Lâm Sơn vừa dứt lời, trước mặt mọi người đột nhiên sáng bừng lên—— Đèn điện trên đầu các thành viên MA bất thình lình bật sáng, có điện rồi.
Lần này thì cảm xúc gì cũng đi hết rồi.
Mục Vãn Vãn hơi lùi ra sau: “...Các cậu tuổi mèo à? Đi gì mà không có cả tiếng bước chân?”
“Không phải...” Xiao rất tủi thân, vẫn còn chưa thoát khỏi nỗi kinh ngạc, “ai đi bắt ma mà lại còn phát ra tiếng bước chân chứ?”
Hợp lý.
“Nếu đã có điện rồi vậy thì chúng ta khỏi phải xuống dưới hỏi nữa.” Lâm Sơn sắc mặt bình tĩnh, “đấu lại ván vừa nãy đi, dù sao cũng chỉ mới đi đường chưa tới mười phút... Nếu các cậu bận thì bọn anh có thể đợi mười phút rồi bắt đầu lại, không vội.”
Ném lại câu này, anh ta lập tức xoay người, ngoắc tay với mấy người còn lại, ý bảo họ mau mau rời đi.
Mục Vãn Vãn thở phào một hơi, còn may, toàn là người quen thôi.
Mà...chuyện này bị bắt gặp mãi, đúng thật là có sức miễn dịch luôn rồi.
Đợi họ rời đi như một làn khói xong, cô mới ngước đầu lên, vừa tức vừa buồn cười, hỏi: “Anh có năng lực đặc biệt gì đúng không?”
Bùi Lộ còn chưa được hôn đã, vì bị cắt ngang nên ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp: “Năng lực gì?”
“Năng lực làm chuyện xấu luôn bị người khác bắt gặp á.”
“Tại anh. Không nghe thấy.” Bùi Lộ nói, “có thể hôn lại được không, lần này nếu có ai đến...chắc chắn anh sẽ nghe thấy.”
“...Không được, mọi người còn đang đợi kia kìa.”
Mục Vãn Vãn nắm lấy đầu ngón tay của anh, đi lên cầu thang, “đợi đánh giải xong hẵng nghĩ đến chuyện khác.”
Đằng sau không đáp lại tiếng nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cô.
Mục Vãn Vãn đi được mấy bậc cầu thang, nghe thấy tiếng thở dài nặng nề phía sau, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Cô dừng bước chân, xoay người lại.
Vì đang đứng trên bậc thang, quay lại đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Bùi Lộ.
Cô cúi người, hôn anh một cái.
Mắt Bùi Lộ lập tức sáng rực lên, định sáp lại, ai ngờ Mục Vãn Vãn lại nhanh chóng đứng thẳng người dậy, tay bên kia đặt dưới cằm anh, ngón tay mảnh khảnh gãi gãi xương quai hàm của anh.
Đầu ngón tay cô rất mảnh, man mát, cứ như đang gãi thẳng vào tim anh vậy.
“Ngoan, đi thôi.”
Người của MA về lại phòng, ai nấy vẫn còn mang vẻ mặt kinh hoảng.
Xiao vẫn chưa bình tĩnh lại được, ngồi xuống cạnh Từ Hạo: “anh Hạo...”
Từ Hạo đang nhìn khung chat trong điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Gì?”
“Em lại thất tình lần hai rồi.” hai tay Xiao ôm lấy mặt, phát ra tiếng hu hu hu.
“...Cậu còn thất tình được mấy lần vậy?”
“Lần này khác, lần này quá đáng lắm luôn, anh biết vừa nãy bọn em nhìn thấy cảnh gì không!” Xiao vừa hu hu hu vừa mở máy tính, còn tiện thể bật luôn máy tính hộ Từ Hạo.
“Cảnh gì?”
“Em nhìn thấy...” Xiao sáp lại cạnh Từ Hạo, nhỏ giọng nói, “em nhìn thấy chị gái nhỏ và Lu thần ở chỗ cầu thang.”
Nói đến đây, cậu ta dẩu môi lên, làm động tác hôn, còn phát ra hai tiếng “moa moa” nữa.
Từ Hạo nhìn miệng của cậu ta: “...Cậu xê ra đi. Chuyện này lần trước cậu đã thấy rồi còn gì?”
Xiao ngẩn ra, sau đó mới hiểu đối phương đang nhắc đến chuyện tai nạn nghề nghiệp trong lúc livestream của tiểu Bánh Bao đợt trước.
“Tấm hình lần trước mờ quá, đâu thấy rõ gì đâu!”
“Sao mới đó cậu đã kể chuyện đó ra rồi vậy?” Lâm Sơn đi ngang qua sau lưng họ, hỏi, “lần này thấy rõ chưa?”
“...Chưa.” Đen quá mà, cho dù có đèn pin trong tay, cũng chỉ soi được nửa mặt trên của Mục Vãn Vãn mà thôi.
“Cậu nói nghe có vẻ tiếng nuối quá nhỉ.” Lâm Sơn cười, nói, “tuổi cậu cũng yêu đương được rồi, nếu có thích ai thì cứ theo đuổi thử đi, nhưng mà một là không được chểnh mảng tập luyện; hai là không được phá hoại tình cảm của người khác. Có cần gì thì cứ nói với anh, anh có kinh nghiệm.”
Lâm Sơn là người duy nhất không độc thân trong đội MA, bạn gái là bạn thân từ thuở bé của anh ta, ngọt ngào bên nhau từ nhỏ đến lớn, cô gái đó cứ dăm ba bữa là lại đến trụ sở hầm canh cho bọn họ ăn, lần nào cũng nêm nếm rất vừa miệng.
“Em cũng muốn yêu đương lắm chứ, nhưng mà em đâu có bạn thân từ nhỏ đâu, lại còn dễ bị lừa... Với lại con gái bây giờ đa số đều không thích bạn trai của mình chơi máy tính, em biết làm sao giờ? Em cũng tuyệt vọng lắm đây này!” Xiao cắn một miếng táo, đăng nhập vào game, nghiêng đầu sang, nói, “anh Hạo, anh vào chưa...”
Nhìn kĩ thì, Từ Hạo vẫn còn đang trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Cậu ta thấy vậy thì thốt ra một câu: “anh Hạo, dạo này anh... có phải...”
Từ Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vào game vừa nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Đang yêu qua mạng đúng không?”
Dứt lời, cả phòng chợt tĩnh lặng như tờ.
“Cái gì?” Lâm Sơn hỏi ngay, “ai yêu qua mạng? Yêu kiểu đó không đáng tin đâu!”
Xiao cũng đau lòng nhức nhối: “đúng thế, anh, mấy cái giọng loli trên mạng đó đều là giả hết đấy! Đó không phải là máy biến giọng, mà là máy biến thân luôn rồi!! Nhất là mấy cô gửi một câu là lại thêm cái dấu ngã hoặc biểu tượng cảm xúc đằng sau á, độc cực mạnh luôn!! Anh, anh đừng bao giờ để bị trúng kế đấy nhá!!!”
Lâm Sơn nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái dị: “Sao cậu nói cứ như thể kinh nghiệm đầy mình vậy?”
Xiao đưa táo trong tay cho Từ Hạo, giọng nặng nề: “Phụ nữ đều là kẻ lừa đảo, anh, ăn xong miếng táo độc này, khỏi phải chịu nỗi đau bị phụ nữ lừa.”
Lâm Sơn đang định bảo cậu ta đừng ăn nói linh tinh thì thấy Từ Hạo bỏ điện thoại xuống, giọng nhàn nhạt: “Đúng, đều là kẻ lừa đảo.”
Hôm nay thua trận, mọi người của MA vốn tâm trạng đều rất sa sút, sau chuyện vừa rồi, bầu không khí đã tốt hơn nhiều, sự ảm đạm bao trùm nãy giờ chợt biến mất hơn một nửa.
Mục Vãn Vãn cùng Bùi Lộ về lại phòng khách sạn, tiểu Bánh Bao nhìn thấy bọn cô, hỏi: “Lễ tân nói sao? Giờ đang dùng điện thường hay điện dự phòng vậy?”
Mục Vãn Vãn nói: “Không biết nữa, bọn em chưa xuống đó.”
“Thế hai người đi đâu?” Hổ ca không nhịn được mà hỏi.
Máy tính đã được anh Dương mở lên rồi, cũng đã vào giao diện game, Bùi Lộ ngồi vào trước máy tính chọn xong tướng, nói đúng sự thật: “Còn chưa kịp xuống đã có điện lại rồi.”
“Còn chưa kịp xuống? Hai đứa đi lâu như vậy cơ mà, sao mãi giờ mới về.” anh Dương đang gọt vỏ xoài, “không được, đánh xong chung kết thế giới lần này, về anh phải lên kế hoạch rèn luyện thể lực, mấy đứa ngày nào cũng ngồi lâu như thế, anh sợ ngồi mãi hỏng luôn cả người.”
Tiểu Bánh Bao vội vàng nói: “Không đúng, chuyện này đâu có liên quan gì đến em, em leo cầu thang còn nhanh hơn họ mà...”
“Nhất là cậu đấy, cậu không những phải tập thể dục, cả bữa khuya cũng cấm được ăn.”
Tiểu Bánh Bao: “......”
Trận đấu tập được bắt đầu lại, ai ngờ mới xong hai ván, phía MA đã bảo muốn nghỉ ngơi rồi.
[TSRoubao: sao sớm vậy, còn chưa tới một giờ mà!]
[MAXiao: em mệt quá rồi, em cần làm quen với múi giờ chênh lệch.]
[TSRoubao:...Hàn Quốc nhanh hơn Trung Quốc có một tiếng thôi, làm quen cái qq.]
[MAXiao: Em vừa phải chịu một vết thương lòng xong.]
[TSWanwan:......]
[MAShan: Các thành viên của bên bọn anh hơi mệt rồi, phải nghỉ ngơi sớm, mai đánh tiếp. Trận ngày mai cố lên nhé.]
[TSLuu: Ừm, các anh cũng vậy.]
Tắt game, anh Dương nhìn lịch đấu tập: “Các đội khác giờ này không phải đang đấu tập thì cũng đã ra ngoài đi chơi rồi, giờ đi đâu tìm đội đấu tập chung bây giờ? Hay thôi hôm nay đến đây, mấy đứa cũng nghỉ sớm đi?”
“Ra ngoài đi chơi?” mặt Mục Vãn Vãn đầy vẻ hâm mộ, “đội nào còn thời gian đi chơi vậy?”
“Brazil đó, bảo là phải đi mua đồ.” Anh Dương nói, “mấy đứa thì đừng có mơ, đang trong thời gian thi đấu anh sẽ không để mấy đứa ra khỏi khách sạn đâu.”
“...Như này thì đúng là, đoàn đi mua đồ hộ mà!” nhớ lại màn thể hiện thảm không nỡ nhìn của đội Brazil ngày hôm nay, tiểu Bánh Bao không kìm được tiếng cảm thán.
“Em cũng muốn ra ngoài đi chơi, chúng ta thi đấu xong phải về nước ngay luôn hả? Em nhớ chị dâu của tiểu Lộ bảo là có thể ở lại Hàn chơi vài bữa mà?” Hổ ca nằm lên lưng ghế, hỏi.
“Về nước luôn.” Anh Dương nói, “trong nước có phỏng vấn các thứ nữa... nếu thật sự muốn sang Hàn chơi, có thể tranh thủ thời gian nghỉ phép tự sang đây. Được rồi, ai muốn tập thêm thì tập, còn nếu mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi.”
Anh Dương vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mọi người cùng nhìn về phía đó, YUYI đang đứng ngay cửa.
Anh ta giơ hộp cơm sắt trong tay lên, bên trong là cơm trắng, cười cười chào hỏi mọi người, bảo là mình sang để lấy Lão Can Ma đã nói với tiểu Bánh Bao lúc trước.
Tiểu Bánh Bao đúng là rất tài. Không chỉ mang theo Lão Can Ma, mà còn cả tương đậu cay, thậm chí có luôn chao nhà tự làm.
YUYI ăn một miếng thì không ngừng lại được nữa, về lấy thêm một cái chai nhỏ đến, nằng nặc đòi tiểu Bánh Bao bán cho anh ta nửa hộp.
Tiểu Bánh Bao ôm lấy chai Lão Can Ma duy nhất của mình, xua tay, kiên quyết từ chối: “No!”
Khổ nỗi gặp phải YUYI, một cậu chàng có trình tiếng Anh ngang ngửa tiểu Bánh Bao.
Thế là lúc chơi game Mục Vãn Vãn chỉ nghe thấy màn đối thoại loạn xì ngầu dưới đây:
“No no no no!”
“Yes! Yes! OK! No problem!”
“No!!”
Mục Vãn Vãn rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Các anh nói chuyện với nhau bằng ngữ điệu à?”
Tối đó, gần như tất cả các thành viên của THK đều sang đây nếm thử bảo bối của tiểu Bánh Bao, ai nấy đều khen không dứt miệng, cuối cùng vì tình hữu nghị giữa các đội, tiểu Bánh Bao vẫn phải nhịn đau mà chia cho bọn họ một nửa.
Không ngờ, ngày hôm sau đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc chuông cửa reo lên, Mục Vãn Vãn vẫn còn đang ngủ, cô quằn quại một lúc lâu mới mở mắt ra, liếc nhìn đồng hồ báo thức, còn chưa tới giờ dậy mà.
Cô lười chải đầu, nhắm mắt mò đến cửa, nhìn qua mắt mèo, là Bùi Lộ.
Cô mở cửa, cả người như mất đi trọng lực, ngả vào lòng Bùi Lộ, mơ màng lầm bầm: “Sao thế...còn chưa đến giờ dậy mà? Vẫn còn hai tiếng nữa lận mà...”
Bùi Lộ xoa tóc cô, bỗng nhiên hỏi: “Em có khó chịu ở đâu không?”
Mục Vãn Vãn không hiểu: “Gì cơ?”
“Bụng có thấy khó chịu không?”
Mục Vãn Vãn nghi hoặc nói: “Không có, sao vậy?”
Bùi Lộ thở phào một hơi: “Có chuyện rồi... Hộp tương đậu cay của Bánh Bao đã hết hạn hơn nửa năm rồi, THK bây giờ trên nôn dưới chảy, ba người phải nhập viện rồi.”
Mục Vãn Vãn: “......”
Đầu cô mơ mơ màng màng, mãi mới tiêu hóa hết thông tin trong câu nói của anh—— Sau đó giật mình ngước mắt lên, cơn buồn ngủ bay đi hết, nhất thời không biết nên nói gì, ngờ nghệch hỏi một câu, “...Vậy bây giờ Bánh Bao còn sống không?”
“Cậu ấy thì lại không bị làm sao cả.” Bùi Lộ nói, “nhưng Mộc Đầu với Hổ ca cũng dính rồi, anh Dương đi cùng họ đến bệnh viện, em vào chuẩn bị đi, rồi chúng ta cùng qua đó xem thế nào.”
Mục Vãn Vãn nhanh chóng chuẩn bị xong đâu vào đấy, trước khi ra khỏi cửa thì liếc nhìn lịch, còn ghi chú lại.
Bùi Lộ hỏi: “Sao vậy?”
Mục Vãn Vãn thở dài một hơi: “Em với Bánh Bao dù sao cũng là đồng đội, ghi lại ngày hôm nay, năm sau đốt thêm cho anh ấy mấy sản phẩm mới của công ty.”