Anh Trên Trang Giấy

Chương 3: Chương 3: Cục cưng sợ muốn chết




Mọi người cười ồ lên.

Lý Ngạn Hạo nhìn về phía Phó Uyển Hòa bằng một biểu cảm “Cục cưng sợ muốn chết”, vẻ mặt không nói nên lời: “Cậu cứ xạo chó đi, xem đi người ta đang ngại kìa!”

Nghe thấy thế, Dư Châu Dạ hứng thú nhìn sang Phó Uyển Hòa đang cố ra vẻ bình tĩnh, lập tức nở nụ cười: “Được rồi, đừng làm ầm lên nữa. Nhậm Tòng Ngôn đi đâu rồi?”

Khả năng đổi chủ đề này thật ra khá hiệu quả, Phó Uyển Hòa âm thầm thở phào một hơi.

“Ơ, đúng rồi, thọ tinh [1] đâu?” Lý Ngạn Hạo nhìn xung quanh một lượt.

[1] Thọ tinh: Người được tổ chức sinh nhật, người được chúc thọ.

Phó Uyển Hòa nhìn sang bên cạnh, Ôn Hành cũng không thấy đâu nữa.

Phó Uyển Hòa ngạc nhiên, đứng lên định ra ngoài tìm Ôn Hành, dưới chân lại như vấp phải thứ gì đó, cúi đầu xuống nhìn, hóa ra đôi chân dài của Dư Châu Dạ không có chỗ để đành phải chắn lối đi.

Phó Uyển Hòa nhìn Dư Châu Dạ, đúng lúc Dư Châu Dạ đang quan sát cô.

Tầm mắt hai người lại va vào nhau, sự ngại ngùng một lần nữa lan ra khắp không khí.

Để tránh việc anh nói thêm gì nữa khiến người khác hiểu lầm, Phó Uyển Hòa mở lời trước: “Làm phiền cậu một chút, cảm ơn.”

Dư Châu Dạ liếc cô một cái, không nói không rằng, đứng dậy nhường chỗ.

Phó Uyển Hòa đi ra khỏi phòng bao mát mẻ, một luồng khí nóng lập tức đập vào mặt.

Âm thanh truyền đến từ một góc hành lang.

Phó Uyển Hòa bước nhẹ nhàng về phía đó, lúc chuẩn bị đến góc ấy...

Một lực đạo mạnh mẽ kéo Phó Uyển Hòa lại, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người đó dùng tay che miệng lại, kéo vào một góc khác.

Phó Uyển Hòa ngước mắt lên, từ góc độ của cô, có thể thấy rõ khuôn cằm hoàn mỹ của Dư Châu Dạ.

Cơ thể của hai người gần như dán sát vào nhau, Phó Uyển Hòa cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của chính mình.

Dư Châu Dạ khàn giọng hỏi: “Cô là em gái của Ôn Hành?”

Cơ thể Phó Uyển Hòa cứng đờ, anh ấy đây là, cho rằng cô là em gái Ôn Hành ư?

Trông cô không có nhỏ như vậy mà.

Phó Uyển Hòa trả lời một cách không tình nguyện: “Tôi không phải em gái cậu ấy.”

Dư Châu Dạ lại nhướng mày: “Thế cô là gì của cậu ấy?”

“....” Phó Uyển Hòa ngập ngừng một lát, “Bạn cùng lớp.”

Cô vốn định nói là bạn bè, nhưng ngẫm lại thì bọn cô hình như vẫn chưa thể coi là bạn bè.

“Cô học cùng lớp với bọn tôi?”

Trái tim Phó Uyển Hòa như bị kim đâm một nhát.

Ngay cả cô là ai anh cũng không biết, thậm chí cũng không biết trong lớp còn có một người như cô.

“Ừ.”

“Cậu có thể buông ra được không?” Phó Uyển Hòa giật giật cổ tay đang bị nắm chặt, cố gắng thoát ra nhưng không hiệu quả.

“Cô chắc chứ?” Dư Châu Dạ quan sát cô.

Phó Uyển Hòa gật đầu.

Giây tiếp theo, Dư Châu Dạ buông tay cô ra.

Phó Uyển Hòa nâng tay lên sờ khuôn mặt vẫn còn hơi nóng, chắc mặt cô chưa đỏ đâu đúng không?

Ánh sáng ở hành lang khá yếu, Phó Uyển Hòa từ từ nghiêng người về phía trước, ánh mắt dừng trên hai bóng người đang hôn nhau khó có thể tách rời trong bóng tối, người đàn ông cao hơn khẽ nâng cằm người kia lên, lại tiếp tục hôn một lần nữa.

Phó Uyển Hòa càng nhìn càng thấy hai người kia trông khá quen, cô chăm chú nhìn, bỗng con ngươi co rút lại, không phải chứ, Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành ư?!

Lỗ tai cô đỏ bừng.

Trước mắt bỗng dưng tối lại, một bàn tay nào đó đã chắn tầm mắt của cô.

“Để cho người anh em của tôi có ít không gian riêng tư đi.” Dư Châu Dạ cười khẽ.

Phó Uyển Hòa nói không nên lời, cô có thể cảm nhận được bàn tay của mình đang run lên.

Dư Châu Dạ thấy Phó Uyển Hòa không phản ứng gì, kéo cô ra ngoài, lực đạo nhẹ hơn vừa nãy rất nhiều, căn bản không dùng quá nhiều sức lực.

Nhớ đến cảnh vừa rồi, Phó Uyển Hòa đột nhiên nhớ ra phản ứng của Ôn Hành khi nhắc tới Nhậm Tòng Ngôn ngày hôm nay. Phó Uyển Hòa thầm nghĩ đến một khả năng.

“Ôn Hành thích Nhậm Tòng Ngôn ư?” Phó Uyển Hòa lẩm bẩm.

Dư Châu Dạ tựa như cảm thấy kỳ lạ: “Sao cô biết?”

Phó Uyển Hòa còn nghiêm túc hỏi: “Nhậm Tòng Ngôn cũng thích Ôn Hành?”

Cô đã đơn phương coi Ôn Hành là bạn mình, cho nên cô không hi vọng Ôn Hành bị tổn thương.

“Nếu tôi nói với cô, cậu ta không thích Ôn Hành thì sao?”

“Ôn Hành xinh đẹp lại tốt tính như thế, còn thích cậu ta như vậy, vì sao lại không thích cô ấy chứ?”

“Cho dù Ôn Hành có đẹp, tính cách có tốt, lại còn thích cậu ta, thì làm sao có thể cho rằng Nhậm Tòng Ngôn cũng phải thích cô ấy?” Dư Châu Dạ hỏi lại.

Phó Uyển Hòa cứng họng, đúng vậy, làm sao có thể chứ?

Giống như cô rất thích Dư Châu Dạ, không phải anh thì không được, nhưng có thể làm gì được? Dư Châu Dạ sẽ không bởi vì điều ấy mà không thích người khác, cũng không có trách nhiệm phải thích cô như cô thích anh vậy.

Dư Châu Dạ đợi một lúc lâu, Phó Uyển Hòa vẫn không đáp lại lời anh nói. Anh liếc nhìn cô một cái, cô gái nhỏ cúi gằm mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Cùng lúc ấy.

Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành sóng vai bước ra, miệng Ôn Hành còn hơi hơi sưng. Về phần nguyên nhân tại sao, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Ôn Hành nhìn thấy Phó Uyển Hòa, vội vàng bước tới: “Xin lỗi cậu, nãy tớ có chút việc phải rời đi.”

“Không sao đâu.” Phó Uyển Hòa cuối cùng cũng ngẩng đầu.

“Chúng ta quay về đi?”

“Ừm.” Phó Uyển Hòa liếc trộm Dư Châu Dạ một cái.

Không hề để ý đến dáng vẻ đăm chiêu của Ôn Hành.

Để lại hai người Dư Châu Dạ và Nhậm Tòng Ngôn.

Dư Châu Dạ bày dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Làm lành rồi?”

“Ừ.” Nhậm Tòng Ngôn khẽ đẩy gọng kính, động tác vô cùng nhã nhặn.

“Cậu và cô gái kia có chuyện gì thế?” Nhậm Tòng Ngôn nhìn thoáng qua chỗ Ôn Hành.

“Không có gì.”

“Bạn gái?” Nhậm Tòng Ngôn hỏi.

Dư Châu Dạ nở nụ cười: “Tớ đã độc thân hai năm rồi, bạn gái đâu ra? Hơn nữa vừa rồi tớ đã bảo vệ không gian riêng tư của cậu đấy, cảm ơn tớ đi.”

“Vẫn chưa quên cô ấy à?”

“Quên lâu rồi, cô ấy chẳng là gì cả.” Dư Châu Dạ vô cảm nói.

Lời này là thật, quả thật anh đã quên lâu rồi, nhưng anh tạm thời chưa muốn bước vào một đoạn tình cảm mới, ít nhất thì bây giờ chưa nghĩ tới.

Phó Uyển Hòa không quay về phòng bao mà lên sân thượng hóng gió với Ôn Hành.

“Sau này tớ trực tiếp gọi cậu là Uyển Hòa được không?” Ôn Hành chủ động hỏi.

Phó Uyển Hòa gật đầu: “Được.”

“Uyển Hòa.” Ôn Hành hơi do dự hỏi: “Cậu thích Dư Châu Dạ à?”

Phó Uyển Hòa ngừng thở, rõ ràng thời tiết nóng như vậy, trán cô lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Không khí như dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.

Phó Uyển Hòa thở dài đầy cam chịu, đến cả nói chuyện cũng hơi khó khăn: “Rõ ràng đến thế ư?”

Cô vẫn luôn tưởng rằng bản thân che giấu rất kỹ.

Nhưng mà thật sự thích một người, ánh mắt không cách nào giấu được.

Lúc nãy trước khi rời đi, Ôn Hành vô tình nhìn thấy Phó Uyển Hành trộm liếc nhìn Dư Châu Dạ một cái, chỉ trong thoáng chốc.

Nhưng ánh mắt không thể nói dối, đó là sự thật.

“Uyển Hòa, Dư Châu Dạ cậu ấy...” Ôn Hành cân nhắc lời nói, “Cậu ấy không phải một người phù hợp để cậu giao phó cả cuộc đời.”

Những lời này đã hết sức nhẹ nhàng, mọi người đều biết, Dư Châu Dạ đã từng quen rất nhiều bạn gái, bọn họ đều nói kiểu người này chỉ có thể nhìn, nếu nói muốn yêu đương, vẫn là đừng thì tốt hơn.

“Tớ biết.”

Ôn Hành an ủi cô: “Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện tốn công vô ích, nhưng cậu phải tin rằng khổ tận cam lai [2], thời gian sẽ chữa lành tất cả. Một ngày nào đó, cậu sẽ quên cậu ta mà ở bên một người tốt hơn.”

[2] Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, mưa phùn rơi tí tách, tạo thành những hố nước nhỏ trên đường phố, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Phó Uyển Hòa điều chỉnh lại cảm xúc, theo Ôn Hành quay lại phòng bao.

Tiếng hát vẫn như cũ, không khí náo nhiệt.

Ôn Hành cố tình tìm một vị trí cách xa Dư Châu Dạ, ngồi xuống cùng Phó Uyển Hòa, làm lơ ánh mắt bất mãn của Nhậm Tòng Ngôn.

Nhậm Tòng Ngôn ngồi xuống với sắc mặt không đẹp chút nào.

Dư Châu Dạ tựa vào ghế sô pha, khóe miệng giật giật: “Ai chọc giận cậu?”

“Im đi.”

Dư Châu Dạ thấy Ôn Hành ngồi ở một chỗ khá xa, bỗng nhiên hiểu ra, dứt khoát đổ thêm dầu vào lửa: “Ơ, sao bạn gái cậu lại không ngồi cùng cậu thế?”

Mặt Nhậm Tòng Ngôn càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Trọng bạn khinh sắc.”

Dư Châu Dạ không tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa, có chút không tự nhiên hỏi: “Bạn của cậu ấy bị sao thế?”

“Ai mà biết.”

“.....”

Vào lúc này.

Lý Ngạn Hạo cầm micro đứng trên bục, tình cảm dạt dào hát một bài. Lý Ngạn Hạo ngũ âm không đầy đủ hát được một nửa thì bắt đầu vỡ giọng, cả bọn cười như điên.

Có người đột nhiên đề nghị: “Chúng ta chơi Thật hay Thách đi?”

“Được nha!”

Tất cả mọi người đều đồng ý, Phó Uyển Hòa cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối họ, vì vậy liền theo Ôn Hành ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tòng Ngôn.

Một đám người ngồi cùng một chỗ, vây thành một vòng tròn.

Thật không may, Dư Châu Dạ vừa vặn ngồi cạnh Phó Uyển Hòa.

Bọn họ đặt một chai rượu lên bàn, quay vào ai thì phải chọn nói thật hoặc thử thách.

Sau khi xoay vài lần, chai rượu chỉ vào trước mặt Dư Châu Dạ.

“Dư Châu Dạ, cậu cũng có ngày hôm nay!” Lý Ngạn Hạo cười xấu xa nói.

“Nói thật.” Dư Châu Dạ thờ ơ nói.

“Từng quen bao nhiêu bạn gái?”

Lòng Phó Uyển Hòa căng thẳng.

Dư Châu Dạ rũ mắt, ngẫm nghĩ: “Năm, sáu gì đấy.”

Lý Ngạn Hạo đập bàn bôm bốp, không phục nói: “Sao có thể! Thằng nhóc cậu mỗi tháng thay một cô, tớ thấy không phải năm, sáu người mà phải là năm mươi người mới đúng!”

Tiếng cười vang lên không dứt.

“Tin hay không thì tùy.” Dư Châu Dạ vươn tay ra xoay chai rượu, giây tiếp theo, chai rượu dừng lại trước mặt Phó Uyển Hòa.

Phó Uyển Hòa cứng đờ, trầm mặc.

“Nói thật.”

Dư Châu Dạ nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau chậm rãi nói: “Cho nợ đấy, tôi còn chưa nghĩ ra.”

Lời này không phải là giả, anh thật sự không nghĩ ra muốn hỏi cô điều gì.

Phó Uyển Hòa ngẩn người.

Mọi người: “?”

“Như thế cũng được á?” Lý Ngạn Hạo kháng nghị.

“Sao lại không được?” Dư Châu Dạ nhướng mày, cười đến vô cùng quyến rũ.

Phó Uyển Hòa bị nụ cười của anh làm cho thất thần.

Lý Ngạn Hạo giơ ngón tay cái lên: “Cậu, giỏi đấy! Phục rồi phục rồi.”

“Không có gì.”

Trò chơi lại tiếp tục.

Điện thoại Phó Uyển Hòa bỗng nhiên vang lên, cô nhận điện thoại: “Alo, mẹ ạ.”

“Uyển Hòa, mấy giờ con về thế?” Phương Tri Hòa hỏi.

Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: “Bây giờ con sẽ về ạ.”

“Được, đi đường cẩn thận nhé.”

“Dạ.”

Mà Ôn Hành không biết đã ngồi xuống bên cạnh cô từ khi nào: “Uyển Hòa, cậu phải về bây giờ à?”

“Ừ.”

“Tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, cậu cứ chơi tiếp đi, tớ bắt xe về.” Phó Uyển Hòa nói.

Ôn Hành rất kiên quyết: “Ngoài kia trời mưa, gọi xe không tiện lắm, hơn nữa bây giờ muộn rồi, một mình cậu về không an toàn.”

Phó Uyển Hòa cười: “Vậy được thôi.”

Bởi vì Nhậm Tòng Ngôn phụ trách lái xe cho nên Phó Uyển Hòa thức thời ngồi xuống ghế sau.

Xe vẫn dừng một chỗ.

“Chúng ta còn phải đợi ai à?” Ôn Hành hỏi Nhậm Tòng Ngôn.

“Dư Châu Dạ.”

Nghe thấy vậy, trái tim Phó Uyển Hòa khẽ nảy lên.

Ôn Hành thản nhiên liếc Phó Uyển Hòa một cái: “Nhất định phải đợi cậu ấy à?”

Nhậm Tòng Ngôn vẫn kiên nhẫn nói: “Nếu em không thích thì không cần phải đợi cậu ấy.”

Thấy thế, Phó Uyển Hòa vội vàng lên tiếng: “Ôn Hành, không sao đâu.”

Ôn Hành lại nhìn cô rồi nói: “Không có chuyện gì cả, anh cứ đợi cậu ấy đi.”

“Ừ.”

Một lúc lâu sau, Dư Châu Dạ bước lên xe, ngồi xuống bên cạnh Phó Uyển Hòa.

Hai người cách nhau rất xa. Cả người Phó Uyển Hòa gần như sắp dán lên cửa xe, còn Dư Châu Dạ tựa người vào ghế ngồi, dù bận vẫn ung dung quan sát cô.

Cô gái này ghét anh đến mức nào vậy trời?

Phó Uyển Hòa nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, lòng bỗng hơi căng thẳng. Tiếng mưa rơi bên ngoài không giảm, sườn mặt gần như hoàn mỹ của người đàn ông chiếu lên cửa kính xe.

Người mà cô nằm mơ cũng muốn gặp ấy, giờ khắc này, đang nhìn cô.

Ánh mắt của anh, nhìn ai cũng thâm tình như thế, bảo sao người ta không yêu anh cho được.

Phó Uyển Hòa nhắm mắt lại.

Cái việc từ bỏ Dư Châu Dạ ấy, cô không bao giờ có thể làm được.

Nhậm Tòng Ngôn nhìn Dư Châu Dạ ngồi phía sau, hỏi: “Bao giờ đi Thuận Thu?”

Dư Châu Dạ không thèm ngẩng đầu: “Mấy ngày nữa.”

Ôn Hành nghe thấy thế cũng quay đầu nhìn Dư Châu Dạ: “Mấy ngày sau cậu đi Thuận Thu à?”

“Ừ.”

Ôn Hành lại nhìn sang Phó Uyển Hòa: “Uyển Hòa, không phải cậu cũng muốn trở về Thuận Thu sao?”

Phó Uyển Hòa lưỡng lự vài giây: “Đúng vậy.”

Ôn Hành: “Dư Châu Dạ, cậu có tiện đưa Uyển Hòa về không?”

Phó Uyển Hòa đơ toàn tập.

Dư Châu Dạ cuối cùng cũng cất điện thoại, giương mắt nhìn Phó Uyển Hòa bên cạnh: “Cũng được, chuyện nhỏ thôi.”

“Nhưng mà, cô ấy có chịu không?”

Ôn Hành nhìn Phó Uyển Hòa bằng ánh mắt khích lệ, như muốn nói “Chai dố” với cô.

Một lúc lâu sau, trong xe tựa hồ im phăng phắc.

Phó Uyển Hòa thầm thở dài.

“Vậy làm phiền cậu.”

Không mất bao lâu, xe đã dừng dưới lầu nhà Phó Uyển Hòa. Phó Uyển Hòa chào tạm biệt rồi bước xuống xe.

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết phương thức liên lạc của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.