Mục Vãn Vãn bỏ thẻ lại vào ví, cột đại tóc lên, cầm theo ví ra khỏi phòng.
Tối nay được nghỉ ngơi, đồ ăn khuya vẫn chưa được giao đến, mọi người đã về phòng mình hết rồi, chỉ có Mộc Đầu vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Mục Vãn Vãn cầm ví đi ra, nhận ra chủ của chiếc ví, anh ta nhàn nhạt nói: “Tiện thể bảo tiểu Lộ xem trên bản đồ xem đồ ăn đã đến đâu rồi.”
Mục Vãn Vãn: “...Vâng.”
Cô đi đến trước phòng Bùi Lộ, gõ cửa.
Không thấy phản hồi, lại gõ thêm hai cái.
Lần này rốt cuộc cũng có phản hồi rồi: “Ai vậy?” giọng còn hơi vang.
Mục Vãn Vãn dựa vào bên cửa: “Em. Chủ nợ đến rồi.”
Người bên trong ngẩn ra, vội vàng đáp lại: “Anh ra ngay!”
Mục Vãn Vãn hỏi: “Anh đang bận hả? Vậy lát em đến tìm anh sau?”
“Đừng đi...anh xong rồi.”
Giọng Bùi Lộ chuyển từ xa sang gần, cửa mở ra, một luồng hơi ấm ập vào mặt.
Người trong phòng nửa thân trên để trần, đuôi tóc ẩm ướt, nửa thân dưới quấn khăn tắm, lờ mờ thấy được đường viền màu trắng, rõ ràng là đang tắm.
Bình thường thì không rõ lắm, giờ cởi trần ra như này, có thể thấy rõ được đường gân chạy dọc cánh tay anh, lằn lên rõ ràng, hoàn toàn không giống dáng người mà một thanh niên nghiện game nên có, cánh tay còn có cả cơ bắp nữa chứ.
Mục Vãn Vãn nuốt nước bọt: “Anh đang tắm à?”
“Ừm, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là em muốn nói...” Mục Vãn Vãn quơ quơ cái ví trong tay, đè nén trái tim đang đập loạn, nói, “đưa thẻ mà không đưa mật khẩu là sao?”
Bùi Lộ nhướng mày, đang định nói gì đó nhưng rồi lại nhịn xuống.
Yết hầu anh khẽ động, im lặng một lúc, đột nhiên đứng dịch sang một bên, thấp giọng nói.
“Em vào đi rồi anh nói.”
...
Cái gì??
Tim Mục Vãn Vãn nảy lên, não bắt đầu suy diễn——
Cởi trần rồi nói câu này, rõ ràng là giao dịch thể xác mà!! Liêm sỉ đâu rồi!!!
Không ngờ anh lại thế này đấy tiểu Lộ thần!
Trong lòng cô loạn cào cào, nhanh chóng nghiêng người bước vào phòng.
Kể ra, cô còn chưa nhìn kỹ phòng Bùi Lộ nữa, chỉ mới đứng ở ngoài lén nhìn sơ sơ, biết trong này có một cái máy chạy bộ thôi.
Không ngờ không chỉ có máy chạy bộ, cạnh đó còn có cả một đống dụng cụ tập thể hình nữa.
Giường của Bùi Lộ cực kì lớn, lớn hơn nhiều so với giường của cô, tủ quần áo cũng là một cái tủ gỗ to đùng, có lẽ do vừa rồi chủ nhân căn phòng mới lấy đồ từ trong đó ra, tủ quần áo chưa kịp đóng kín lại, cô nhìn sang đó, phát hiện Bùi Lộ còn nhiều quần áo hơn cả cô nữa.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa tắm, khác với loại con gái hay dùng, sữa tắm có thêm một ít mùi nước hoa của nam giới, nhưng không quá nồng.
Cô thu hồi tầm mắt, quay đầu sang, mặt chạm nhẹ vào vai Bùi Lộ.
Bùi Lộ vẫn chưa mặc quần áo, cô vội vàng lấy tay che mắt lại, sau đó len lén tách ngón tay tạo ra một khe hở, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới——
Ai nói Bùi Lộ là soái ca ốm yếu hả? Anh ấy có cả cơ bụng chữ V đây này!!
Bùi Lộ đỏ bừng cả tai, cũng không tránh vội đi, tay chống lên hông, nhìn vào khe hở giữa ngón tay cô: “Đề phòng em chạy mất...mật khẩu đợi anh tắm xong rồi sẽ nói em biết.”
Mục Vãn Vãn khép kín kẽ ngón tay: “Vậy anh đi nhanh đi... sao phòng anh lại không có ghế?”
Giường, tủ quần áo và bàn đã chiếm quá nhiều diện tích rồi, trong phòng không có lấy một cái ghế.
“Bình thường ngồi nhiều rồi, nên trong phòng không để ghế.” Bùi Lộ nói, “em ngồi tạm trên giường anh đi.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Mục Vãn Vãn do dự một chút, cuối cùng vẫn không ngồi lên giường Bùi Lộ.
Không phải là xấu hổ, mà là cô vẫn chưa tắm, thế là cô phủi phủi rồi ngồi luôn xuống sàn, nghiêm túc cúi đầu bấm điện thoại.
Lúc Bùi Lộ đi ra, thấy cô đang ngồi cạnh giường.
Vì đang xem video nên Mục Vãn Vãn không hề nghe thấy tiếng mở cửa.
Không biết xem được cái gì, cô bật cười thành tiếng.
“Cười gì thế?”
Mục Vãn Vãn ngẩn ra, ngước đầu lên, thấy Bùi Lộ mặc áo thun trắng và quần lửng, đang lau tóc bằng khăn lông.
Cô nói: “Có một trang tổng hợp cắt ghép các đoạn livestream của em làm thành video.”
“Cắt những đoạn nào?”
“......Đoạn lúc em bị gank rồi gào tên anh.”
Bùi Lộ cười, định xoa đầu cô nhưng nhớ ra tay mình vẫn còn ướt, lập tức bỏ tay xuống: “Sao lại ngồi đất?”
Anh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô, cánh tay gác lên vai cô.
Mục Vãn Vãn đáp qua loa: “Ngồi đất cho thoải mái.”
Trang Weibo cô đang xem có tên là “Fan TS không bao giờ bỏ cuộc”, từ cái tên này đã có thể biết đây là nơi tụ họp của fan TS, hình như có đến mấy người cùng quản lý trang này.
Bùi Lộ có nghe nói về trang Weibo này, nhưng chưa xem bao giờ, thấy người bên cạnh xem chăm chú như vậy, không nhịn được mà hỏi: “Hay đến vậy sao.”
Mục Vãn Vãn không nghe ra tâm tình trong lời nói của anh: “Ừa.”
Trang này thật sự rất thú vị, cô thấy vui nhất là, khi cô vừa vào đội, bầu không khí trên trang này như sau:
[Không thể nào ngờ được, nữ tuyển thủ thể thao điện tử đầu tiên của Trung Quốc lại là người của đội mình, các quản trị viên tâm tình phức tạp, cảm xúc đan xen.]
[Một tin tốt một tin xấu: tin tốt là nhóm “Hội những người u mê Wan” do trang tụi mình lập đã chào đón bạn fan đầu tiên. Tin xấu là fan này vào chỉ để quảng cáo, vào thấy chỉ có mỗi quản trị viên nên đã rời nhóm. [/cười mỉm]]
[Lại thêm một tin tốt và một tin xấu: Hôm nay Wan solo với AD cũ của TS Trần Hòa, thành viên đương nhiệm Wan là người thắng cuộc. Tin xấu là hai quản trị viên là fan Trần Hòa đã rời khỏi ban quản trị... vậy nên đăng bài này lên để tuyển quản trị viên, ai có hứng thú xin hãy liên hệ.]
[Hôm nay đã tìm được quản trị viên mới chưa? Vẫn chưa.]
Sau khi bọn cô quay lại giải mùa xuân, Weibo này biến thành:
[U mê vì Wan thần! Điên cuồng vì Wan thần! Đấm tường bịch bịch vì Wan thần!!]
[Ai mẹ nó mà còn chửi bất kì người nào của TS—— Đúng, nhất là Wan thần, thì ra đảo hết nhé, cảm ơn.]
[Hội fan của Wan đã kín người, người đông quá khó quản lý, mọi người đợi thông báo mở nhóm mới nhé!]
Cô đọc rất vui vẻ, tràn đầy cảm giác tự hào vui sướng, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh.
Cô đưa điện thoại sang cho anh xem: “Anh nhìn ảnh họ mới đăng này!”
Tấm ảnh động được cắt ra từ trang livestream chính thức của trận đấu lúc chiều, chính là đoạn video ngắn trong phòng chờ, Bùi Lộ tựa cằm lên đùi cô.
Bên dưới còn chèn thêm một hàng chữ: Anh yêu của em bất ngờ xuất hiện.
Mục Vãn Vãn thấy thú vị, ấn giữ lưu về máy.
“Có gì đáng lưu đâu.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã bất thình lình dựa lại gần: “Người thật đã ở ngay đây rồi, em còn quan tâm ảnh động làm gì...”
Mục Vãn Vãn quay đầu sang định nói gì đó thì bị hôn trúng.
Bùi Lộ vẫn giống như lúc trước, nhẹ nhàng miết môi cô.
Mục Vãn Vãn đang nghĩ lại là thế này nữa...thì cảm nhận được có gì đó âm ấm chạm vào môi.
Cô không phản ứng kịp, để mặc anh xâm nhập, lần trước ở bãi đậu xe, cô không có kinh nghiệm gì cả, chỉ dựa vào cảm giác để gặm cắn loạn xạ môi lưỡi anh thôi, thế nên khi anh công thành đoạt đất trong miệng cô, đầu óc cô chợt trống rỗng mất gần mười giây.
Cái hôn này kéo dài đến phút thứ hai, cả người cô đã mềm oặt ra rồi, tay thả lỏng, ví tiền rơi trên mặt đất.
Tiếng đồ vật rơi trên đất không ảnh hưởng gì đến họ, người cô bắt đầu nóng lên, tim đập nhanh đến mức sắp vọt ra ngoài, lại còn mơ hồ suy nghĩ——
Anh ấy luyện với ai rồi vậy??
Phòng vốn dĩ đã ấm nóng, Mục Vãn Vãn không chịu nổi nữa, hơi ngả ra sau muốn trốn.
Ai ngờ tay Bùi Lộ vòng ra sau, dán lên lưng cô, kéo cô về phía trước——
“Anh......” Bùi Lộ khẽ tách ra, hai người thở dốc, giọng lại còn mang theo một chút ý nhõng nhẽo, “tối nay được nghỉ...cho anh hôn thêm một chút nữa nhé.”
Không những mặt anh đỏ, mà vành mắt cũng hơi ửng lên, trông rất...ngon.
Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu, lúc điện thoại Bùi Lộ đổ chuông, đuôi tóc Mục Vãn Vãn đã rối hết lên rồi—— một tay anh để sau lưng cô, tay còn lại xoa cổ cô như muốn dỗ dành.
Lúc anh buông cô ra, vẻ mặt vẫn còn không nỡ.
Anh nhận điện thoại: “Xin chào.”
Giọng không được vui vẻ cho lắm.
Nhân viên giao thức ăn: “...Chào anh, đồ ăn của anh đến rồi.”
Mục Vãn Vãn thấy môi mình đã hơi hơi phát sốt lên rồi.
Bùi Lộ cúp điện thoại, liếm liếm môi: “Anh bảo Bánh Bao đi lấy.”
“Anh khoan đi đã.” Mục Vãn Vãn hồi hồn, nắm cổ áo của anh: “anh luyện trước với tường rồi hay gì??”
Cô chỉ chỉ vào khóe miệng mình: “...Rách da rồi!”
“Xin lỗi.”
Xin lỗi thì rất nhanh, nhưng chẳng có tí ý hối cải nào.
Bùi Lộ đưa tay ra, xoa xoa vết thương nho nhỏ đó của cô, vẻ mặt thỏa mãn.
Anh liếc nhìn ví tiền trên sàn, nhớ ra gì đó.
“À phải rồi, anh đã gửi mật khẩu qua WeChat cho em...em vào xem đi.”
Mục Vãn Vãn theo phản xạ nhìn vào điện thoại, phát hiện trên logo WeChat đúng là có số 1 nhỏ màu đỏ.
Có lẽ lúc nói chuyện cô đóng WeChat nhanh quá nên không nhìn thấy.
Cô xóa tin nhắn, rồi ngước mắt lên, nói: “Em nhớ rồi đấy, sau này anh mà dám làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ tiêu sạch tiền của anh...”
“Được.” Bùi Lộ nhét thẻ vào tay cô, “vậy em cầm lấy đi, nếu không đến lúc đó lại không rút được tiền.”
Mục Vãn Vãn: “...Anh ngứa da rồi phải không.”
Bùi Lộ cười: “Không có. Anh chỉ muốn để mấy thứ này ở chỗ em thôi.”
“Không được, để ở chỗ em, tối em không yên tâm ngủ được.” Mục Vãn Vãn nhét trả lại thẻ, “người giao hàng chờ sốt ruột rồi đấy, anh mau đi đi.”
Cô nói xong, đứng dậy, rẽ vào phòng tắm.
Trong gương, đầu tóc cô rối loạn, môi giống như mới son xong vậy, nếu khóe miệng không bị rách da thì màu môi giống hệt như bình thường lúc cô thi đấu.
Lúc Bùi Lộ đi ra, ba đồng đội của anh đang ngồi trong phòng khách chơi cờ máy bay*.
*Cờ máy bay chơi gần giống như cờ cá ngựa.
“Tiểu Lộ, khi nào đồ ăn mới tới vậy? Tôi sắp chết đói rồi đây này.” Tiểu Bánh Bao la ó.
“Đã đến rồi, cậu ra lấy đi?”
Tiểu Bánh Bao ngước mắt lên, vẻ mặt đau lòng: “Gì chứ! Bữa này không phải đến lượt cậu đi lấy à! Tiểu Lộ, ngày trước cậu có phải thấy này đâu...Hê rốt cuộc tôi cũng đổ được sáu rồi!”
“Trước đây tôi đã lấy giúp cậu rất nhiều lần.”
Tiểu Bánh Bao thà chết cũng không nhúc nhích: “Cậu nhớ nhầm rồi.”
Nếu ở tầng một thì anh còn có thể suy nghĩ ra nhận hàng, tầng ba? Thôi dẹp đi!
Hai người còn lại làm lơ như không nghe thấy, tập trung chơi cờ của mình, diễn cực kì xuất sắc vai anh em ngoài mặt.
“Thôi vậy, tôi tự xuống lấy,“ Bùi Lộ xoay người, “lát tôi sẽ tính tiền đặt đồ ăn hai năm nay, các cậu thanh toán luôn thể.”
Ba người lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Hổ ca chạy ngay ra cầu thang: “Tiểu Lộ! Quay lại! Tôi lấy giúp cậu!”
Tiểu Bánh Bao: “Anh, anh đợi đã...anh lấy giúp em nhiều lần vậy rồi, đã đến lúc tiểu Bánh Bao em đây báo đáp anh!”
Bùi Lộ đi thẳng xuống lầu không ngoảnh đầu lại.
Thế là khi Mục Vãn Vãn đi ra, nhìn thấy ba thành viên của đội đang chơi cờ máy báy với vẻ mặt trầm trọng đau khổ, bầu không khí cực kì bi thương.
“Sao thế?”” cô không chắc lắm, hỏi, “chiều nay chúng ta thắng rồi mà đúng không?”
“Đúng vậy...” tiểu Bánh Bao đang định kể khổ, đột nhiên nhận ra gì đó, “không đúng, sao em...lại đi ra từ phòng tiểu Lộ?”
Hổ ca ngập ngừng hỏi: “Khẩu trang hình như cũng là của tiểu Lộ?”
“Tôi thấy cô ấy đi vào,“ Mộc Đầu mặt không cảm xúc đổ xúc xắc, “khoảng nửa tiếng trước.”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của các đồng đội, Mục Vãn Vãn vội vàng xua tay: “Không, em trong sạch mà...”
“Trong sạch, thế em đeo khẩu trang trong nhà là muốn thồn ân ái chết ai vậy hả?” tiểu Bánh Bao cô đơn lẻ bóng từ khi sinh ra đến giờ, đổ xúc xắc trong tay: “còn có thể làm đồng đội với nhau nữa không đây?”
“Không phải, anh hiểu lầm em rồi.”
Mục Vãn Vãn vỗ vai anh ta, an ủi nói, “là vì nghĩ cho anh nên em mới đeo khẩu trang đấy.”
Tiểu Bánh Bao: “......”thế ông đây còn phải cảm ơn em nữa à?