Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 68: Chương 68: Anh có thể nắm tay em được không?




Ngồi trên xe, Mục Vãn Vãn nghịch điện thoại, cả người hơi nghiêng về phía ghế lái: “Anh nghĩ papa nhà tài trợ sẽ làm kiểu tóc gì cho em, chắc sẽ không nhuộm cái màu kì dị như Shark đâu ha? Tại sao chỉ có một mình em là phải đi làm tóc, còn các anh thì lại không...”

“Sẽ không đâu.”

Bùi Lộ không muốn để cô biết, thật ra người bên đó vốn có ý muốn tẩy tóc cho anh, lúc đó anh không cần suy nghĩ đã từ chối ngay, trước khi từ chối còn hỏi thêm, xác định chắc chắn họ sẽ không nhuộm tóc lung tung cho Mục Vãn Vãn, anh mới yên tâm.

Xe dừng gần tiệm làm tóc, Mục Vãn Vãn nhìn xung quanh, thò tay tháo dây an toàn: “Đằng trước là đường một chiều, anh mà đi sang thì khó quay xe lắm, em xuống ở đây là được rồi.”

Kết quả đang nói thì Bùi Lộ đã lái thẳng vào đường một chiều: “Không sao.”

Cuối cùng vẫn là xuống xe ngay trước cửa tiệm, Mục Vãn Vãn nắm lấy quai ba lô: “Vậy em đi nha, nếu tối nay em không về trụ sở thì không cần tìm em đâu, chẳng qua là kiểu tóc mới xấu quá nên đi trốn vài hôm thôi.”

Bùi Lộ cười: “Sẽ không xấu đâu, em xinh như vậy cơ mà.”

“...”

Nhịp tim Mục Vãn Vãn tăng tốc, theo phản xạ đóng sầm cửa xe lại.

Mãi đến khi Bùi Lộ lái xe đi rồi, cô mới bắt đầu hối hận—— á á á! Mình làm cái gì thế này!! Sao lại đóng cửa mạnh bạo như vậy chứ!!!

Không, rõ ràng là tại anh ấy ra chiêu không theo tuần tự, sao có thể khen một cách trực diện và nghiêm túc như thế...chứ.

Cô vào tiệm làm tóc với vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

Thợ làm tóc đợi cô mãi, vừa thấy cô đã nhận ra ngay, lập tức chạy đến cạnh cô, quanh hông còn treo cả một bộ đồ dùng làm tóc: “Wan thần đúng chứ?”

Mục Vãn Vãn gật đầu, thuận thế liếc nhìn bảng tên của người đàn ông bên cạnh.

May quá, tên ông anh này không phải là Tony*.

*Ám chỉ thợ cắt tóc có tay nghề kém.

“Đợi em lâu lắm rồi, nào, chúng ta lên tầng trên thôi,“ thợ cắt tóc hạ thấp giọng, “tầng một là khu vực dành cho khách VIP của bọn anh đấy.”

Cách bài trí trên tầng một đẹp hơn tầng trệt nhiều, lác đác vài người, cô ngồi vào ghế, bắt đầu chuẩn bị tâm lí vì nghĩa quên thân: “Làm tóc mất khoảng bao lâu vậy ạ?”

Cô phải về sớm để còn tập luyện nữa.

“Không lâu đâu, anh phục hồi tóc cho em, sau đó cắt phần đuôi tóc bị chẻ ngọn, rồi chỉnh tổng thể lại một lượt là xong,“ thợ làm tóc chải tóc giúp cô, bỗng như phát hiện ra chuyện gì, ngạc nhiên nói, “tóc em dày thật, hồi trước anh cũng có cắt tóc cho thành viên của đội bọn em, ngoại trừ Lu thần mấy người còn lại rụng tóc nặng lắm, thế mới nói ngày nào cũng thức khuya dùng máy tính không tốt cho sức khỏe...”

Mục Vãn Vãn cười híp mắt ừ hử đáp lại vài câu cho có, sau đó lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Bùi Lộ, nhưng lại nhớ ra có thể anh đang lái xe, đành phải từ bỏ, chuyển sang mở phần mềm video, chuẩn bị xem băng hình thi đấu của trận nào đó.

Cô tập trung xem, người đằng sau thì huyên thuyên đủ thứ, cô không chú ý lắm, chỉ ừm ừm à à vài câu, mãi đến khi màn hình nhảy ra tin nhắn của Bùi Lộ cô mới hồi thần.

Bùi Lộ: “Cắt xong chưa?”

Mục Vãn Vãn giờ mới ngẩng đầu lên.

...???

Cô cầm phần đuôi tóc vừa đủ chạm đến vai, giọng cứng lại: “Ơ...tóc em đâu?”

Thợ làm tóc hất hất cằm về phía mặt đất: “Đó.”

“...”

“Anh nói nãy giờ em không nghe hả?” thợ làm tóc chớp chớp mắt, “yêu cầu phía bên kia là gọn gàng mát mẻ một chút, dài quá nhìn đài các lắm, không đủ khí thế bá đạo, thế nên anh mới chỉnh lại ngắn hơn cho em đó.”

Anh ta khẩy khẩy mấy sợi tóc mái của cô, giọng chắc nịch, “yên tâm, lát anh chỉnh xong tóc mái, em sẽ còn đáng yêu hơn cả trước nữa.”

Mặc dù cô không có chấp niệm gì nhiều với mái tóc, nhưng bỗng chốc bị cắt đi nhiều như thế, khó tránh được cảm giác tiêng tiếc, Mục Vãn Vãn mếu miệng, gõ vài chữ trả lời lại.

Vãn: “TS sắp mất đi một ADC tài giỏi rồi.”

Bùi Lộ: “[meo meo meo?.jpg]

Bùi Lộ: “Không được nói gở.”

Vãn: “Em bị cạo trọc rồi!”

Bùi Lộ: “Đợt chút, tôi xem xem.”

Mục Vãn Vãn tưởng đối phương muốn cô chụp hình gửi qua, cô mở camera lên, chuyển sang camera trước, chuẩn bị chụp hình đuôi tóc của mình thì một đôi chân dài bất ngờ xuất hiện trong ống kính.

Không biết từ lúc nào Bùi Lộ đã đứng sau lưng bọn cô, anh mắt đối mắt với cô qua tấm gương, giọng nghiêm túc: “Không ngắn đâu, nhìn đẹp lắm.”

“Lu thần?” thợ cắt tóc giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, “sao cậu cũng qua đây? Bên trên không nhắc gì đến chuyện cậu muốn cắt tóc cả mà.”

Mục Vãn Vãn cũng ngơ người: “Anh chưa về trụ sở à?”

“Chưa, đợi em về cùng luôn.” Bùi Lộ ngồi xuống cạnh cô.

Mục Vãn Vãn: “...Vậy lúc nãy anh đi đâu thế?”

“Đậu xe, ở đây hơi khó tìm chỗ đậu.”

“Đúng vậy, con đường đằng trước tự nhiên đổi thành đường một chiều, làm giờ anh buộc phải chạy con xe điện để đi làm,“ thợ làm tóc nhìn Bùi Lộ một hồi, “Lu thần, nếu cậu đã đến đây rồi, hay để anh chỉnh lại tóc luôn cho? Cậu xem tóc hai bên tai của cậu dài rồi này, trông cứ rối rối, thế thì làm sao hút fan nữ được?”

Bùi Lộ vốn định từ chối, nghe đến câu cuối cùng, khựng lại, hỏi người bên cạnh: “Rối lắm hả?”

Mục Vãn Vãn ngẩng lên nhìn, lúc đi đến đây Bùi Lộ có mở hé cửa sổ xe, tóc có gọn gàng đến mấy đi nữa thì giờ cũng bị gió thổi rối rồi: “...Hơi hơi.”

Bùi Lộ bèn nói ngay: “Thế thì cắt một chút vậy.”

Hai mươi phút sau, Mục Vãn Vãn thấy hơi mệt tim. Người thợ cắt tóc cho Bùi Lộ có quá nhiều ý tưởng, cứ cắt cắt chỉnh chỉnh một hồi cho đến khi tạo được kiểu, phần tóc trước trán anh được cắt tỉa rồi bổ luống, để lộ ra phân nửa phần trán, kết hợp với chiếc áo khoác gió màu xám trên người, tổng thể trông...cực kì đẹp trai.

Đẹp trai đến mức mấy cô gái phụ trách việc gội đầu đều kéo sang xin WeChat của anh.

Mục Vãn Vãn xụ mặt, lòng không nhịn được mà bức bối, để mặc cho thợ làm tóc chỉnh sửa cắt tỉa tóc của mình.

“Xong rồi! Em nhìn xem, anh đâu có lừa em, kiểu tóc này thật sự rất hợp với em đấy,“ thợ làm tóc cúi người, tay chỉnh chỉnh hai bên tóc của cô, “ban nãy anh nói rồi, kiểu tóc dài đen thẳng đó không xứng với streamer có tài ăn nói như em.”

Tài...ăn nói??

Mục Vãn Vãn nghiêm túc đáp: “Chắc anh hiểu lầm gì rồi, em thuộc kiểu streamer thực lực.”

Cô cắt tóc xong, đám đông bên phía Bùi Lộ cũng tản đi.

Cô đứng dậy, phủi phủi tóc trên người, mặc áo khoác vào rồi đi xuống lầu, đang định thanh toán thì được thông báo là papa nhà tài trợ chi trả toàn bộ chi phí.

Lúc ra khỏi cửa thì thợ làm tóc gọi cô lại: “Wan thần, chúng ta kết bạn WeChat đi? Sau này em hoặc bạn em có muốn làm tóc thì cứ liên lạc với anh, anh giảm giá cho.”

Nghe thấy được giảm giá, Mục Vãn Vãn nghĩ cũng không thèm nghĩ đã trao đổi luôn WeChat với đối phương.

“...Xong chưa?” Bùi Lộ đứng cạnh hai người họ, thấy người thợ làm tóc kia còn muốn nói thêm nữa, bèn lên tiếng giục trước, “đi thôi, còn phải về tập luyện nữa.”

Hai người cùng nhau ra khỏi tiệm làm tóc, tỉ lệ ngoái đầu của người đi đường rõ ràng là cao hơn nhiều.

“Xe đậu hơi xa, em ở đây đợi tôi, tôi lái xe đến.” Bùi Lộ nói xong định nhấc chân đi.

“Thôi,“ Mục Vãn Vãn vội vàng túm lấy gấu áo của anh, “đi chung đi, ở đây là đường một chiều, chẳng lẽ anh định đi rồi vòng lại đón em à?”

Bùi Lộ nói: “Xa lắm đấy, ở bãi đậu xe sau đường này lận.”

“Vừa hay gần đây béo lên rồi, đi bộ giảm cân.”

“...Không béo thật mà.” Bùi Lộ đành phải chiều theo ý cô.

Bảo là giảm cân, kết quả vừa đi ngang qua một quán trà sữa, Mục Vãn Vãn đã đầu hàng rồi.

Cô lại một lần nữa nắm gấu áo của Bùi Lộ: “tiểu Lộ thần, anh có muốn uống trà sữa không?”

Cô ấy nghiện nắm gấu áo luôn rồi sao?

Bùi Lộ nhịn cười, phối hợp với cô: “Muốn.”

Mua được trà sữa, hai người tiếp tục đi, lại đi ngang qua một phố bán đồ ăn vặt.

...Cả hai lượn trong con phố đó nửa tiếng đồng hồ, lúc đi còn mua về cho mấy người tiểu Bánh Bao không ít thứ.

Vừa lên xe, cô đã nhận được tin nhắn của thợ làm tóc.

“Cứ cách ba tháng nên phục hồi chăm sóc tóc một lần, như thế sẽ tốt cho chất tóc, tóc là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ, phải bảo vệ và nuôi dưỡng cẩn thận.”

XX là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ, câu này cô gặp phát chán luôn rồi.

Vãn: “Phải xem tình hình thế nào nữa, chưa chắc sẽ có thời gian.”

“Trước khi đến nhớ báo anh biết nhé, anh sẽ sắp xếp thời gian cho em.”

Phía bên này tiếng thông báo WeChat cứ vang lên suốt, Bùi Lộ khởi động xe, không nhịn được mà hỏi: “Là người thợ làm tóc lúc nãy à?”

“Ừm, đúng vậy.”

Bùi Lộ không đạp chân ga vội, miệng cứ khép rồi lại mở, nhìn cô một lúc lâu.

Mục Vãn Vãn cảm giác được ánh mắt của anh, cũng quay sang nhìn anh, bật thốt ra một câu hỏi chưa qua xử lí của não bộ: “Ghen à?”

Tim Bùi Lộ đập như đánh trống, nghiêm túc gật đầu: “...Ừm.”

“Nhưng lúc nãy anh cũng kết bạn WeChat với nhiều cô lắm mà.”

“Không phải, tôi không có,“ Bùi Lộ vội vàng lấy điện thoại ra, chuyển đổi tài khoản, “tôi...tôi dùng tài khoản phụ để kết bạn với họ, tài khoản phụ này tôi không dùng mấy...”

Mục Vãn Vãn liếc mắt nhìn, ngạc nhiên.

Tin nhắn trong tài khoản phụ này cũng nhiều quá chứ??

“Lúc mới vào TS, có rất nhiều fan xin WeChat của tôi, lúc đó khó lòng từ chối được, nên đều kết bằng tài khoản này.” Bùi Lộ giải thích rất rõ ràng, “em không tin thì cứ xem đi.”

Mục Vãn Vãn không ấn vào đọc tin nhắn, chỉ trượt lên xuống nhìn sơ qua.

Lại có cả tin gửi từ năm 2015, toàn bộ đều là chưa đọc, không có một tin nào được mở ra xem.

Cảm giác buồn bực nãy giờ của Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng tiêu biến, ngay cả trà sữa trong tay cũng thấy ngọt hơn nhiều.

Cô trả điện thoại lại cho anh, chớp chớp mắt nhìn người bên cạnh, không biết nghĩ đến chuyện gì, hồi lâu mới nói: “...Anh cũng ngoan thật đấy.”

“Ừm, bởi vì anh Dương không cho bọn tôi tiếp xúc quá gần với fan hâm mộ, bảo là sẽ có tin đồn thất thiệt.” Bùi Lộ nhận lấy điện thoại, nhét vào hộc đựng đồ trong xe.

Thật ra anh Dương cũng chỉ là phát phiền với mớ rắc rối của Trần Hòa, thuận miệng nhắc thế thôi. Chủ yếu là bản thân Bùi Lộ không giỏi trong việc ứng đối với sự nhiệt tình của fan, trước đây có một lần bọn anh đi thi đấu ở một giải nhỏ, anh bị fan ôm cứng lấy cánh tay, mãi vẫn không thể khiến đối phương buông tay ra được.

Mục Vãn Vãn hỏi: “Ồ. Không được yêu đương với fan à? Em thấy mấy đội khác cũng có thành viên qua lại với fan mà.”

“Yêu đương đàng hoàng thì chắc là không sao...còn thả thính tán tỉnh thì không được.”

“Vậy giữa thành viên trong đội với nhau có thể yêu đương được không?”

Bùi Lộ ngẩn ra: “Không biết nữa.”

Toàn là đàn ông với nhau, đội làm sao có quy định về mặt này được?

“Ồ...tiểu Lộ thần,“ Mục Vãn Vãn dựa người vào cửa sổ, cười híp mắt gọi anh, tóc xõa ngang vai, nhìn thế này trông rất giống một cô tiên nhỏ, “vậy chúng ta yêu nhau đi?”

Bùi Lộ ngớ người.

Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng: “...Em suy nghĩ xong rồi à?”

“Suy nghĩ xong rồi.” Mục Vãn Vãn nghịch mấy sợi tóc trước trán, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giảm bớt sự hồi hộp của mình, “có được không?”

Vấn đề tâm lí đã điều chỉnh ổn rồi, cô đâu còn gì để đắn đo nữa chứ.

Ai ngờ mãi vẫn không nghe được câu trả lời.

Cô nghi hoặc quay đầu lại, thấy khuôn mặt Bùi Lộ đang đỏ bừng, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành.

“...Cảm ơn em đã cân nhắc đến anh,“ rốt cuộc anh cũng lên tiếng, giống như đang lập lời thề vậy, “anh chưa có kinh nghiệm gì, nhưng anh sẽ đối xử với em thật tốt! Nhất định sẽ không để em phải hối hận...”

Mục Vãn Vãn nhìn anh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, gật gật đầu: “Anh vẫn ổn đó chứ, hay là chúng ta thuê tài xế đến lái...”

Bùi Lộ giờ chỉ muốn ở riêng với cô, làm sao chịu thuê tài xế gì được: “Không cần đâu! Anh lái được!”

Trên xe đang phát một bản tình ca da diết, vừa khéo hát đến đoạn đau lòng nhất, Mục Vãn Vãn nghe mà thấy lòng ngọt ngào.

Đèn đỏ, xe dừng lại.

Người bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ừm...”

Mục Vãn Vãn: “Hả?”

Anh vươn tay sang, dùng giọng điệu hỏi ý kiến, hỏi cô: “Anh có thể...nắm tay em được không?”

“...”

“Không được cũng không sao, anh chỉ hỏi vậy thôi, không nắm cũng không sao cả.”

“...Đồ ngốc.”

Mục Vãn Vãn vừa nói vừa đưa tay sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.