Quân cứ muốn đổi nên cô cũng chiều theo.
Chủ nhiệm lớp Diệp Quân gọi đến, bảo rằng cậu đánh nhau, mong Hướng
Viễn đến trường giải quyết. Hướng Viễn có phần kinh ngạc, bởi khả năng
Diệp Quân đánh nhau với người khác cũng tương đương với việc tháng Sáu
có tuyết rơi nhưng cô giáo sẽ không gọi điện để nói đùa, mà cô giáo cũng không giải thích rõ ràng, chỉ một mực giục Hướng Viễn đến nhanh. Hướng
Viễn hơi lo lắng nhưng vẫn giải thích rõ rằng mình không phải họ hàng
thân thích của Diệp Quân, vả lại cũng chỉ là sinh viên, chuyện này có lẽ nên liên lạc thẳng với phụ huynh của cậu ấy sẽ tốt hơn. Cô giáo có vẻ
khó xử, bảo mình cũng biết thế nhưng khi gọi điện đến văn phòng công ty
của bố Diệp Quân thì thứ ký nói rằng ông đi công tác ngoại tỉnh, muốn
gọi về nhà nhưng Diệp Quân sống chết cũng không chịu, nói rằng mẹ đang
bệnh rất nặng, chẳng những không đến trường được, mà nghe chuyện này
xong bệnh tình chắc còn nặng hơn. Khuyên nhủ dỗ dành mãi, cậu mới chịu
cho cô giáo số điện thoại này.
Hướng Viễn cảm thấy rất khó xử,
chủ Diệp quả thật đã đi công tác, bà Diệp thời gian này sức khỏe cũng
không ổn nhưng căn bệnh dạ dày của bà đã được điều trị một hời gian, bây giờ cũng đã không còn vấn đề gì to tát, sao bệnh lại nặng hơn được ? Cô đoán Diệp Quân không muốn để người lớn trong nhà biết cậu gây họa, anh
trai đang ở nước ngoài, không thể để Diệp Linh hoặc dì Dương đến thay
phụ huynh được, không tìm Hướng Viễn thì tìm ai ?
Cuối cùng
Hướng Viễn cũng bỏ sách xuống, vội vã đến trường Diệp Quân. Đến nơi, cô
thấy cậu nhóc đang ngồi trong góc phòng giáo viên với khóe mắt và quai
hàm bầm tím. Những đứa trẻ khác tham gia đánh nhau đã được phụ huynh dẫn về, chỉ còn Diệp Quân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đối diện với cô giáo
chủ nhiệm.
Vừa nhìn thấy Hướng Viễn, cô giáo chủ nhiệm đã than
môt tràng dài. Theo lời cô nói thì Diệp Quân không phải là đứa háo thắng thích sử dụng bạo lực với các bạn nhưng lần này lại có không ít người « mục kích làm chứng » nói là chính cậu đã chủ động gây sự. Một người đấu ba người khác không nói làm gì, sau khi bị cô giáo kéo ra, ba cậu bé bị đánh khóc lóc ầm ĩ kia cũng chẳng biết tại sao Diệp Quân lại đột nhiên
trở mặt động thủ với mình. Cô giáo đã đưa đám trẻ đánh nhau về văn
phòng, Diệp Quân cũng thừa nhận mình đánh nhau là sai nhưng nhất quyết
không chịu xin lỗi mấy cậu bé đánh nhau cùng với cậu (cách nói của cô
giáo nghiêng về phía các bạn « bị cậu đánh »), cũng không chịu nói
nguyên nhân đánh nhau.
Vừa thấy Hướng Viễn, Diệp Quân lập tức
đứng dậy. Bị cô lườm một cái, cậu cúi gằm mặt đến nỗi cằm sắp dính chặt
vào áo đến nơi. Hướng Viễn không nói gì với Diệp Quân, chỉ thay cậu nhận lỗi với cô giáo bằng vẻ mặt đầy thành ý, đồng thời tỏ rõ thái độ rằng,
cho dù cậu bé này đánh nhau vì bất cứ lý do gì, về nhà nhất định sẽ báo
lại với phụ huynh để dạy dỗ thật nghiêm khắc. Ngoài ra, Diệp gia hoàn
toàn chịu trách nhiệm chi trả tiền thuốc men cho mấy cậu bé kia. Cứ thế
phải cười nhận lỗi rồi đảm bảo đủ thứ, cô mới đưa được Diệp Quân miệng
đang ngậm chặt như hến ra khỏi văn phòng giáo viên.
Hai người
một trước một sau men theo con đường râm mát trong vườn trường để về
nhà. Đến khi trường học đã khuất khỏi tầm mắt, Hướng Viễn mới dừng lại ở một chỗ vắng người, đưa tay sờ vào khóe môi sưng lên của Diệp Quân, «
Hay lắm, cậu giỏi lắm, chẳng những biết đánh nhau mà còn một chấp ba,
anh hùng gớm nhỉ ! »
Tay cô không hề nương nhẹ, Diệp Quân chau
mày « ối » một tiếng nhưng dường như biết mình phạm lỗi nên gương mặt có vẻ ngượng ngùng.
Hướng Viễn thấy thế liền hỏi : « Có đau không ? »
Cậu lắc đầu thật nhanh, cứng miệng đáp : « Không đau ».
Hướng Viễn cười thành tiếng : « Xem như tôi biết được thế nào là « đánh sưng mặt mà bảo béo » rồi. Được, được, không đau thì tốt, tôi đoán chắc cậu cũng không định nói tôi nghe tại sao hôm nay lại tỏ ra vẻ anh dũng
thế chứ gì. Vậy ta đi thôi, cậu Hai. »
Cô đi rất nhanh, có lẽ
chân của Diệp Quân cũng bị thương nên cậu chạy theo rất vất vả. Thấy cô
không hề có ý định chờ mình, cậu đứng lại không đi nữa, hét lên : « Chị
muốn mắng thì cứ mắng đi. »
Hướng Viễn quay lại xì một tiếng : « Không rảnh để phí thời gian với cậu. Tôi mắng cậu để làm gì ? Chỉ là
đánh nhau thôi mà, cậu cũng không thấy đau, bố cậu cũng chẳng thiếu tiền bồi thường thuốc men cho người ta ».
« Bọn nó bảo em giống con gái, nói rằng em mặc váy còn đẹp hơn Lý Lợi Lợi ».
« Cái gì ? » Hướng Viễn khẽ há miệng, không biết là chưa nghe rõ hay là chưa tiêu hóa nổi ý tứ trong lời nói của Diệp Quân. Cô quay lại, đến
gần cậu : « Ban nãy em nói cái gì mà con gái ? Ai là Lý Lợi Lợi ? »
« Lý Lợi Lợi là ủy viên văn nghệ lớp em, là một đứa con gái », giọng cậu vẫn hậm hực, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Hướng Viễn sững sờ mấy giây rồi như vỡ lẽ ra. Cô nghĩ chắc mấy cậu bé
trêu đùa nhau, ba đứa kia đã nói những lời như Diệp Quân xinh đẹp như
con gái, kết quả bị đạp cho một trận cũng không biết tại sao. Tuy là ba
chấp một nhưng những cậu nhóc ở thành phố được chiều chuộng như công tử
bột này làm sau đấu lại Diệp Quân vốn nhìn có vẻ ẻo lả yếu đuối nhưng
thực chất đã được nơi núi non hoang dã rèn luyện đến mức thân thủ linh
hoạt, thể chất mạnh mẽ này được.
Diệp Quân nhìn Hướng Viễn đang
nhịn cười, sự uất ức trong lòng và nỗi đau trên cơ thể cậu cố cắn răng
cũng không kìm được, mắt đỏ hoe bức xúc : « Chị cười đi. Dù em sống hay
chết thì cũng chẳng ai quan tâm. Em ghét nhất ai bảo em giống con gái,
còn để em nghe được nữa em sẽ đánh cho biết tay. »
Hướng Viễn
biết Diệp Quân từ nhỏ đã không thích nghe ai khen cậu xinh đẹp. Lúc còn ở thôn Lý, có người khen cậu điềm tĩnh xinh đẹp như một cô gái, cậu nghe
xong cứ rầu rầu không vui những cũng chỉ bất mãn trong lòng. Không ngờ
bây giờ lớn thêm vài tuổi, lại càng để tâm đến vấn đề này hơn. Có lẽ
mười bốn, mười năm tuổi là lứa tuổi nhạy cảm nhất của con trai chăng ?
Cô lắc đầu, xỉa ngón tay vào khóe mắt đỏ hoe của cậu, « Có đáng không ? »
Cậu quay mặt đi nói : « Dù gì em cũng không hối hận. »
« Hối hận hay không là một chuyện, ý chị là có đáng để ra tay hay không ? Nắm đấm của em làm bằng thép à ? Đánh người ta rồi em không có tội
sao ? »
Diệp Quân không nén nổi, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Hướng Viễn bất lực nhìn xung quanh, đã có người tò mò nhìn về phía hai
người. Cô hạ giọng trách móc : « Khóc cái gì mà khóc, còn nói không
giống con gái à ? Con trai có đứa nào giống em không ? » Cô vừa nói vừa
kéo cậu đi về phía gốc cây ít người qua lại, sau đó thở dài rồi cùng cậu ngồi xuống một tảng đá lớn trên thảm cỏ.
Diệp Quân vừa khóc vừa lén nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Hướng Viễn : « Chị thấy phiền em lắm phải không, chị Hướng Viễn ? »
« Em còn vô dụng thế nữa thì chị thấy phiền thật đấy. Nam tử hán đại
trượng phu rơi máu không rơi lệ. Khóc thì giải quyết được vấn đề gì ? »
« Vậy từ nay về sau em không khóc nữa được không ? Mãi mãi, không vao giờ khóc nữa. »
Hướng Viễn cười khổ : « Đừng nói sau này, bây giờ ngưng khóc đã rồi hãy nói. Chính em đánh người ta còn khóc cái gì chứ ? »
Diệp Quân nhỏ giọng phàn nàn : « Đau thật đấy ! » Một ta cậu ôm lấy vết thương trên mặt, tay kia xắn ống quần lên, trên đùi bầm xanh một
khoảng.
« Bây giờ biết đau rồi hả ? Ban nãy chẳng phải kim cương không sợ hỏng hay sao ? Xem dáng vẻ của em bây giờ, cho dù chị có đưa
em ra khỏi chỗ cô giáo đi nữa thì về nhà biết ăn nói thế nào đây ? Bố em và dì nữa, không mắng em mới lạ ! ». Hướng Viễn than vãn.
Lúc này Diệp Quân mới ngưng khóc, những giọt nước mắt mặn chát rơi vào vết thương trên gò má, cảm giác đau nhói xen lẫn khổ sở.
Cậu nói : « Bố và dì sẽ không mắng em đâu. »
« Thế còn bảo chị đến trường đưa em về. Thấy chị rảnh rỗi quá phải
không ? » Hướng Viễn nhớ đến bản báo cáo mới viết môt nửa, tức đến nỗi
muốn đấm cho cậu nhóc môt phát.
« Em… em không muốn làm phiền
họ. » Có lẽ lúc nói chuyện đã làm động vết thương bên mép nên gương mặt
Diệp Quân càng nói càng ậm ừ không õ.
Hướng Viễn ngẩn ra, bực
bội trên gương mặt biến mất, dịu giọng nói : « Diệp Quân, nói thật đi,
người nhà họ Diệp có đối tốt với em không ? »
« Tốt, rất tốt »,
cậu lập tức đáp. Sợ Hướng Viễn không tin nên bổ sung : »Thật đó, họ đối
xử với em rất tốt. Bố bận như thế nhưng ông chỉ mong mọi thứ tốt nhất
cho em. Dì cũng vậy, sức khỏe tuy không tốt nhưng vẫn rất quan tâm đến
em. Anh cả thì càng không cần nhắc. Cả nhà họ đều là người tốt. »
« Cả nhà họ ? » Hướng Viễn lặp lại như có vẻ sy nghĩ lung lắm.
Diệp Quân có phần ủ rũ : « Chị Hướng Viễn, em đã cố gắng hết sức làm
một đứa trẻ ngoan, không thêm phiền hà cho ai vì họ đã đủ mệt mỏi lắm
rồi. Em biết cho dù em có gây họa, bố cũng sẽ không chỉ vào mũi em mắng
em như mắng anh cả đâu. Bố lúc nào cũng thấy có lỗi với em, cứ nhìn thấy em là nhớ đến mẹ, chỉ muốn tìm cơ hội bù đắp cho em, chỉ sợ em sống với bố rồi lại có chỗ nào không quen nhưng em thấy thà bố mắng em như mắng
anh cả còn hơn. Chị có thấy rằng trong ngôi nhà đó, chỉ có em giống như
người ngoài không ? »
Hướng Viễn bảo : « Đừng nghĩ lung tung », nhưng cô cũng không tìm ra
lý do thuyết phục hơn để an ủi cậu. Cậu nhóc Diệp Quân này, bình thường
im lặng không nói gì nhưng đôi mắt cậu sáng hơn bất kỳ ai khác, trong
lòng cũng hiểu rõ hơn mọi người nhiều.
« Còn Diệp Linh ? Diệp Linh đối với em thế nào ? ». Hướng Viễn đành chịu thua, chuyển sang vấn đề khác.
« Diệp Linh ? Chị ấy không hay nói chuyện với em nhưng em cảm thấy
không phải do chị ấy ghét em. Em cũng không rõ tại sao, dù gì chị ấy vốn là người như vậy. » Diệp Quân dùng mũi chân đá đá mấy viên sỏi vương
vãi xung quanh, nói tiếp : « Chị Hướng Viễn, em hỏi chị một chuyện. Chị
ghét Diệp Linh phải không ? »
Cậu hỏi xong cứ nhìn Hướng Viễn
chằm chằm. Dưới đôi mắt ấy, Hướng Viễn vốn định nói câu phủ nhận lại
không thể thốt nên lời, hình như cô đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. «
Nói thế này đi, Diệp Quân, chị và cô ấy không có gì là quá đáng với nhau cả nhưng một người hoàn toàn không nhất định phải thích người khác, em
thấy thế nào ? »
Diệp Quân cười cười, đau đến rách cả mồm, vẫn nghịch đám đất dưới chân trả lời : « Vì anh cả phải không ? »
Hướng Viễn muốn cười và bảo : « Em thì hiểu gì » nhưng lời đến miệng
rồi, nụ cười sở trường của cô không xuất hiện nổi. Phải, ai cũng hiểu,
đến cả một đứa trẻ đang lớn cũng thấy, chỉ có anh, chỉ có anh là vẫn giả vờ như không biết gì.
« Chị giận à ? », Diệp Quân kéo kéo tay áo cô, có vẻ bất an. « Em chỉ tiện miệng nói bừa thôi. »
« Đừng nói về chị nữa, nói về em đi. Diệp Quân, em có thích Diệp Linh không ? »
« Em… em chỉ thấy chị ấy rất đáng thương. »
« Đáng thương ? Đáng thương vì ăn no mặc ấm quá ? »
« Chị Hướng Viễn, em thấy hai năm nay chị ấy càng lúc càng kỳ quặc
nhưng em không biết tại sao. Giống như… giống như bị ốm, em không nói về sức khỏe… »
Hướng Viễn hiểu ý Diệp Quân. Ấn tượng mà Diệp Linh
để lại cho người khác chỉ là một cô gái quá nhạy cảm mong manh nhưng
theo bà Diệp thì mối quan hệ giao tiếp bên ngoài của Diệp Linh càng lúc
càng ít, gần như bằng không vậy. Hình như cô chẳng có chút hứng thú gì
với mọi chuyện, cả ngày lúc nào cũng thấy buồn ngủ và mệt mỏi nhưng buổi tối lại không ngủ được. Ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng còn muốn đi học. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm đã đưa cô đi khám rất nhiều nơi,
ngoài bệnh thiếu máu ra cũng chẳng còn bệnh tật gì khác nhưng người cô
cứ gầy đi từng ngày. Hướng Viễn thấy căn nguyên bệnh của Diệp Linh tuyệt đối không phải ở thân thể mà là ở tâm lý, thậm chí, có thể nói là ở đầu óc. Nhưng cô không thể nói ra, có thể vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm nhìn rõ
vấn đề của con gái hơn ai hết, chỉ có điều họ không muốn chấp nhận, cũng không muốn thừa nhận. Mấy năm nay, việc làm ăn của Diệp Bỉnh Lâm ngày
càng thành công. Diệp gia dù ở đâu cũng được quan tâm chú ý nhưng họ có
thể có một đứa con gái bện tật nhưng không thể có một người bệnh có vấn
đề « về mặt ấy ».
Có lúc Hướng Viễn tự hỏi, có phải mình đang
mong ngóng người như Diệp Linh mất tích, hoặc chưa từng tồn tại hay
không ? Nhưng người này đã xen giữa vào giữa cô và Diệp Khiên Trạch là
sự thật không thể trốn tránh. Vả lại, chướng ngại lớn nhất giữa cô và
Diệp Khiên Trạch là Diệp Linh ? Cô không muốn nghĩ sâu hơn về chuyện
này.
Hướng Viễn hỏi Diệp Quân : « Đúng rồi, em đã bao giờ nghe
bố nói gì về bố Diệp Linh chưa ? ». Cô cũng giống như những người khác,
chỉ biết Diệp Linh là con riêng của bà Diệp trước khi kết hôn với Diệp
Bỉnh Lâm nhưng là con của ai, bố ruột của Diệp Linh đã đi đâu thì giống
như một câu đố, rất ít người biết được chân tướng, đến cả vợ chồng họ
Diệp cũng tuyệt đối không nói ra. Hướng Viễn không phải là người nhiều
chuyện nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ đi sâu tìm hiểu chuyện riêng
nhà họ. Nhưng bây giờ cô thấy rằng, việc này rất quan trọng đối với vấn
đề của Diệp Linh và thậm chí đối với cả Hướng Viễn.
« Bố ruột của Diệp Linh… » Diệp Quân như nhớ ra gì đó nhưng lại lắc đầu : « Chị Hướng Viễn, em cũng không biết. »
Hướng Viễn không phải là không nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Diệp Quân
nhưng cô hiểu tính khí cố chấp của cậu. Cậu đã không muốn nói thì cố hỏi cũng vô ích nên cô khoát tay : « Thôi bỏ đi, không biết thì thôi, chị
cũng tiện hỏi thế thôi. »
Diệp Quân nghe cô nói vậy thì trong
lòng càng mâu thuẫn hơn. Cậu không phải là đứa mồm mép nhanh nhảu, bản
thân cũng cảm thấy có chuyện không nên nói bừa nhưng người ngồi trước
mặt cậu chẳng phải ai xa lạ, mà là Hướng Viễn. Cậu chưa từng nghĩ sẽ từ
chối yêu cầu của cô cho dù cô chưa hề ép buộc.
« Chị Hướng Viễn, thực ra em cũng chỉ có một lần nghe trộm được các cô nói thôi. » Các cô mà cậu nói chính là các em gái họ của Diệp Bỉnh Lâm. « Có một lần họ
đến nhà ăn cơm, hnhf như cũng có bàn tán về chuyện này. Họ nói rất khẽ,
em cũng không nghe rõ lắm. Chỉ nhớ họ nói là, dì bị người ta.. bị người
ta… », gương mặt bầm tím của cậu rõ ràng đang đỏ lên, xấu hổ không dám
nói ra từ ấy, bèn ậm ừ cho qua, càng nói càng lí nhí, « bị người ta gì
gì đó nên mới sinh ra Diệp Linh. Em… em cũng chỉ nghe nói thế, cũng
không biết là thật hay giả. Vốn không định nói với ai cả nhưng chị hỏi
nên em… chị Hướng Viễn, chị biết em nói gì chứ ?” Cậu lo mình nói không
rõ nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Cũng may Hướng Viễn không nêu thắc mắc, đôi mắt cô đang nhìn về hướng khác, chỉ im lặng,
không biết là đang nghĩ ngợi gì.
Một lúc sau, cô mới gọi cậu. « Diệp Quân !”
“Vâng.”
“Những chuyện em nghe được này đều là những lời đồn đại chẳng có căn cứ gì cả, quên đi thì hơn, đừng nói với ai cả, được chứ ?”
“Em biết rồi, em sẽ không nói cho ai biết, trừ chị ra.”
Ánh mắt Hướng Viễn nhìn cậu dịu dàng hẳn : “Em đó, đừng để chị sấp sấp
ngửa ngửa từ xa tít đến trường đưa em về nữa, cùng đừng chưa biết gì hết đã động tay động chân. Vẻ ngoài thế nào là do bố mẹ cho, khi em đã suy
nghĩ mọi việc như một người đàn ông đích thụ cũng sẽ không lo lắng ai
bảo mình giống con gái nữa. Còn nữa, Diệp gia là nhà em, không phải nhà
họ. Dòng máu đang chảy trong người em giống với anh trai, chẳng ai dám
nói em không phải là người nhà họ Diệp đâu.”
Diệp Quân gật đầu.
Hướng Viễn sẽ trách móc, sẽ dạy dỗ cậu, cô không được xem như một người
chị dịu dàng ân cần nhưng từ sau khi mẹ không còn nữa, cậu chỉ có thể
tìm thấy cảm giác “thân thiết” ở cô. Nếu như trước đây, cậu chỉ ao ước
được nhào vào lòng Hướng Viễn khóc lóc nhưng cậu biết sau này không được làm như thế nữa. Cậu đã nhận lời làm một người đàn ông - một người đàn
ông có thể chảy máu vì cô – nên cậu không thể khóc trước mặt cô. Cậu
không muốn mãi mãi làm một cậu bé nhút nhát trong mắt cô, hễ gặp chuyện
là yếu đuối đi tìm vòng tay cô, cậu mong mình có một đôi vai vững chắc
để cô dựa dẫm. Không chắc cô sẽ cần, cũng không chắc cô muốn thế nhưng
chí ít cô cũng sẽ biết, Diệp Quân cũng là một người ra dáng đàn ông,
không thua kém bất kỳ ai.
Hướng Viễn không biết những ý chí hừng hực trong lòng Diệp Quân. Những ngày tháng sau đó, cô lờ mờ nhận ra
những thay đổi hết sức nhỏ nhặt của cậu bé này nhưng đa phần nó khiến cô vừa cảm thấy kinh ngạc vừa buồn cười. Hôm ấy cô đưa cậu về nhà, vết
thương trên mặt cậu khiến bà Diệp hoảng đến độ tay chân luống cuống. Dù
vết thương đã được sát trùng ở phòng y tế trường nhưng Diệp Bỉnh Lâm
đang đi công tác vẫn gọi điện về bảo vợ đưa Diệp Quân đến bệnh viện khám tổng quát, xác định cậu chỉ bị thương ngoài da mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc vẫn như ở trường, đánh chết cũng không khai vì sao lại đánh
nhau, bắt dùng cồn sát trùng hay bôi thuốc, vẫn cắn chặt răng không kêu
đau. Đêm hôm ấy, dì Dương túc trực bên cạnh cậu đến khuya đã nói, chỉ
nghe thấy cậu lầm bầm lặp đi lặp lại một câu : em không khóc, em không
khóc.
Sau khi vết thương đã lành, Diệp Quân bắt đầu đam mê thể
thao một cách khó hiểu, đặc biệt là bóng rổ. Cậu lại còn thích chọn lúc
mặt trời gay gắt nhất để vật lộn ngoài sân bóng nhưng bẩm sinh da dẻ cậu đã trắng trẻo, khó khăn lắm mới phơi đen được một chút, chớp mắt đã
trắng trở lại. Cậu làm một bảng thước đo trong phòng, sớm tối đều đo
chiều cao, cứ ước ao trong một đêm sẽ cao vống lên.
Mùa hè năm
cậu chuẩn bị lên cấp ba, Diệp Quân đến trường Đại học G đưa đồ cho Hướng Viễn. Cậu đi thẳng lên tòa nhà ký túc xá nữ sinh suôn sẻ một cách bất
ngờ nhưng lại đụng phải mấy cô sinh viên đại học chỉ mặc sơ sài đồ lót ở nhà tắm gần đó. Mấy cô gái giật mình một phen, Diệp Quân càng đỏ mặt
tía tai, chỉ mong đào lỗ chui xuống trốn cho đỡ xấu hổ. Khó khăn lắm cậu mới tìm thấy Hướng Viễn, vừa gặp mặt đã than thở tại sao người trong
này cứ trần trụi đi qua đi lại như thế. Hướng Viễn cười khì khì giải
thích, ở đây vốn trước giờ cấm không cho nam sinh ra vào nên họ mới hông ngờ lại có vị khách không mời mà đến như thế. Diệp Quân không phục, bảo nếu ở đây cấm cho nam sinh lui tới thì tại sao bà dì canh cửa ký túc xá lại cho cậu vào như vậy. Hướng Viễn lúc ấy vừa đếm tiền vừa hờ hững trả lời cậu : “Chắc là dì thấy em vẫn còn nhỏ, còn là cậu bé thì không nằm
trong phạm vi bị cấm chăng ». Diệp Quân kháng nghị luôn mồm, “Sao lại
còn nhỏ ? Em sắp lên cấp ba rồi mà”. Hướng Viễn lặng thinh, đếm tiền lại một lượt thật kỹ lưỡng mới đứng dậy làm động tác đo trên đỉnh đầu cậu
rồi nói : “Nhìn này, em còn thấp hơn chị nửa cái đầu, không phải là cậu
bé thì là gì nào.”
Diệp Quân bị sốc nặng, Hướng Viễn được xem là khá cao ráo trong đám con gái miền Nam, khoảng một mét sáu mươi sáu.
Nếu con gái càng mảnh mai thì nhìn lại càng cao hơn vóc dáng thực tế.
Diệp Quân ưỡn thẳng lứng đứng trước mặt Hướng Viễn, đỉnh đầu cũng chỉ
ngang với lông mày của cô. Sự thực này như sét đánh giữa trời quang đãng khiến cậu choáng váng mặt mày, thậm chí quên mất mình đã chào tạm biệt
Hướng Viễn để về như thế nào. Trong một khoảng thời gian dài sau đó,
buổi tối cứ nghĩ đến chuyện đó là cậu lại thấy bất an không ngủ nổi. Mấy lần gặp ác mộng, cậu mơ thấy mình chẳng những thấp bé mà còn trở thành
người lùn, sau đó cậu kinh hoàng tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh đầy người.
Cậu không thể tưởng tượng nổi một người lùn thì làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho Hướng Viễn được.
Đến cả vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm cũng phát hiện ra nỗi ưu tư của cậu : số lần đo chiều cao mỗi ngày của cậu
còn nhiều hơn ăn cơm. Cậu vốn chưa bao giờ chủ động đề nghị mua đồ đạc,
thế mà bây giờ cứ bám theo bố và dì xin xỏ lòng vòng mua đủ thứ vitamin
tăng trưởng chiều cao, chơi bóng rổ như điên như dại. Ngay đến Diệp
Khiên Trạch ở nước ngoài cũng nhận được điện thoại của cậu em lén lút
hỏi dò xem lúc anh trai mười sáu tuổi cao đến đâu, còn hỏi hai con hươu
cao cổ cùng được một con hươu cao cổ mẹ sinh ra thì có khi nào một con
cao một con thấp không. Diệp Khiên Trạch vô cùng hoang mang đem chuyện
này kể cho Hướng Viễn nghe, cô mới phát hiện ra những lời nói vô tâm của mình đã khiến cậu bé vốn mang tâm sự này càng thêm ám ảnh tâm lý. Và
cho dù không hiểu tại sao Diệp Quân lại quan tâm đến vấn đề này như vậy
song Hướng Viễn vẫn nghĩ ra cách để khuyên giải cậu, cô nói với Diệp
Quân : “Bố em có vóc dáng cao, mẹ em cũng không thấp, cứ nhìn anh trai
em là biết sau này em chẳng thấp được đâu. Nhóc này, sao rảnh rỗi nghĩ
những chuyện vớ vẩn làm gì thế ?”. Nhưng Diệp Quân làm sao nghe được
những lời nói này ? Sau lần đến trường Hướng Viễn đưa đồ, cậu không chịu sánh vai đi ngang với cô nữa. Hướng Viễn nghĩ, nếu không phải năm lớp
mười, cậu bé này bỗng nhiên cao bổng lên như một cây non mùa xuân, chỉ
trong nửa năm mà từ vị trí ngồi hàng hai bị đổi xuống hàng số ba đếm
ngược từ dưới lên thì không biết cậu có còn sầu não buồn khổ vì chuyện
này không nữa ?