Anh Trên Trang Giấy

Chương 17: Chương 17: Mập mờ




Phó Uyển Hòa ngớ người một lúc mới nhớ ra mấy ngày trước dì Lưu nhà bên cạnh nói với cô muốn chuyển nhà, trùng hợp thế nào nhà dì Lưu là nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, dì còn nhờ cô tìm người thuê nhà giúp.

“Dì hàng xóm hình như phải chuyển nhà, tôi có thể hỏi giúp cậu thử xem.”

Cô vừa nói xong, Dư Châu Dạ cũng ngạc nhiên, anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ thật sự có nhà phù hợp.

“Được, cậu gửi phương thức liên lạc của dì ấy cho tôi đi, tôi gọi điện hỏi dì ấy thử.” Dư Châu Dạ nói.

“Được.”

Sau ngày hôm đó, Phó Uyển Hòa cho Dư Châu Dạ phương thức liên lạc của dì Lưu, khoảng một tháng sau, dì Lưu đã chuyển đi, Dư Châu Dạ sảng khoát ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, công ty chuyển nhà cũng đã chuyển đồ đạc của Dư Châu Dạ tới.

Cả quá trình chỉ vỏn vẹn một tháng, Phó Uyển Hòa cảm thấy hình như Dư Châu Dạ có hơi gấp gáp. Lúc ký hợp đồng, anh trả tiền luôn một năm, giá cả chỉ nhìn lướt qua, như thể chỉ mua một món đồ bình thường, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.

Hôm nay là ngày thứ ba Dư Châu Dạ chuyển đến.

Mấy hôm nay Phó Uyển Hòa không hề gặp anh. Giờ đã là tháng mười một, sắp hết năm, công việc lúc nào cũng bận rộn, cho nên gần đây cô toàn đi sớm về trễ, còn Dư Châu Dạ thì không hề bước ra khỏi nhà, hai người chưa từng chạm mặt.

Trên wechat, Dư Châu Dạ thỉnh thoảng hỏi cô một vài vấn đề về thiết bị của tiểu khu, trừ những việc này ra thì không nhắn gì khác nữa.

Hôm nay Phó Uyển Hòa vẫn làm việc ở công ty đến hơn mười một giờ, gần mười hai giờ mới về tới nhà.

Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy một bóng người đứng phía trước.

Phó Uyển Hòa tiến lên vài bước, ánh đèn hành lang hình như bị hỏng, lúc sáng lúc tối, Phó Uyển Hòa chỉ đành dựa vào ánh sáng điện thoại để nhìn đường.

Khi thấy rõ người đứng trước mắt, Phó Uyển Hòa hơi giật mình.

Dư Châu Dạ đang đứng trước cửa nhà cô, dường như đang đợi ai đó.

Phó Uyển Hòa bước qua đó: “Sao cậu lại ở đây?”

Dư Châu Dạ buông điện thoại xuống, nhăn mặt, giọng nói có chút tức giận: “Sao muộn vậy rồi cậu mới về? Cậu có biết một đứa con gái như cậu đi đường một mình nguy hiểm cỡ nào không hả?”

Vẻ mặt Phó Uyển Hòa lúng túng, nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng về sớm hơn.”

Vừa nói ra, Phó Uyển Hòa có hơi ngạc nhiên, sao cô lại muốn nói xin lỗi chứ?

Nhưng hình như lời xin lỗi có chút tác dụng, sắc mặt Dư Châu Dạ cuối cùng cũng dịu đi, “Ừ” một cái, lại hỏi: “Cậu đã ăn tối chưa?”

“Chưa ăn.” Phó Uyển Hòa bổ sung một câu: “Về nhà úp gói mì ăn tạm là được rồi.”

Sắc mặt Dư Châu Dạ lại khó coi hơn: “Mì gói không tốt cho cơ thể, huống chi bây giờ đã khuya vậy rồi.”

Phó Uyển Hòa quan sát nét mặt của anh: “Tôi cảm thấy ăn cũng được mà, hay là tôi gọi đồ ăn bên ngoài nhé?”

“Nhiều mì chính lắm, không tốt cho sức khỏe.”

“Tôi gọi cháo vậy, chắc là đủ dinh dưỡng.”

“Cháo mua ngoài đã ninh cả ngày trời, không còn mới nữa.”

“Vậy thì tôi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ít Oden [1] vậy.”

[1] Oden: một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.

“Buổi tối đi ra ngoài không an toàn.”

Phó Uyển Hòa bó tay chấm com, hiếm khi lại nổi quạo: “Tôi không ăn nữa.”

Hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhượng bộ.

Nhân quả luân hồi, luật nhân quả không chừa một ai.

Lần này đến lượt Dư Châu Dạ phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Anh đưa tay lên xoa xoa đầu lông mày, cảm thấy hết cách với Phó Uyển Hòa, lại không thể hung dữ với cô, đành thở dài nói: “Phó Uyển Hòa, cậu ngốc à?”

Phó Uyển Hòa ngơ người: “Hả?”

“Sao cậu không bảo tôi nấu cho cậu ăn chứ?” Dư Châu Dạ nhướng mày, chậm rãi lên tiếng.

Dáng vẻ này của anh nhìn thoáng qua có vẻ vô cùng hợp tình hợp lý, như thể nấu cơm cho Phó Uyển Hòa chính là trách nhiệm của anh vậy.

Cho dù Phó Uyển Hòa có ngốc nghếch trên phương diện tình cảm đến mấy, nhưng lần này vẫn lờ mờ nhận ra được vài điểm kỳ lạ.

Đương nhiên không loại bỏ khả năng do cô yêu thầm đã lâu, cho nên tự mình suy diễn.

Một suy nghĩ hoang đường không ngừng lan ra trong đầu cô.

Phó Uyển Hòa thử thăm dò: “Cậu nấu cơm cho tôi á?”

Dư Châu Dạ nói: “Chẳng phải dì đã bảo tôi phải chăm sóc cậu thật tốt à? Nếu bệnh đau dạ dày của cậu tái phát, tội của tôi to lắm đấy.”

Quả nhiên là do Phương nữ sĩ đã dặn dò trước, Dư Châu Dạ mới khác thường như vậy.

Phó Uyển Hòa không từ chối nữa, xoay người tra chìa khóa vào, đẩy cửa ra: “Cậu tới nhà tôi nấu cơm đi, bát thì để tôi rửa.”

“Tôi rửa cho.” Dư Châu Dạ bỏ lại câu này rồi lập tức bước vào nhà.

Phó Uyển Hòa đơ toàn tập, một lát sau mới hoàn hồn, đóng cửa lại.

Phòng bếp nhà Phó Uyển Hòa là phòng bếp kiểu mở, tủ lạnh đặt trong góc phòng khách. Đầu tiên Dư Châu Dạ mở tủ lạnh ra, xem thử bên trong có nguyên liệu gì, sau đó mới trở lại phòng bếp.

Phó Uyển Hòa đứng bên cạnh, quan sát anh xử lý đống nguyên liệu, hỏi một câu: “Cậu định nấu gì thế?”

Khả năng nấu nướng của Phó Uyển Hòa rất tầm thường, cho nên bình thường toàn gọi đồ ăn ngoài, nấu mì gói, hoặc tùy tiện nấu mấy món đơn giản như canh cà chua trứng, thịt xào ớt xanh,...

Đương nhiên cũng có lúc cô quên bỏ gia vị vào, khiến món ăn không thể ăn nổi.

Mà thịt bò tẩm gia vị lần trước Phương Tri Hòa để cho đã bị cô ăn với cơm gần hết, củ cải muối thì vẫn còn lại một ít.

Cô vốn định tối nay sẽ ăn nốt với mì gói.

Lúc này, Dư Châu Dạ đang thái bí đỏ một cách thành thạo, sau khi nước đun sôi, bắt đầu tỏa ra hơi nóng.

Dư Châu Dạ liếc nhìn người phía sau: “Phó Uyển Hòa, thả mì vào đi.”

Phó Uyển Hòa vội vàng đáp, nhìn gói mì Ý trên tay, có chút mơ hồ: “Thả nhiều hay ít?”

“Cậu ăn bao nhiêu thì thả bấy nhiêu.”

“Cậu không ăn à?”

“Không ăn.”

“Ừm.” Phó Uyển Hòa thả một ít mì vào trong nồi.

“Bỏ một ít muối vào.” Dư Châu Dạ thái bí đỏ xong, nói mà không thèm quay đầu lại.

Phó Uyển Hòa bỏ ít muối vào, giờ phải chờ khoảng mười lăm phút.

Cô chán muốn chết quay người nhìn Dư Châu Dạ, anh đang nấu súp bí đỏ, mùi thơm của bí đỏ lan tỏa khắp phòng bếp.

Phó Uyển Hòa thật sự đói bụng, cô chỉ có thể tiếp tục uống nước để bản thân bớt đói.

Thấy thế, Dư Châu Dạ thoáng khựng lại, động tác trên tay nhanh hơn, anh trộn mì với nước súp, nêm nếm gia vị xong xuôi, đặt lên bàn ăn, một mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Phó Uyển Hòa cắn một miếng mì.

Súp bí đỏ nhuyễn mịn, còn thoang thoảng mùi bơ, ngậy mà không ngấy, vị ngọt của bí kết hợp hoàn hảo với mỳ Ý, khiến người ta muốn tặng ngàn like.

Phó Uyển Hòa tiếp tục ăn vài miếng, bỗng nhớ tới Dư Châu Dạ vẫn còn ngồi đối diện với mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy, Dư Châu Dạ mỉm cười nhìn cô chăm chú, giữa hai hàng lông mày tràn ngập dịu dàng.

“Ăn ngon không?” Anh hỏi.

“Ngon lắm, tôi cảm thấy nếu sau này anh không muốn viết truyện nữa thì có thể mở một nhà hàng, chắc chắn sẽ rất lãi.” Nói xong, Phó Uyển Hòa giơ ngón tay cái lên.

Dư Châu Dạ cười: “Thế cậu có đến ủng hộ không?”

Phó Uyển Hòa cam đoan: “Chắc chắn rồi.”

“Ừm?” Dư Châu Dạ nhíu mày, “Nhưng mà cậu cho rằng ai cũng được ăn cơm tôi nấu à?”

Phó Uyển Hòa khó hiểu.

“Tôi ấy à,“ Ngừng một chút, đôi mắt Dư Châu Dạ đong đầy ý cười, trầm giọng nói, “Chỉ nấu cơm cho người quan trọng thôi.”

Động tác gắp mì của Phó Uyển Hòa thoáng sững lại, tay dừng lại giữa không trung.

Lần này vẫn là do cô suy nghĩ nhiều thôi có đúng không? Phó Uyển Hòa nghĩ thầm.

Người quan trọng.

Cô ư?

Hay bạn bè cũng là người quan trọng?

Nếu là như vậy, lần này chắc do cô nghĩ nhiều thật.

Phó Uyển Hòa nhìn thẳng vào mắt anh: “Bạn bè, cũng là người quan trọng ha.”

Cô đang đánh cược.

Dư Châu Dạ yên lặng hai giây, trả lời: “Đối với tôi thì, tôi cho rằng người quan trọng chính là người mình thích.”

Hay nói cách khác là, người yêu.

Màn đêm bao phủ, ánh đèn trong phòng dường như trở nên mơ hồ chỉ trong một khoánh khắc.

Phó Uyển Hòa vẫn bất động mà nhìn Dư Châu Dạ, cô có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn của chính mình.

Mặt biển tĩnh lặng đã lâu, cơn sóng thần lại đánh úp cô một lần nữa. Cô vẫn giống như năm đó, không có chỗ trốn.

Người này luôn có cách khiến cô cam tâm tình nguyện dỡ bỏ mọi nguyên tắc và lớp ngụy trang.

Có ngàn cách nói nhưng cuối cùng Phó Uyển Hòa chỉ có thể nghẹn ngào nói những lời này: “Cậu thua trò Thật hay Thách à?”

Cô vẫn không thể tin được, rằng người trước mặt sẽ thích cô. Nếu là trước kia, cô không dám nghĩ đến chuyện này.

Sao có thể chứ?

Khóe miệng Dư Châu Dạ khẽ giật giật, câu vừa rồi của mình còn chưa đủ rõ ràng à?

“Phó Uyển Hòa,“ Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng khiến Phó Uyển Hòa cảm thấy hơi lạ lẫm, luống cuống tay chân, anh hỏi, “Em xem tôi là gì?”

Phó Uyển Hòa không hề ngốc, sau khi kịp phản ứng lại, đáp lời: “Bạn bè.”

Dư Châu Dạ nghiêng người về phía trước một chút, đôi mắt đào hoa đong đầy ý cười, như thể có một năng lực làm siêu lòng người.

“Bạn bè ư?” Dư Châu Dạ nhẹ giọng nói, “Nhưng tôi không muốn làm bạn bè với em.”

Phó Uyển Hòa cụp mắt, không dám ngẩng đầu nhìn Dư Châu Dạ, ánh mắt đó vô cùng mãnh liệt, cô không dám nhìn thẳng.

Phó Uyển Hòa kiên trì đến cùng, gượng cười đáp: “Chúng ta bây giờ có thể làm, bạn thân.”

Trong mắt Dư Châu Dạ dường như xuất hiện một chút kinh ngạc và mất mát, nhưng chỉ trong chớp mắt.

Anh nhướng mày cười, tay vỗ nhẹ lên bàn: “Được, làm bạn thân.”

Phó Uyển Hòa: “?” Sao việc này không theo đúng lẽ thường vậy?

Bữa cơm này Phó Uyển Hòa ăn vô cùng vất vả.

Cô không hiểu những lời Dư Châu Dạ vừa nói có ý gì.

Nếu nói là tỏ tình, thì câu “Bạn thân” sau đó là có ý gì? Sợ cô xấu hổ sao, hay sợ bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm?

Nhưng cuối cùng cô cũng có thể xác định được một việc, Dư Châu Dạ có chút ý định khác thường với mình.

Ít nhất là có chút hảo cảm.

Phó Uyển Hòa che mặt, nhào vào ghế sô pha, trong đầu rối bòng bong, nhưng cô thật sự rất vui, vui đến nỗi thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể miêu tả được tâm trạng của cô lúc này.

Phó Uyển Hòa thì vui vẻ, còn Dư Châu Dạ lúc này lại lâm vào hoang mang.

Vì vậy anh gọi một cuộc điện thoại cho Ôn Hành.

Hình như Ôn Hành cũng khá bất ngờ với cuộc điện thoại này: “Có chuyện gì thế? Uyển Hòa gặp chuyện gì hả?”

Vẻ mặt Dư Châu Dạ sống không bằng chết, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thành thạo.

Giọng điệu của anh còn mang theo vài phần tủi thân: “Tớ vừa định tỏ tình với Phó Uyển Hòa, nhưng tớ cảm thấy hình như cô ấy không thích tớ cho lắm.“. Truyện Ngôn Tình

Đầu dây bên kia im lặng.

Ôn - luôn luôn điềm tĩnh chín chắn - Hành lúc này có hơi bất ngờ: “Cậu nói gì cơ?”

Dư Châu Dạ khó hiểu, nhưng vẫn lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa.

Lại thêm một hồi yên tĩnh, Ôn Hành mới kịp phản ứng lại: “Cậu nói, cậu thích Uyển Hòa?”

“Có vấn đề gì sao?”

Ôn Hành kinh ngạc, cô hoàn toàn không biết thời gian vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên Dư Châu Dạ lại thích Uyển Hòa?

“Cậu chắc là cậu thích cậu ấy chứ? Hồi trước khi ở bên Kỷ Vãn Tình, cậu cũng nói như vậy.” Ôn Hành lại hỏi.

Thời học cấp ba, Nhậm Tòng Ngôn và Dư Châu Dạ rất thân thiết, hai người họ thường xuyên ở cùng một chỗ, cho nên quan hệ của Ôn Hành và Dư Châu Dạ cũng không tồi, tuy không quá thân nhưng những gì nên biết đều biết, ví dụ như chuyện tình cảm với Kỷ Vãn Tình, cô rất rõ tính cách của Dư Châu Dạ, yêu đương tùy tiện, lại hay đi bar.

Một người như vậy, thật sự sẽ tu thân dưỡng tính vì Phó Uyển Hòa ư?

Dư Châu Dạ không ngốc, cũng nghe hiểu được ý tứ đằng sau những lời này, anh không định bác bỏ điều này: “Đúng vậy, trước đây tớ rất hư hỏng, nhưng giờ tớ thật sự thích cô ấy, muốn có một tương lai với cô ấy.”

Ôn Hành không quấn lấy vấn đề này nữa, cô vẫn có tín nhiệm cơ bản đối với người khác, cũng tin rằng lâu ngày sẽ gặp được người có tâm.

“Cậu vừa định tỏ tình à?”

Nếu là vậy thật, sao Phó Uyển Hòa lại không đồng ý nhỉ?

“Vốn là định tỏ tình, nhưng Phó Uyển Hòa trông có vẻ hơi miễn cưỡng, tớ không muốn đến cả bạn bè cũng không làm được.”

Ôn Hành đã hiểu, nhưng cô cho rằng có lẽ Phó Uyển Hòa không phải miễn cưỡng mà là xúc động mới phải?

Đáng tiếc, Dư Châu Dạ còn trẻ mà mắt đã mờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.