Anh Trên Trang Giấy

Chương 4: Chương 4: Trầm Châu




Phó Uyển Hòa đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Dư Châu Dạ ung dung nói: “Không đưa tôi cách liên lạc thì tôi cho cô đi nhờ xe kiểu gì?”

Phó Uyển Hòa cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước tới, rút điện thoại ra thêm wechat của Dư Châu Dạ.

“Tên?” Dư Châu Dạ hỏi.

Phó Uyển Hòa thấy anh đang mở ghi chú trong điện thoại: “Phó Uyển Hòa.”

Dư Châu Dạ nhanh chóng nhập ghi chú trên màn hình.

“Cô có biết tên tôi là gì không?”

“Biết.” Phó Uyển Hòa gật đầu.

“Ừ.” Dư Châu Dạ cất điện thoại, xoay người rời đi.

Không chút lưu luyến.

Phó Uyển Hòa bước vài bước rồi quay lại nhìn, bóng dáng của người đó đã ngày càng xa, cô chậm rãi thu ánh mắt về.

Hôm nay đã là ngày thứ ba cô ở Hành Dương, ngày mai sẽ phải trở về Thuận Thu.

Phó Uyển Hòa sắp xếp đồ đạc xong, nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình điện thoại, cô có nên thông báo với Dư Châu Dạ một tiếng không nhỉ?

Nhưng bọn họ chưa thân đến mức có thể gọi điện bất cứ lúc nào.

Lý trí và tình cảm đánh nhau túi bụi.

“Tút... tút...” Âm thanh kết nối cuộc gọi vang lên.

Phó Uyển Hòa lập tức cúi đầu nhìn, phát hiện ra không biết từ bao giờ cuộc gọi đã kết nối.

... Đờ mờ?

Cái tình huống cóc khô gì đây?

Nên làm gì bây giờ ôi mẹ ơi?

Nghe hay là không nghe?

Khi Phó Uyển Hòa vẫn còn đang cực kỳ rối rắm, một giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến ——

Giống như vừa tỉnh ngủ, giọng điệu cực kỳ biếng nhác: “Alo?”

Phó Uyển Hòa đơ như trời trồng, nếu như bây giờ cúp điện thoại, có giống giấu đầu hở đuôi không nhỉ?

Cô hít sâu một hơi: “Là tôi, Phó Uyển Hòa.”

Bên kia yên lặng vài giây, một lát sau: “Có chuyện gì không?”

Phó Uyển Hòa ăn ngay nói thật: “Chừng nào cậu trở về Thuận Thu?”

“Cô phải về ngay à?”

“Tôi đang làm việc ở Thuận Thu, ngày mai phải về rồi.” Phó Uyển Hòa không dám kì kèo.

“Mấy giờ về?”

“Chắc khoảng ba giờ chiều.”

“Lái xe của cô à?”

“Ừm.”

“Vậy ba giờ chiều ngày mai chờ tôi ở dưới lầu nhà cô.” Giọng của anh vẫn còn lười biếng.

“Ơ?” Phó Uyển Hòa mờ mịt.

Bên kia không nói thêm nữa, Dư Châu Dạ cúp điện thoại, chắc là muốn ngủ tiếp.

Phó Uyển Hòa vẫn sững sờ như cũ, còn chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.

Song ngày hôm sau Phó Uyển Hòa vẫn đúng giờ đứng dưới lầu chờ Dư Châu Dạ như đã hẹn.

“Này ——” Một âm thanh truyền đến từ sau lưng.

Phó Uyển Hòa quay người lại, Dư Châu Dạ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo sắn lên ba phần tư, quần jean màu đen, tay kéo vali. Cô quan sát một lát rồi hỏi: “Cậu mang vali đi làm gì?”

Dư Châu Dạ liếc cô một cái, không trực tiếp trả lời vấn đề này: “Xe cô đỗ ở đâu?”

Phó Uyển Hòa chỉ chỉ chiếc xe phía sau.

Dư Châu Dạ gật đầu, lập tức kéo vali đi qua, cất vali vào trong cốp xe, sau đó ngồi vào vị trí ghế lái.

“?” Phó Uyển Hòa vẫn đang ngây ngốc tại chỗ.

Dư Châu Dạ nhíu mày: “Lên xe.”

Phó Uyển Hòa hoàn hồn, vội vàng ngồi vào ghế phụ.

“Cho nên, cậu đi Thuận Thu làm gì?” Phó Uyển Hòa bỗng nghĩ đến điều này.

“Làm việc.”

“.....” Phó Uyển Hòa ban đầu còn tưởng anh không có việc làm, cô hỏi: “Cậu đang làm gì?”

“Cô cứ lên mạng mà tra, Trầm Châu.”

Phó Uyển Hòa hoang mang, nhưng vẫn cầm điện thoại lên, mở Baidu ra.

Trang tìm kiếm hiện lên:

Trầm Châu, tiểu thuyết gia trên mạng. Phần lớn các tác phẩm thuộc thể loại trinh thám, huyền nghi [1].

[1] Huyền nghi là truyện ngôn tình có yếu tố ly kỳ bí ẩn nhiều hơn chứ không phải trinh thám.

Thành tựu chính:

2016, giải thưởng Tân binh xuất sắc nhất văn học mạng.

2018, Tác giả được yêu thích nhất năm.

2018, Tác giả có ảnh hưởng lớn nhất.

Tác phẩm tiêu biểu:, <Cái bóng>, <Hung thủ phía sau màn>,...

Tác phẩm chuyển thể:

Năm 2018, công chiếu phim điện ảnh <Cái bóng>

<Hung thủ phía sau màn> đang được khởi quay, dự kiến năm 2021 sẽ lên sóng.

Phó Uyển Hòa ngớ người: “Tác giả <Hung thủ phía sau màn> là cậu ư?”

Bộ phim <Cái bóng> năm ngoái siêu nổi, thậm chí cô còn tới rạp chiếu phim để xem, nhưng cô không biết bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết được viết bởi Dư Châu Dạ, càng không biết rõ công việc của anh.

“Từng xem chưa?”

“Xem rồi, hay lắm.”

“Chắc chắn rồi.” Dư Châu Dạ nhướng mày.

“Cho nên lần này cậu đến Thuận Thu là?”

“<Hung thủ phía sau màn> sẽ lấy cảnh ở Thuận Thu, tôi là biên kịch, đến phim trường để giám sát. Nếu tôi không tới không biết nó sẽ bị cải biên thành thứ gì.”

Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng chỉ có một phần nhỏ cốt truyện được quay ở Thuận Thu thôi, chắc khoảng một tháng là xong.”

“Cậu chỉ ở Thuận Thu một tháng à?” Phó Uyển Hòa hỏi, “Vậy chỗ ở thì sao?”

Dư Châu Dạ vừa định mở miệng, lại nhớ đến điều gì, ý cười đong đầy trong mắt, ngữ điệu mang vài phần nghiền ngẫm: “Từ nhỏ mẹ tôi đã nói với tôi, không thể cưới cô gái nào ngồi trên ghế phụ mà cứ lải nhải mãi.”

Phó Uyển Hòa: “??”

Lần đầu tiên cô bị người ta chê là nói nhiều, đánh giá kiểu này cô chưa từng nghe bao giờ.

Dư Châu Dạ không trêu đùa cô nữa, nghiêm túc nói: “Đoàn phim sẽ sắp xếp chỗ ở cho tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi chỉ ở Thuận Thu khoảng một tháng là cùng.”

Phó Uyển Hòa trầm mặc vài giây, gật đầu.

“Nếu cô mệt thì ngủ một lát đi.”

“Ừm.” Đêm qua Phó Uyển Hòa hồi hộp không ngủ được, bây giờ quả thật có hơi mệt. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không biết có phải do có Dư Châu Dạ ở bên cạnh hay không, chẳng bao lâu sau cô đã tiến vào mộng đẹp.

Lúc này, cô ngủ ngon hơn ngày thường rất nhiều.

Dư Châu Dạ lái xe đến trạm xăng.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở mỏng manh của hai người càng thêm rõ ràng.

Ban nãy bị tắc đường, cho nên hành trình kéo dài thêm một tiếng, bây giờ đã hơn sáu giờ.

Xe đối diện với hướng Tây. Lúc này, bầu trời phía Tây nhuốm một màu đỏ rực, mặt trời lặn bị mây che khuất hơn nửa, ánh sáng rọi vào trong xe, thật chói mắt.

Dường như Phó Uyển Hòa vô ý thức mà cau mày.

Thấy thế, Dư Châu Dạ vươn tay ra che đi ánh sáng.

Ánh nắng chói mắt biến mất, cô gái nhỏ đang say giấc chậm rãi giãn chân mày.

Dư Châu Dạ rũ mắt nhìn, lông mi Phó Uyển Hòa rất dài, bỗng dưng anh muốn cúi đầu xuống đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu cái lông mi.

“Thưa anh, xăng đã đổ đầy rồi ạ.” Nhân viên bên ngoài bất thình lình nói một câu.

Cơ thể Dư Châu Dạ bỗng nhiên chấn động, như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị thầy giáo bắt được. Anh ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục trạng thái, lịch sự cười với nhân viên, khởi động xe.

***

Xe chạy đến trung tâm thành phố Thuận Thu, Dư Châu Dạ đưa tay ra khẽ lay Phó Uyển Hòa: “Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.”

Phó Uyển Hòa không nhúc nhích.

Dư Châu Dạ lại lay cô, Phó Uyển Hòa khẽ cựa người nhưng vẫn không tỉnh lại. Anh mỉm cười bất đắc dĩ, đậu xe ở ven đường, anh nghiêng người sang: “Mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.”

Nói xong, anh lắc lắc bả vai Phó Uyển Hòa.

Mí mắt Phó Uyển Hòa giật giật, dường như cảm nhận được có một bàn tay đang đặt trên vai mình, cô nghiêng đầu gối lên cánh tay Dư Châu Dạ, tiếp tục ngủ.

“.....”

Dư Châu Dạ chăm chú nhìn hành động của cô, lơ đễnh nhíu mày.

Cho dù Dư Châu Dạ biết Phó Uyển Hòa đang ngủ không thể nghe thấy mình nói cái gì, nhưng biểu cảm của anh vẫn nghiêm túc như cũ, ngữ điệu lạnh như băng: “Bình thường cô cũng làm vậy với một người đàn ông xa lạ à?”

“Như thế không được đâu.”

Phó Uyển Hòa chậm chạp mở mắt. Trời đã tối, nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, cô chuyển tầm mắt sang Dư Châu Dạ.

Đôi mắt đen nhánh của Dư Châu Dạ đang chăm chú nhìn cô, ánh đèn đường chiếu xuống khuôn mặt anh, khắc họa một tầng ánh sáng lên sườn mặt của anh.

“Tôi đẹp lắm à?” Phó Uyển Hòa nghe thấy anh hỏi.

“Cũng được.” Cô tỏ vẻ bình tĩnh.

Dư Châu Dạ cười: “Chúng ta đi ăn chút gì đó được không? Hay là, cô không muốn nán lại với tôi, muốn về nhà?”

Phó Uyển Hòa nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ, đã hơn sáu tiếng cô chưa ăn gì rồi.

“Đi ăn chút gì đó rồi về, tôi đói.”

Chủ yếu là, muốn ở với anh thêm một lát, Phó Uyển Hòa nghĩ.

Cô đoán Dư Châu Dạ có lẽ không quen với nơi này, cho nên để cô lái xe thì tốt hơn: “Để tôi lái xe đi.”

Dư Châu Dạ đang lo không biết hệ thống định vị có chính xác không, nghe đến đây, anh trực tiếp đồng ý: “Được.”

Phó Uyển Hòa lái xe tới trung tâm thương mại.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Dư Châu Dạ lái xe cả ngày, giọng nói nhuốm vài phần mệt mỏi, uể oải.

“Ừm.”

Cuối cùng, Phó Uyển Hòa chọn một tiệm mì, hai người chọn đại vài món, nhanh chóng ăn xong.

Nhiệt độ buổi tối ở Thuận Thu vô cùng mát mẻ, lành lạnh, rất vừa vặn.

“Cậu ở khách sạn nào?” Phó Uyển Hòa hỏi.

Dư Châu Dạ giơ điện thoại trước mặt cô, bên trên là tên một khách sạn.

Phó Uyển Hòa nhìn nhìn, đây là một khách sạn năm sao cao cấp, không quá xa nhà cô, cô thử thăm dò: “Tôi chở cậu đi nhé?”

Dư Châu Dạ liếc nhìn cô một cái: “Được.”

***

Lần đầu tiên Phó Uyển Hòa cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến cửa khách sạn.

“Cảm ơn.” Dư Châu Dạ để lại lời này rồi xuống xe lấy vali, bước vào khách sạn.

Phó Uyển Hòa còn chưa kịp đáp “Đừng khách sáo”, Dư Châu Dạ đã đi rồi.

Cô nhớ lại tất cả hành động của mình hôm nay và nét mặt của Dư Châu Dạ, đầu như muốn nổ tung, trống rỗng. Chắc cô không thể hiện quá rõ ràng đâu nhỉ? Dư Châu Dạ có lẽ không nhận ra.

Phó Uyển Hòa cảm thấy bản thân nên đi học một lớp diễn xuất đi là vừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.