Về đến nhà, Phó Uyển Hòa lập tức đi tắm, thu xếp đồ đạc xong, cầm máy tính bảng lên, cố ý nạp thẻ hội viên để xem <Cái bóng> một lần nữa. Cô bỗng cảm thấy bộ phim này hình như càng hay hơn.
Bộ phim này kể về một gia đình khá giả ở những năm 90.
Hai vợ chồng nhà này chỉ có một đứa con, tên là Mạc Uẩn. Vào năm cậu lên năm tuổi, cha mẹ cậu nhận nuôi một đứa trẻ, đặt tên là Mạc Ngôn.
Mạc Uẩn lớn hơn Mạc Ngôn hai tuổi, cậu coi Mạc Ngôn như em trai ruột, Mạc Ngôn cũng luôn miệng gọi cậu là anh trai, quan hệ hai anh em cực kỳ tốt.
Hai cậu bé từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi học.
Không biết vì sao, hai anh em càng ngày càng giống nhau, bạn học xung quanh đều gọi bọn họ là “anh em song sinh“.
Còn có người nói đùa họ, nói Mạc Ngôn cứ như là cái bóng của Mạc Uẩn, Mạc Uẩn đi đâu cậu cũng phải đi theo đấy.
Tách nhau một giây cũng không được, cực kỳ dính nhau.
Mạc Uẩn hiếm khi lại trêu Mạc Ngôn một câu: “Em nghĩ sao? Có phải rất vinh hạnh hay không?”
Mạc Ngôn vậy mà thật lòng trả lời: “Vô cùng vinh hạnh.”
“Em sẽ luôn là cái bóng bên cạnh anh chứ?”
“Em sẽ luôn là cái bóng của anh, mãi đến thiên hoang địa lão [1].”
[1] Thiên hoang địa lão: thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất.
Anh đi đâu, em sẽ theo đấy.
“Anh tin em.” Mạc Uẩn cười.
Mạc Ngôn là một người tính tình không tốt, nhưng chỉ có đối với Mạc Uẩn là nói sao nghe vậy, sự dịu dàng ít ỏi của cậu tất cả đều dành hết cho Mạc Uẩn.
Vợ chồng nhà họ Mạc đã bắt đầu nhận ra tình cảm không bình thường của Mạc Ngôn dành cho Mạc Uẩn.
Sau đó, hai người lên cấp ba.
Mạc Uẩn quen một người bạn gái, Mạc Ngôn cực kỳ tức giận, cậu dần nhận ra tình cảm của mình dành cho Mạc Uẩn đã từ tình thân chuyển sang tình yêu.
Ở những năm ấy, tình yêu đồng giới là một điều cấm kỵ, không được mọi người chấp nhận.
Xu hướng tính dục của bản thân không sai, nhưng người đời với suy nghĩ dơ bẩn lại coi điều ấy là bẩn thỉu, ô uế.
Ruồng rẫy loại tình cảm tốt đẹp mà cũng trân quý này.
Mạc Ngôn hiểu sâu sắc điều ấy, cho nên bắt đầu xa lánh Mạc Uẩn.
Cậu biết Mạc Uẩn không tính con trai, Mạc Uẩn thích chính là một người con gái có ngoại hình và tính cách tốt.
Vì thế, Mạc Ngôn lặng lẽ chôn thứ tình cảm “không nên có” này vào trong lòng suốt mười năm.
Vào năm Mạc Uẩn hai mươi sáu tuổi, cậu được vợ chồng họ Mạc sắp xếp một cuộc hôn nhân, cô gái kia cũng là con nhà giàu, hai người môn đăng hộ đối.
Cho dù trong lòng Mạc Ngôn hết sức phản đối, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì.
Cậu mong Mạc Uẩn hạnh phúc.
Vào trước hôn lễ một ngày, Mạc Uẩn qua đời.
Trước khi chết, cậu có viết một bức thư cho Mạc Ngôn.
Bên trong thư, Mạc Uẩn nói rõ tình cảm của mình dành cho Mạc Ngôn.
Thực ra thì, cậu đã thích Mạc Ngôn trước cả khi Mạc Ngôn thích cậu.
Cậu tìm bạn gái, đều để thử phản ứng của Mạc Ngôn.
Mạc Uẩn muốn biết rốt cuộc Mạc Ngôn có chút tình cảm nào với mình không.
Nếu nói thích, cậu sẽ bỏ trốn cùng Mạc Ngôn, đến một nơi không ai nhận ra bọn họ.
Nhưng mà Mạc Uẩn cho rằng Mạc Ngôn không thích cậu, thậm chí còn ghét cậu.
Không một ai biết, Mạc Uẩn cũng chôn giấu tình cảm của bản thân vào tận đáy lòng trong suốt mười một năm.
Mạc Uẩn là con cháu nhà giàu, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, cậu không thể giãi bày tình yêu, cũng không bao giờ có thể giãy bày.
Con người dường như ai cũng thích chôn giấu tình cảm không thể nói vào thật sâu trong lòng.
“A Ngôn, muốn bỏ trốn không? Rời xa nơi này.” Mạc Uẩn từng nói như vậy.
Lúc ấy Mạc Ngôn chỉ nghĩ đây là một lời nói đùa: “Được.”
Nhưng cậu không hề biết, Mạc Uẩn nói thật.
Dòng cuối cùng trong thư có viết:
A Ngôn, anh yêu em. Từ đầu tới cuối, anh chỉ yêu em.
Tình cảm nhiều năm ấy, coi như đã hoàn thành nguyện vọng cuối cùng đi.
Kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, sau đó quang minh chính đại ở bên nhau, được không em?
Đọc hết thư, Mạc Ngôn phát điên, cũng đi theo cậu.
Buổi tối hôm ấy, có hai vì sao sáng ngời từ bầu trời rơi xuống.
Cậu và người ấy lại có thể ở bên nhau, cho đến vĩnh hằng.
“Em yêu anh.”
Nếu bọn họ dũng cảm hơn một chút, nói ra những lời này, liệu kết quả có khác hay không?
Kết phim là hình ảnh hai người ngồi bên nhau.
“Ba ơi, bọn họ, có thể gặp lại nhau không ạ?” Một cậu bé hỏi.
“Có thể.” Người đàn ông cười đáp.
***
Hôm sau.
“Phó Uyển Hòa, cậu đến muộn.” Một cô gái nói với Phó Uyển Hòa.
Cô gái này tên là Tăng Đình Đình, là đồng nghiệp cùng công ty với Phó Uyển Hòa. Cha cô ấy là người sáng lập công ty, gia cảnh cũng không tệ lắm. Nhưng Tăng Đình Đình không muốn người khác nói mình chỉ biết dựa vào quan hệ để vào công ty, cho nên cô ấy cực kỳ chăm chỉ tiến bộ, bình thường mà có kỳ nghỉ cũng không chịu nghỉ.
Ở công ty, cô ấy cũng là người có quan hệ thân nhất với Phó Uyển Hòa.
“Buổi sáng tốt lành.” Phó Uyển Hòa nói.
“Á, Uyển Uyển, sao mắt cậu sưng thế?”
Phó Uyển Hòa có chút ngại ngùng: “À, không có gì đâu, tối qua xem phim nên khóc.”
Tăng Đình Đình tò mò hỏi: “Phim gì thế?”
“<Cái bóng>”
Nghe thấy thế, Tăng Đình Đình vô cùng kích động: “Á á á, tớ thích phim này cực! Tớ đã xem đi xem lại rất nhiều lần, xem lần nào khóc lần đấy!”
Phó Uyển Hòa cười.
“Cậu có biết người viết nguyên tác bộ phim này là ai không?”
Trong đầu Phó Uyển Hòa hiện lên hình bóng Dư Châu Dạ: “Biết.”
Thấy thế, Tăng Đình Đình càng kích động: “Một bộ tiểu thuyết khác của Trầm Châu đại đại, <Hung thủ phía sau màn> gần đây đang lấy cảnh ở Thuận Thu, ngay gần công ty bọn mình luôn! Hôm nay sau khi tan làm tớ định đi qua xem một chút, cậu muốn đi cùng không?”
Phó Uyển Hòa hơi đăm chiêu: “Trầm Châu cũng sẽ tới chứ?”
“Chắc là có, nhưng mà lần nào Trầm Châu đại đại cũng quấn mình cực kĩ, chẳng nhìn thấy cái gì cả.”
Phó Uyển Hòa thoáng tưởng tượng dáng vẻ của Dư Châu Dạ, không nhịn được cười: “Tớ đi.”
“Được nha!”
Sau khi tan làm, Phó Uyển Hòa ngồi trên xe Tăng Đình Đình, đến địa điểm quay phim <Hung thủ phía sau màn>.
Trời vẫn còn sáng, Phó Uyển Hòa giương mắt, một đám học sinh nữ vây quanh nơi đó, tiếng thét chói tai không ngớt.
“Tiểu Uyển, cậu xem đi!” Tăng Đình Đình kéo cánh tay cô, chỉ vào một hướng.
Theo hướng cô ấy chỉ, Phó Uyển Hòa nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất chúng đứng trong đám đông, khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo lộ ra, lông mày như liễu, ngọc thụ lâm phong.
Phó Uyển Hòa thường xuyên nhìn thấy người đàn ông đó trên TV, xem ra quả thật rất nổi tiếng.
“Anh ta tên là gì thế?” Phó Uyển Hòa hỏi.
Tăng Đình Đình hơi ngạc nhiên: “Cậu không biết Tạ Diệc Thư à? Anh ấy nổi tiếng như thế cơ mà.”
“Rồi rồi rồi.”
Tăng Đình Đình nở nụ cười: “Chồng tớ đấy, đẹp trai không?”
Phó Uyển Hòa: “Đẹp trai.” Nhưng mà không đẹp bằng Dư Châu Dạ.
Tăng Đình Đình như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cậu từng gặp người còn đẹp trai hơn anh ấy rồi à?”
Phó Uyển Hòa vừa định nói “Gặp rồi”, Tăng Đình Đình bỗng nhiễn hét ầm lên, cô cũng nhìn qua, Tạ Diệc Thư đang phát trà sữa cho fan.
Những người xung quanh như phát điên chen lấn về phía trước.
Phó Uyển Hòa báo với Tăng Đình Đình một tiếng rồi chậm rãi rời khỏi đám đông, bước tới một bên chờ Tăng Đình Đình.
“Ơ?” Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói.
Phó Uyển Hòa thoáng sững người, sờ lên tai mình, theo bản năng né sang một bên.
Cô đang định lên tiếng, khoảnh khắc thấy rõ người trước mặt mình, khóe miệng không tránh khỏi run run.
Một người đàn ông đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang đứng trước mặt cô, nhìn qua có chút buồn cười.
Phó Uyển Hòa: “?”
Mặc dù cô liếc một cái là có thể nhận ra người đến là ai, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Dư Châu Dạ cho rằng Phó Uyển Hòa không nhận ra mình là ai, mặt mày sầm sì, hơi kéo khẩu trang xuống: “Như thế này cô đã nhận ra chưa?”
Phó Uyển Hòa ngượng ngùng thú nhận: “Cậu hóa trang như thế chẳng phải để mọi người không thể nhận ra à?”
Lông mày Dư Châu Dạ nhảy dựng lên, hình như, cũng hơi đung đúng.
“Sao cô lại ở đây?”
Phó Uyển Hòa định mở miệng, lại nghe thấy anh nói: “Tới gặp tôi hả? Có cần ký tên cho không?”
Trong lòng Phó Uyển Hòa thoáng hoảng hốt, mặc dù đó là sự thật nhưng sao cô có thể nói thẳng với Dư Châu Dạ “Đúng thế, tôi đến để gặp cậu” chứ?
“Tôi đến xem Tạ Diệc Thư.”
Dư Châu Dạ nhướng mày: “Cô thích anh ta à?”
“Thích.” Mới là lạ.
“Thế có cần tôi xin chữ ký giúp cô không?”
Phó Uyển Hòa nhớ tới Tăng Đình Đình, nếu có thể lấy chữ ký, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.
“Được, vậy thì làm phiền cậu.”
Dư Châu Dạ trợn mắt, anh vốn chỉ hỏi chơi thôi, ai dè cô thật sự thích Tạ Diệc Thư. Quả nhiên, người không đẹp không được, con gái đều thích người đẹp trai.
“Không có gì.”
Phó Uyển Hòa: “Hôm nay các cậu quay đến mấy giờ?”
Dư Châu Dạ quay đầu nhìn: “Chắc là quay khoảng nửa tiếng nữa.”
“Ồ.” Phó Uyển Hòa đáp.
“Cô tới một mình à?”
“Tôi tới cùng bạn.”
Dư Châu Dạ gật đầu: “Cô ở đây chờ tôi một lát.”
Phó Uyển Hòa nhìn theo bóng Dư Châu Dạ chạy đi, thực ra cô không muốn kết thúc nhanh như thế, cô muốn ở lại lâu hơn một chút, nhưng cô cũng không thể nghĩ ra lí do gì để ở lại.
Một lát sau.
“Này, chữ ký.” Dư Châu Dạ đưa một tấm ảnh có chữ ký cho cô.
Phó Uyển Hòa nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Tôi về trước đây.”
“Được.”
“Uyển Hòa!” Tăng Đình Đình chạy hồng hộc về.
Phó Uyển Hòa lấy khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho cô ấy: “Có lấy được trà sữa không?”
Nhắc đến đấy, Tăng Đình Đình tỏ vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “Không tranh được, mấy cô gái kia mạnh như trâu vậy á!”
Phó Uyển Hòa cười, đưa chữ ký cho cô ấy: “Cho cậu nè, vừa mới ký đấy.”
Mắt Tăng Đình Đình sáng bừng, nói một cách khó tin: “Tớ vừa thấy chồng tớ ký tên vào một tấm ảnh, hóa ra là để cho cậu à?”
Mới vừa rồi, Tăng Đình Đình thấy Tạ Diệc Thư vốn đang phát trà sữa nói chuyện với người bên cạnh vài câu, lập tức ký tên lên một tấm ảnh, cô còn tưởng đó là phúc lợi cho fan bọn cô.
“Tiểu Uyển, sao cậu lại lấy được vậy?”
Phó Uyển Hòa nói thầm: “Bạn tớ làm ở đây...”, cô dừng lại một chút, “nhân viên ở đây.”
Bọn họ, có tính là bạn bè không nhỉ?
Tăng Đình Đình có hơi do dự: “Tớ thật sự có thế nhận à?”
Phó Uyển Hòa: “Tớ không phải fan của anh ấy, cho tớ thì phí lắm, hơn nữa cái này vốn là xin cho cậu mà.”
“.....” Tăng Đình Đình cảm động nước mắt nước mũi tùm lum nhìn cô: “Uyển Hòa, hay là tớ lấy thân báo đáp cậu nhé?”
Phó Uyển Hòa lùi về sau theo bản năng, giật giật khóe miệng: “Không cần không cần, đừng khách sáo.”
Tăng Đình Đình cười: “Vậy thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều đi, tớ mời!”
“Được.”
Phía bên kia.
Cảnh quay hôm nay đã xong, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn hiện trường.
Dư Châu Dạ đang đọc kịch bản, ánh sáng trước mặt đột nhiên bị chắn, anh chậm rãi nâng mắt.
Tạ Diệc Thư nhìn anh cười khanh khách: “Hôm nay sao lại xin chữ ký của tớ?”
Tạ Diệc Thư nhớ rõ bản thân từng nói phải ký tên lên ảnh để Dư Châu Dạ cho bạn bè, mà lúc ấy Dư Châu Dạ còn tỏ vẻ “Tránh xa ông đây một chút”, thành công khiến anh ta rút lui.
Giọng điệu Dư Châu Dạ vô cùng thản nhiên: “Xin hộ bạn.”
“Lạ ghê, cậu nhiều bạn bè như thế, cũng chỉ xin giúp một người? Chắc là con gái nhỉ?”
Dư Châu Dạ bắt đầu mất kiên nhẫn, quăng kịch bản đi, ánh mắt sau kính râm không thấy rõ, có điều trông anh vẫn hung dữ: “Cậu tưởng ai cũng biết cậu, nhờ tớ xin chữ ký cậu?”
Tạ Diệc Thư thừa biết đây chỉ là lời nói lúc nóng giận, cười cười: “Có người bạn kia của cậu thích tớ là đủ rồi.”
Dư Châu Dạ xùy một tiếng khinh thường: “Cô ấy có thích cậu hay không, có liên quan gì với tớ?” Lại nói tiếp, “Nếu để ý người ta thì nói với tớ một câu, tớ giới thiệu cho cậu.”
Nghe thấy thế, Tạ Diệc Thư mới nghiêm túc lại: “Không cần đâu. Công ty không cho yêu đương, huống chi tớ còn muốn nổi thêm vài năm nữa, thôi cậu cứ giữ lại cho bản thân đi.”
“Cô gái ấy trông khá được đấy.”
Dư Châu Dạ không cho là đúng: “Được rồi, tớ tự mình biết mình, sẽ không đi gây họa cho người ta đâu.”
Anh biết danh tiếng của mình ở mức bình thường, ừ được rồi, không phải bình thường, có hơi tệ một tí, anh thừa nhận.
Tạ Diệc Thư cười nhạo anh không hề lưu tình, chẳng có tí khí chất của một minh tinh chút nào