Anh Trên Trang Giấy

Chương 18: Chương 18: Hoành thánh




Ôn Hành hỏi: “Vậy giờ cậu định làm thế nào?”

Vấn đề này Dư Châu Dạ vừa hỏi xong, anh vốn định gọi điện vì chuyện này, kết quả lại ném lại cho anh.

“Có khi nào Phó Uyển Hòa sẽ cho rằng tớ là một tên lăng nhăng [1] trong chuyện tình cảm sau đó ghét tớ không?” Dư Châu Dạ nhớ đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình khi gặp Phó Uyển Hòa ngày trước mà lòng sốt ruột.

[1] Nguyên văn là “花心萝卜” (Củ cải hoa tâm): ẩn dụ cho những người bề ngoài ngây thơ, không tì vết nhưng thực chất lại rất đào hoa. (Theo baidu)

“.....”

Nếu như không vì được giáo dục tốt, có lẽ lúc này Ôn Hành đã trợn chừng mắt lên rồi.

Phải biết rằng, Phó Uyển Hòa là người có thể tự phá bỏ mọi quy tắc nếu đứng trước Dư Châu Dạ.

Cô ấy có ghét ai thì cũng không ghét Dư Châu Dạ. Dù Dư Châu Dạ có tội lỗi chồng chất, tất cả mọi người đều tránh xa anh thì Phó Uyển Hòa cũng không bao giờ bỏ anh ở lại.

Có lẽ cô sẽ khuyên anh buông vũ khí xuống, ghìm cương trước bờ vực thẳm.

Ôn Hành nói một cách chắc chắn: “Không đâu.”

Dư Châu Dạ yên lặng một hồi, nói: “Cô ấy từng có một người bạn trai nhỉ.”

Đây là một câu trần thuật.

Ôn Hành không kịp phản ứng lại: “Gì cơ? Uyển Hòa á?”

Dư Châu Dạ cúi đầu ừ một tiếng.

Việc này Ôn Hành thật sự chưa từng nghe qua, nhưng dù đây có phải sự thật hay không, Phó Uyển Hòa nói như vậy nhất định có nguyên nhân của nó.

“Có một người.” Cô thuận miệng nói dối.

“Người đó đối xử tốt với cô ấy không?”

“Tốt thì đã không chia tay,“ Ôn Hành nói, “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì.”

Ôn Hành sợ anh sẽ làm ra chuyện gì: “Rốt cuộc cậu hỏi làm gì?”

“Cũng không có gì thật, chỉ là muốn biết rốt cuộc kiểu người như thế nào mới có thể khiến Phó Uyển Hòa luôn nhớ mãi trong lòng nhiều năm như vậy.” Dư Châu Dạ nhẹ giọng nói.

Nhắc đến người đó, Phó Uyển Hòa sẽ trở nên cực kỳ mất tự nhiên, còn nói lắp nữa, như thể vẫn còn hoài niệm.

Ôn Hành cảm thấy Dư Châu Dạ bây giờ chẳng khác gì con nít, ngây thơ không chịu được: “Yên tâm, người đó không thể uy hiếp được cậu đâu.”

Dư Châu Dạ rõ ràng có hơi giật mình: “?”

Ôn Hành mới nhận ra hình như mình đã lỡ miệng, khẽ ho một cái, vừa định lên tiếng lại nghe thấy Dư Châu Dạ nói: “Cho nên rốt cuộc tên khốn đó tròn méo thế nào? Sở thích là gì?”

“Phó Uyển Hòa thích kiểu người gì, tớ sẽ trở thành kiểu người ấy.” Giọng Dư Châu Dạ có chút cô đơn.

Chỉ cần cô ấy thích, anh cũng sẽ thích.

Ôn Hành thật sự không thể tin vào mắt mình.

Nếu là cô năm mười tám tuổi, chắc chắn sẽ không tin Dư Châu Dạ kiêu ngạo hống hách không ai bì nổi ngày xưa, giờ lại có thể vì một cô gái mà thốt ra những lời này.

Ôn Hành hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Dư Châu Dạ, thực ra cậu vốn không cần phải hơn thua với ai cả.”

Làm gì có ai có thể thắng được cậu ấy chứ?

Người khác đều đang ở vạch xuất phát, còn cậu ấy thì sao, ngay từ khoảnh khắc Phó Uyển Hòa rung động, cậu ấy đã ở vạch đích luôn rồi.

Dù có bao nhiêu lựa chọn đi chăng nữa.

Lựa chọn đầu tiên của Phó Uyển Hòa, mãi mãi là Dư Châu Dạ.

“Gì cơ?” Dư Châu Dạ hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong lời này.

Ôn Hành thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu, cậu đừng từ bỏ.”

Cúp điện thoại.

Mà Dư Châu Dạ thì cả đêm mất ngủ.

***

Sáng hôm sau khi vừa ngủ dậy, Phó Uyển Hòa đúng lúc nhận được tin nhắn wechat Dư Châu Dạ gửi đến.

Dư Châu Dạ: [Dậy thì báo cho tôi biết.]

Phó Uyển Hòa vẫn còn chìm đắm trong niềm vui của ngày hôm qua, khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười. Cô cúi đầu chậm rãi gõ tin nhắn: [?]

Bên kia lập tức nhắn lại: [Ăn sáng chưa?]

Phó Uyển Hòa đáp đúng sự thật: [Chưa ăn.]

Qua hai phút sau bên kia mới nhắn lại một tin: [Mở cửa.]

Ánh mắt Phó Uyển Hòa thoáng ngừng lại, ôm tâm trạng nghi ngờ mà đi mở cửa.

Đối diện với ánh mắt của Dư Châu Dạ.

Dường như anh rất mệt, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng, giữa hai hàng lông mày nhuốm sự mệt mỏi.

Bàn tay Phó Uyển Hòa đặt trên tay nắm cửa hơi nắm chặt lại: “Sao cậu lại qua đây?”

“Làm thêm một phần bữa sáng, cho em.” Dư Châu Dạ đưa hộp đựng cơm trên tay cho cô, không quên dặn dò, “Ăn xong mới được đi làm.”

Phó Uyển Hòa nhận lấy, đang định mở miệng nói cảm ơn, Dư Châu Dạ bèn vội vàng quay về phòng, lỗ tai có hơi hồng hồng.

Giống như là... xấu hổ?

Phó Uyển Hòa đóng cửa lại, đặt hộp cơm xuống bàn, vừa mở ra, hơi nóng và mùi thơm của hoành thánh lập tức phả vào mặt.

Trên bề mặt hoành thánh được rắc một ít hành lá, Phó Uyển Hòa cắn một miếng hoành thánh tròn trịa, nước canh vẫn còn mới, vỏ rất mỏng, nhân tôm đầy đặn, ăn rất ngon.

Phó Uyển Hòa uống một ngụm canh rồi lại cắn một miếng hoành thánh, nhanh chóng ăn hết bát hoành thánh này. Cô ngước nhìn thời gian, vội vàng cầm hộp cơm mang đi rửa.

Trước khi đi làm, bấm chuông cửa nhà Dư Châu Dạ.

Khác với vừa nãy, lúc này Dư Châu Dạ đã thay một bộ quần áo ngủ, như thể vừa mới ngủ một giấc dậy, vẫn còn ngái ngủ, mấy sợi tóc hơi rối, cổ áo hơi trễ xuống lộ ra xương quai xanh.

Ánh mắt Phó Uyển Hòa dừng lại một chút, cô chợt nhận ra ở chỗ xương quai xanh của Dư Châu Dạ có một nốt ruồi.

Cô thầm cảm thán một câu, quả nhiên, người có ngoại hình đẹp thì dù có nốt ruồi vẫn đẹp.

Giọng Dư Châu Dạ hơi lười biếng: “Có chuyện gì vậy?”

Phó Uyển Hòa giật mình một cái, lúc này mới dời mắt khỏi nốt ruồi kia, đưa hộp đựng cơm đã được rửa sạch cho anh: “Tôi rửa rồi, cảm ơn hoành thánh của cậu, ăn ngon lắm.”

Dư Châu Dạ chớp mắt, bởi vì vừa tỉnh ngủ, dường như có chút không kịp phản ứng lại, chăm chú nhìn Phó Uyển Hòa vài giây, lại cúi đầu nhìn hộp cơm một lát, bỗng dưng chắp tay sau lưng không chịu nhận hộp cơm từ trong tay cô.

Phó Uyển Hòa cảm thấy dáng vẻ Dư Châu Dạ lúc này quá đáng yêu, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Sao vậy? Tôi đã rửa giúp cậu rồi mà.”

Dư Châu Dạ nghiêng người, nhường đường cho Phó Uyển Hòa.

Phó Uyển Hòa: “?”

Dư Châu Dạ cụp mắt xuống, cuộn cuộn cổ tay, giọng điệu mang vài phần tủi thân: “Tay đau, không cầm được, em đặt lên bàn đi.”

Phó Uyển Hòa rất muốn hỏi anh vừa nãy mở cửa bằng cách nào?

Cô cam chịu bước vào phòng, tìm kiếm một hồi, bước tới phòng bếp, chuẩn bị đặt hộp cơm xuống, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Phó Uyển Hòa đơ người tại chỗ.

Trong phòng bếp, trên bàn ăn hoa văn cẩm thạch có bột mì, bột đã lên men, trong cái bát loa vẫn còn nhân bánh, cả mặt bàn toàn là bột mì, vô cùng bừa bộn.

Hiển nhiên người gây ra khung cảnh này không có thời gian để dọn dẹp sạch sẽ.

Nước canh đậm đà vẫn còn một ít trong nồi, vừa nhìn là biết đã được ninh rất lâu.

Phó Uyển Hòa ngơ ngác một hồi rồi mới đặt hộp cơm vào một ngăn tủ, quay qua nhìn đống nguyên liệu làm hoành thánh này, thoáng thất thần.

Cô vốn cho rằng hoành thánh được Dư Châu Dạ mua loại đông lạnh ăn liền ở bên ngoài về, sau đó tùy tiện thả vào nồi là xong, vừa đơn giản vừa nhanh chóng.

Nhưng Phó Uyển Hòa lại không ngờ rằng, hoành thánh này, từ nước canh đến vỏ bánh, lại đến nhân tôm đều do một tay Dư Châu Dạ làm.

Phải dậy từ mấy giờ mới có thể làm xong những việc này?

Cô còn nghi ngờ anh giả vờ đau tay, đồ ngốc không có tí lương tâm nào, Phó Uyển Hòa thầm mắng mình trong lòng.

Phó Uyển Hòa bước ra khỏi phòng bếp, chỉ thấy Dư Châu Dạ trực tiếp dựa vào cửa nhắm mắt ngủ.

Cô bước đến, nhẹ nhàng vỗ người anh: “Lên giường ngủ đi, tôi đi đây.”

Dư Châu Dạ dụi dụi mắt: “Ừm, tôi tiễn em.”

Phó Uyển Hòa khoát tay: “Không cần đâu, cậu đi ngủ đi.”

Nói xong, Phó Uyển Hòa nhanh chóng đẩy cửa đi khỏi.

***

Từ hôm đó trở đi, Phó Uyển Hòa nhất quyết không để Dư Châu Dạ nấu cơm cho mình nữa.

Vì vậy Dư Châu Dạ phải thề rằng sau này sẽ không dậy sớm tự làm bữa sáng cho cô nữa.

Phó Uyển Hòa vốn định từ chối, nhưng Dư Châu Dạ mếu máo, Phó Uyển Hòa không có biện pháp với anh đành phải chấp nhận.

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, mùa đông chính thức ghé thăm.

Mùa đông ở Thuận Thu rất lạnh, về cơ bản mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi.

Gần đây, Kỷ Vãn Tình không đi làm, mãi đến một tháng trước Phó Uyển Hòa mới biết Kỷ Vãn Tình xin nghỉ phép, sẽ không đi làm trong một khoảng thời gian.

Phó Uyển Hòa cảm thấy chuyện này có lẽ do cô.

Cô vẫn có chút áy náy.

Quần áo mua năm ngoái đã được Phó Uyển Hòa cho gần hết, cho nên bây giờ cô gần như là không có quần áo mùa đông để mặc.

Lúc đi ăn, cô thuận miệng kể cho Dư Châu Dạ nghe, Dư Châu Dạ bèn hẹn cô hôm nay tan làm xong sẽ đi ăn rồi thuận tiện đi mua quần áo.

Phó Uyển Hòa sảng khoái đồng ý.

Phó Uyển Hòa có một thói quen, cô quen việc phải tới chỗ hẹn trước đối phương.

Nhưng lần này, cô nhận ra Dư Châu Dạ còn đến sớm hơn cả mình.

Hôm nay Phó Uyển Hòa mặc một chiếc áo giữ nhiệt ở bên trong, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ và một chiếc áo khoác da kaki mỏng, không thể chống chịu được cơn gió lạnh thấu xương ở Thuận Thu.

Lúc ra ngoài, Phó Uyển Hòa thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay không có tuyết.

Thuận Thu thường xuyên có tuyết, nhưng trận tuyết đầu mùa năm nay hình như đến hơi muộn một chút.

Màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bóng tối bao phủ.

Dù bên ngoài trời có giá rét đến mấy, trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, âm thanh ồn ào tràn ngập mọi nẻo đường.

Phó Uyển Hòa bước qua đám đông, nhanh chóng bước đến bên người trong lòng mình.

Dư Châu Dạ nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng vì lạnh của Phó Uyển Hòa, nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Sao lại mặc ít thế?”

Phó Uyển Hòa kéo cổ áo len lên, định ngăn cơn gió lạnh chui vào cổ áo, nghe thấy thế, cô quan sát quần áo Dư Châu Dạ đang mặc.

Hodie dày cổ cao màu trắng cùng với áo khoác dài, trông cũng không được ấm cho lắm, nhưng Dư Châu Dạ trông có vẻ không hề thấy lạnh chút nào.

Phó Uyển Hòa cảm thấy chuyện này không công bằng, nhẹ giọng nói: “Cậu mặc cũng ít mà.”

Dư Châu Dạ cụp mắt nhìn quần áo trên người mình, nhướng mày, cười nói: “Bên trong tôi có mặc ba chiếc áo giữ nhiệt, em thì sao?”

Phó Uyển Hòa chịu thua, đổi chủ đề khác: “Sao cậu đến sớm thế? Còn năm phút nữa mới đến thời gian hẹn.”

Vẻ mặt Dư Châu Dạ nhuốm đầy ý cười, hình như có hơi đắc ý: “Tôi biết em hay đến trước người khác, trời lạnh như thế, sao tôi có thể để em đứng đợi ở đây như một đứa ngốc được?”

Phó Uyển Hòa cảm thấy tim mình thoáng đập chậm lại.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Uyển Hòa xoa xoa hai tay để giữ ấm.

Dư Châu Dạ không nhìn nổi nữa, tiến lên vài bước: “Vào trung tâm thương mại đi.”

Phó Uyển Hòa bước theo, hỏi: “Không đi ăn trước à?”

“Mua quần áo trước.” Dư Châu Dạ liếc cô một cái, “Nếu không em bị lạnh chết mất.”

Lòng Phó Uyển Hòa tràn ngập ấm áp, ngoan ngoãn gật đầu.

Trung tâm mua sắm có mở hệ thống sưởi ấm, vừa bước vào đã thấy ấm hẳn lên.

Hai người họ không có yêu cầu đặc biệt gì về quần áo, cho nên tùy tiện chọn một cửa hàng quần áo nữ có vẻ bắt mắt nhất.

Dư Châu Dạ lặng lẽ đi theo Phó Uyển Hòa.

Phó Uyển Hòa áp lực tựa núi, lượn lờ một lúc lâu nhưng vẫn không chọn được bộ nào phù hợp.

Có người cứ nhìn chằm chằm mình mua quần áo, dù có là ai cũng không được tự nhiên.

Dường như Dư Châu Dạ cũng đã nhận ra: “Đói quá, tôi đi mua đồ uống trước, em mua xong thì đứng ở cửa chờ tôi.”

Phó Uyển Hòa lặng lẽ thở ra một hơi: “Được.”

Sau khi Dư Châu Dạ đi khỏi, Phó Uyển Hòa nhanh chóng mua vài chiếc áo len tông màu đen trắng, áo len dày một chút và một chiếc áo lông không quá nặng nhưng vẫn ấm.

Phó Uyển Hòa còn có ý đồ mua một chiếc áo khoác dài màu đen cùng kiểu với áo khoác của Dư Châu Dạ, không khác nhau nhiều lắm, hơi có chút cảm giác couple.

Vừa ra cửa đã thấy Dư Châu Dạ đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở đằng xa, chân dài không có chỗ để, khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo, hàng mi dài rủ xuống, bàn tay với những khớp xương thon dài đang lướt điện thoại.

Dù bất cứ khi nào, ở bất cứ đâu, dường như anh vẫn luôn là tiêu điểm của đám đông.

Chỉ trong vài phút, đã có ba cô gái bước tới xin phương thức liên lạc.

Khi Dư Châu Dạ ngước mắt từ chối con gái đến lần thứ tư, anh nhìn thấy Phó Uyển Hòa đứng đằng xa, ánh mắt thoáng dừng lại, lập tức cười rộ lên, cười đến là xấu xa.

Phó Uyển Hòa không biết anh nói với cô gái kia điều gì, cô gái ấy liếc nhìn Phó Uyển Hòa phía bên này theo lời anh, ánh mắt chứa vài phần hâm mộ.

Đến khi Phó Uyển Hòa ngước lên nhìn một lần nữa, Dư Châu Dạ đã chạy đến trước mặt cô.

Anh cười tựa gió xuân, là nụ cười mà Phó Uyển Hòa của mười năm trước nghĩ cũng không dám nghĩ, đẹp đến nao lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.