Tăng Đình Đình và Phó Uyển Hòa tìm một nhà hàng Tây để ăn cơm.
Tăng Đình Đình vừa cắt miếng bít tết vừa nói: “Này, Uyển Hòa, cậu có biết sắp tới chi nhánh của chúng ta sẽ có đồng nghiệp mới không?”
Phó Uyển Hòa ngừng động tác trên tay: “Thật à? Tớ không biết.”
“Nghe nói lúc đó người phỏng vấn vừa nhìn thấy cô ấy, hai mắt sáng bừng lên, lập tức nhắm trúng cô ấy luôn.”
Phó Uyển Hòa chỉ cười không lên tiếng.
“Chắc mấy hôm nữa cô ấy sẽ đi làm.”
“Gần đây chi nhánh của chúng ta rất bận, càng nhiều người càng tốt.”
“Đúng vậy.” Tăng Đình Đình đáp.
***
Lại mấy ngày trôi qua, Phó Uyển Hòa đi làm như thường lệ, vừa đến công ty, Tăng Đình Đình lập tức xông tới, ôm cổ cô.
“Cô gái kia đến rồi!” Tăng Đình Đình thở hổn hển nói.
Phó Uyển Hòa cười nhẹ: “Cô ấy đến sớm như vậy sao?”
“Tới đây tới đây, cậu nhìn đi.” Tăng Đình Đình kéo cô vào chỗ ngồi, chỉ vào một cô gái ở trước mặt.
Phó Uyển Hòa nhìn theo hướng cô ấy chỉ, khi thấy rõ ngoại hình cô gái kia thì giật mình.
Cô biết người đó là ai, Kỷ Vãn Tình.
Kỷ Vãn Tình học cùng lớp với cô, nhưng khi đang học cấp ba thì cô ta đột nhiên chuyển trường.
Ngoại hình của Kỷ Vãn Tình khác với kiểu xinh đẹp của Ôn Hành, cô ta thuộc kiểu khá thanh thuần, chính là “gương mặt mối tình đầu” trong lời đồn, cũng là kiểu thời đi học học sinh nam sẽ thích nhất. Hơn nữa, Kỷ Vãn Tình tính cách hướng ngoại, chơi được với tất cả mọi người, tất nhiên càng được yêu thích.
Dư Châu Dạ cùng thích kiểu con gái như Kỷ Vãn Tình, cô nghĩ vậy.
Phó Uyển Hòa bỗng nhớ tới năm lớp 11 ấy, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối, khiến cho người khác chán ghét.
Khi đó, Dư Châu Dạ vẫn là người vô cùng “giữ mình trong sạch”, chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng thân thiết với bất cứ học sinh nữ nào. Nhưng mà, Kỷ Vãn Tình là ngoại lệ.
Thành tích của Kỷ Vãn Tình không được tốt, mà Dư Châu Dạ lần đầu tiên thi kém, để ngồi cùng bàn với Kỷ Vãn Tình.
Người sáng suốt nhìn qua là biết chuyện gì xảy ra.
“Đờ mờ, thành tích của Dư Châu Dạ cậu sao có thể kém hơn tớ vậy?” Một bạn học nam nói.
Dư Châu Dạ khẽ cười: “Cậu quản được à?”
“Á à, tớ biết mà! Cậu thế mà lại có thể làm mọi giá để ngồi cùng bàn với Kỷ Vãn Tình, thật cmn khiến người ta cảm động!”
Kỷ Vãn Tình bên cạnh cúi đầu cười: “Ôi chao, làm gì có chuyện ấy! Dư Châu Dạ chỉ thi kém một chút mà thôi.”
“Dư Châu Dạ, cậu nói đi! Có phải thế không?” Giọng bạn học nam kia rất to.
Nghe thấy thế, Dư Châu Dạ quay sang nhìn Kỷ Vãn Tình, cười nói: “Tớ có nói là không phải à?”
Cả lớp ầm ĩ cả lên.
Chỉ có Phó Uyển Hòa ngồi trong góc phòng yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tự nhiên, không ăn nhập với không khí náo nhiệt trong lớp.
Một cơn gió thổi qua, mắt Phó Uyển Hòa có hơi mờ, cô chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Thật lạ, sao hôm nay gió cay mắt như vậy?”
Đúng vậy, chắc chắn là vì gió quá mạnh, quá cay mắt. Nếu không tại sao cô lại khóc chứ?
Năm ấy, Lương Tịnh Như vẫn chưa phát hành bài <Nếu có thể>, nhưng sau này, bài hát này gần như trở thành bài hát ngày nào Phó Uyển Hòa cũng phải nghe.
—— Nếu có thể, quay lại nhìn em, nếu như có thể, để em thoát khỏi gông xiềng của anh.
—— Nếu như có thể, cô cũng muốn trở thành người đứng bên cạnh anh, trở thành người được anh yêu.
Đáng tiếc là, không có nếu như.
Trong mắt mọi người, hai người họ là đôi kim đồng ngọc nữ. Thực ra Phó Uyển Hòa cũng cảm thấy như vậy.
Bọn họ, đến cái tên cũng xứng đôi với nhau.
Ông trời ơi, ông có thể đối xử dịu dàng với anh ấy được không, khiến cho anh ấy một đời vui vẻ, vạn sự như ý.
Sau đó, Phó Uyển Hòa đã chứng kiến hết thảy những lần trêu chọc, vui cười của Dư Châu Dạ và Kỷ Vãn Tình. Còn cô thì bó tay không có biện pháp, chỉ có thể tận mắt chứng kiến người con trai được mình đặt trên đầu quả tim dần dần yêu người khác.
Tiếp đó, hai người họ đến với nhau như một lẽ đương nhiên.
Khoảng thời gian khó khăn ấy, thậm chí Phó Uyển Hòa còn nghĩ đến việc trốn học, cô không muốn quay lại nhìn họ anh anh em em, cũng không muốn nghe những lời giễu cợt của bạn học.
***
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi.” Có người hô to.
Phó Uyển Hòa nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói vô cảm của Dư Châu Dạ: “Đủ rồi, hét gì mà hét?”
Kỷ Vãn Tình cũng thản nhiên nói: “Bọn tớ bây giờ chỉ là bạn bè bình thường.”
Không bao lâu sau, từ trong miệng người khác, Phó Uyển Hòa biết cha mẹ Kỷ Vãn Tình lo lắng việc học hành của con gái nên đã bắt cô ta chia tay với Dư Châu Dạ, còn ép cô ta chuyển trường.
Sau khi Kỷ Vãn Tình chuyển trường, Dư Châu Dạ cũng quen vài cô bạn gái.
Phó Uyển Hòa biết anh không thích những cô gái này, làm vậy chỉ để khiến Kỷ Vãn Tình tức giận.
Bởi vì, ngoại hình mỗi cô bạn gái mà anh tìm đều có vài điểm tương đồng với Kỷ Vãn Tình.
Mắt mũi phải giống Kỷ Vãn Tình, cười rộ lên phải giống Kỷ Vãn Tình, đó đều là tiêu chuẩn chọn người yêu của anh ấy.
Phó Uyển Hòa là người không phù hợp nhất.
Nhưng cô vẫn nhớ anh, bất chấp tất cả, dù có vô ích.
***
“Trông rất xinh đẹp.” Giọng Phó Uyển Hòa khẽ run run.
Tăng Đình Đình xem thường: “Tớ thấy không đẹp bằng tớ.”
Phó Uyển Hòa hùa theo cô ấy: “Đúng vậy đúng vậy, không bằng cậu.”
Quản lý chi nhánh Trương Cẩm Tường bước đến trung tâm, Kỷ Vãn Tình đứng cạnh anh ta.
Trương Cẩm Tường hắng giọng: “Khụ khụ.”
Cả phòng trở nên yên tĩnh.
Trương Cẩm Tường chỉ vào Kỷ Vãn Tình: “Giới thiệu với mọi người, Kỷ Vãn Tình, đồng nghiệp mới của chúng ta, từ hôm nay trở đi sẽ gia nhập team của chúng ta. Mọi người có thể làm quen trước với nhau.”
Kỷ Vãn Tình cong mắt cười, giọng nói mềm mại: “Chào mọi người, tôi là Kỷ Vãn Tình, rất vui khi được gia nhập team cùng mọi người. Nếu tôi có chỗ nào không tốt, rất mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”
Tiếng vỗ tay không đồng đều vang lên.
“Mọi người đi làm việc đi.” Trương Cẩm Tường trước khi đi còn để lại vài câu.
Sau đó, Kỷ Vãn Tình bước đến trước mặt Phó Uyển Hòa: “Xin chào, quản lý Trương bảo tôi đến tìm cô, nói rằng có việc cần phải bàn giao.”
Phó Uyển Hòa cụp mắt: “Được, cô chờ một chút.”
Cô đưa một tập tài liệu cho Kỷ Vãn Tình, hướng dẫn cô ấy vài việc cần làm.
“Đây là bản kế hoạch và mục tiêu doanh thu của bên A, bây giờ chúng ta còn thiếu phân tích và dự đoán thị trường, cô có thể làm được không?”
Kỷ Vãn Tình gật đầu: “Được.”
“Ừm.” Phó Uyển Hòa đáp.
Kỷ Vãn Tình vừa định quay đi thì chợt dừng lại, tầm mắt dừng trên thẻ nhân viên của Phó Uyển Hòa.
Cái tên này hình như đã từng nghe qua, trùng với một cái tên trong trí nhớ của cô ta.
Phó Uyển Hòa cũng cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, ngẩng đầu: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi nhớ là trước kia chúng ta học cùng lớp, phải không?”
Phó Uyển Hòa cố gắng khiến bản thân trông khá bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Kỷ Vãn Tình cười: “Không ngờ chúng ta có duyên như vậy, thật tiếc vì khi đó không làm quen với cô.”
Phó Uyển Hòa chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Giữa trưa, Phó Uyển Hòa tắt máy tính, chuẩn bị đi ăn.
“Uyển Hòa, hôm nay muốn ăn gì?” Tăng Đình Đình chạy tới, mấy năm nay bọn cô luôn đi ăn với nhau, chưa từng thay đổi.
Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: “Ăn món Nhật đi?”
“Được.”
“Đợt một chút.”
Nghe thấy tiếng gọi, Phó Uyển Hòa quay lại, thấy Kỹ Vãn Tình bước đến chỗ cô.
Kỷ Vãn Tình: “Tôi có thể đi ăn với các cậu được không? Ở đây tôi không quen biết nhiều người, cũng không quá quen thuộc nơi này.”
Phó Uyển Hòa liếc nhìn Tăng Đình Đình một cái, thấy cô ấy không có phản ứng gì mới lên tiếng: “Có thể.”
Kỷ Vãn Tình cười: “Cảm ơn.”
Bọn họ tìm đến một nhà hàng Nhật.
Phó Uyển Hòa vừa nghe Kỷ Vãn Tình nói chuyện vừa lấy khăn ướt lau tay.
Đúng lúc Kỷ Vãn Tình nói đến những chuyện xảy ra hồi học cấp ba.
Ánh mắt Tăng Đình Đình lượn qua lượn lại nhìn hai người họ, ngạc nhiên nói: “Cho nên bọn cậu học cùng lớp cấp ba?”
“Đúng vậy.”
Tăng Đình Đình nhìn Phó Uyển Hòa: “Thế lúc ấy bọn cậu có chơi với nhau không?”
Phó Uyển Hòa lắc đầu: “Không chơi.”
Tăng Đình Đình lại nhìn sang Kỷ Vãn Tình, cảm thán nói: “Kiểu người như cậu chắc hẳn là nhân vật phong vân [1] ở trường học ha?”
[1] Nhân vật phong vân: người làm mưa làm gió (chỉ những người sôi nổi hoặc có ảnh hưởng lớn trong xã hội)
Kỷ Vãn Tình ung dung đáp: “Gần như vậy.”
“Chắc có nhiều bạn học nam theo đuổi cậu lắm nhỉ?”
“Cũng không quá nhiều.”
Tăng Đình Đình dùng khuỷu tay huých huých Phó Uyển Hòa không nói câu nào bên cạnh: “Cậu nói đi?”
Phó Uyển Hòa giương mắt: “Khi đó cô ấy là nhân vật phong vân trong trường, rất được chào đón.”
Tăng Đình Đình còn chưa được nghe đủ: “Sao nữa?”
Phó Uyển Hòa không biết nên nói gì, nhìn sang Kỷ Vãn Tình, thấy cô ta vẫn đang cười, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỷ Vãn Tình kịp thời lên tiếng: “Khi ấy thành tích của tôi không tốt lắm, bạn ngồi cùng bàn suốt ngày nói đầu óc tôi không linh hoạt.”
Phó Uyển Hòa nhanh chóng chú ý đến ba chữ, bạn cùng bàn.
Sự thân thiết vô tình thể hiện ra từ trong lời nói khiến cho lòng Phó Uyển Hòa chùng xuống, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng được khi nói những lời này Dư Châu Dạ sẽ có nét mặt gì, giọng điệu như thế nào.
“Vậy ở trường học của bọn cậu có ai... đẹp trai không á?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Kỷ Vãn Tình cứng đờ, có điều nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Có chứ, có nhiều.”
Tăng Đình Đình lại hỏi: “Có ảnh chụp không?”
Kỷ Vãn Tình ngẫm nghĩ: “Không có ảnh chụp riêng, nhưng có vài tấm chụp chung.” Nói xong, cô ta cầm điện thoại lên lật album tìm, “Cậu đợi chút.”
Phó Uyển Hòa thấy hành động của Kỷ Vãn Tình, trong lòng cảm thấy không ổn.
Không biết vì sao, cô cảm thấy hành động này dường như mang theo ý khoe khoang, có điều cô nhanh chóng quăng suy nghĩ này ra sau đầu.
Dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sao cô có thể phỏng đoán người khác bằng suy nghĩ xấu xa như thế này được chứ. Phó Uyển Hòa, mày thật không ra gì. Cô thầm tự mắng mình trong lòng.
Một lúc lâu sau, Kỷ Vãn Tình giơ điện thoại ra trước mặt bọn cô.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, trong bức ảnh, chàng trai và cô gái đứng sóng vai nhau. Ánh mắt chàng trai trong ảnh có chút ngang ngạnh, hăng hái, còn cô gái mắt ngọc mày ngài, ai nhìn vào cũng phải thốt lên một câu trai tài gái sắc.
Phó Uyển Hòa chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra người đứng bên cạnh Kỷ Vãn Tình chính là Dư Châu Dạ.
Lúc này cô mới nhận ra, tấm ảnh chụp chung duy nhất của cô và anh là ảnh tốt nghiệp, hai người còn cách nhau rất xa.
Hai mắt Tăng Đình Đình sáng bừng: “Úi đờ mờ, bạn nam này đẹp trai thế! Tôi đã nghĩ ra một câu chuyện vạn chữ rồi nè!”
Kỷ Vãn Tình cười, giọng nói còn mang vài phần kiêu ngạo: “Đẹp trai ha.”
Tăng Đình Đình tiếp tục hóng hớt hỏi: “Cô với bạn nam này có thân nhau không?”
Phó Uyển Hòa không muốn nghe nữa, vội vội vàng vàng ăn hết phần của mình, nói với hai người đang nói chuyện hăng say trên bàn: “Tớ còn có ít bản kế hoạch phải làm, tớ về trước đây.”
Tăng Đình Đình không nghi ngờ gì: “Được rồi, lát nữa gặp.”
Phó Uyển Hòa gật đầu, rời khỏi nhà hàng, thần kinh vốn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Phía xa xa, Kỷ Vãn Tình quan sát bóng lưng Phó Uyển Hòa như đang nghĩ ngợi điều gì, một lát sau mới dời mắt.
Chắc là cô ta suy nghĩ nhiều thôi.
***
Phó Uyển Hòa không vội vã quay về mà đi dạo xung quanh. Trong lúc vô tình, cô đi đến nơi lấy cảnh <Hung thủ phía sau màn> đã tới lần trước, bước chân dừng lại.
Cảnh sắc vẫn vậy, nhưng không có đám đông chen chúc như lần trước, cũng không có máy quay, càng không có người ấy.
Phó Uyển Hòa vẫn đứng im không nhúc nhích, như đang tự hỏi, cũng như đang ngẩn người.
Cô chậm rãi cụp mắt.
Mấy ngày trước, Ôn Hành gọi điện cho cô.
Ôn Hành: “Gần đây cậu có gặp Dư Châu Dạ không?”
“Tớ không.”
“Uyển Hòa, cậu có muốn thử chủ động tìm cậu ấy một lần không?”
Phó Uyển Hòa trầm mặc vài giây: “Không ổn lắm.”
Cô cảm thấy những thứ như tình yêu, chủ động nói ra sẽ trở nên rẻ mạt. Người nói yêu trước bao giờ cũng sẽ là người bị tổn thương nhiều hơn. Cuối cùng tình yêu đó sẽ không được trân trọng.
Có một loại tình yêu, chỉ đẹp nhất khi chưa bắt đầu.
Ôn Hành không quá đồng tình với ý kiến này: “Đó là bởi lòng tự trọng của cậu quá cao.”
Phó Uyển Hòa không phủ nhận những lời này, quả thật cô rất coi trọng sĩ diện của mình, sợ mình bị từ chối, nhưng thứ gọi là tự trọng ấy còn lâu mới lớn bằng tình cảm của cô dành cho Dư Châu Dạ.
“Ôn Hành.” Phó Uyển Hòa ngập ngừng, “Không hẳn là thế.”
Chỉ sợ khi anh dẫm nát lòng tự trọng của em xuống đất, em cũng sẽ không oán một lời.
“Người như tớ, làm sao dám nói lời yêu với anh ấy.” Phó Uyển Hòa cụp mắt.
Ngoại hình cô bình thường, tính cách thì nhạt nhẽo, không thích nói nhiều, không hòa đồng với mọi người, không chủ động lại còn sĩ diện, làm gì có ai thích kiểu người như cô chứ?
Huống chi, có lẽ Dư Châu Dạ vẫn còn thích Kỷ Vãn Tình, sao anh nói quên là có thể quên ngay được?
Ôn Hành ban đầu ngẩn ra, bấy giờ cô ấy mới hiểu, sở dĩ Phó Uyển Hòa không chủ động không phải vì quá sĩ diện, cũng không phải vì lòng tự trọng quá cao, mà là do sự tự ti giấu trong lòng suốt mười năm khiến cô ấy không dám thổ lộ tình cảm.
Cô đã ngụy trang quá tốt.
“Uyển Hòa, cậu có thể trốn tránh trong vòng an toàn của cậu cả đời, nhưng cậu hãy nhớ rằng như vậy sẽ không ai có thể nhìn thấy cậu, cũng không ai sẽ thích một cô gái tầm thường như cát bụi.”
Phó Uyển Hòa hơi động lòng, không lên tiếng.
“Vì thế, cậu thà từ bỏ cũng không chịu chủ động đúng không?” Ôn Hành thở dài.
“Ừm.”
Tối hôm ấy, cho tới khi kết thúc cuộc gọi, bọn cô tan rã không vui vẻ, chẳng ai chịu tìm người kia để làm hòa.
Phó Uyển Hòa thầm thở dài trong lòng, xoay người rời đi.
Bóng dáng Dư Châu Dạ bỗng xuất hiện trước mắt cô.
Phó Uyển Hòa nhìn chằm chằm, tưởng mình gặp ảo giác, đưa tay lên dụi mắt, bóng hình ấy vẫn như vậy.
Cô ngơ ngác như kẻ ngốc, ngạc nhiên nhìn người ấy, đến chớp mắt cũng không dám, sợ một giây sau Dư Châu Dạ sẽ biến mất.
Phía xa, Dư Châu Dạ thấy đôi mắt ửng hồng của Phó Uyển Hòa, khó hiểu nhíu mày.
Anh nâng bước tiến về phía cô: “Cô sao thế?”
Phó Uyển Hòa không lên tiếng.
“Có người bắt nạt cô à?” Dư Châu Dạ cau mày, lập tức nở nụ cười: “Nói cho anh trai, anh trai báo thù giúp em được không?”
Hoàn hồn, Phó Uyển Hòa tự động lược bỏ từ “anh trai” kia, khóe miệng giật giật: “Không ai bắt nạt tôi cả.”
“Vậy thì anh trai yên tâm rồi.”
“.....” Lại nữa.
Phó Uyển Hòa tức giận liếc xéo anh, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng.
“Cảm ơn anh trai đã quan tâm.”
“?” Dư Châu Dạ tưởng bản thân nghe lầm, lắp bắp nói: “Cô, cô nói gì?”