Điểm đến là một bệnh viện lớn của khu này, bọn cô đến nơi thì thấy tiểu Bánh Bao đang ngồi cạnh Hổ ca và Mộc Đầu, trên mặt không còn hoạt bát tăng động như bình thường nữa, cả người độc một vẻ uể oải chán chường.
Trên tay Hổ ca vẫn còn đang găm kim truyền nước, thấy bọn cô tới, hỏi: “Đến rồi à?”
“Ừm, vẫn ổn chứ?” Bùi Lộ đặt số bánh mì vừa mua xuống cạnh chỗ họ, “bọn tôi có mua ít bánh mì.”
“Ôi giồi ôi may quá, cậu không biết đâu, sáng nay tôi nôn sạch hết các thứ trong dạ dày, giờ đang đói ngấu đây này... sao bây giờ bọn cậu mới tới hả?” Hổ ca nhận lấy bánh mì, chia cho Mộc Đầu một nửa, ngoạm ngay một miếng to, “thơm thật.”
“Các anh đã đau bụng từ sáng rồi á?” Mục Vãn Vãn ngẩn ra.
“Chứ gì nữa? Chưa tới sáu giờ đã vào viện rồi, xong lại đụng ngay người của THK, giờ họ đang ở phòng truyền dịch sát bên đó.” Hổ ca thấy đầu tóc Mục Vãn Vãn vẫn còn hơi bù xù, “...đừng nói là em mới ngủ dậy đấy nhá?”
Mục Vãn Vãn: “...”
Bùi Lộ nói: “Các cậu đã không khỏe rồi, giờ mà thêm một người thiếu ngủ nữa thì chiều làm sao thi đấu được?”
Chiều nay bọn cô sẽ nghênh chiến đội của Bắc Mỹ, còn THK thì hôm nay không có lịch thi đấu.
Hổ ca: “...” nói nghe cũng rất có lý.
“Bánh Bao, anh ăn gì chưa?” Mục Vãn Vãn đưa cho tiểu Bánh Bao bánh dứa anh ta thích nhất.
Tiểu Bánh Bao lắc đầu: “Không ăn đâu, anh ăn không vô.”
“Từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, sao đây? Giảm cân à?” Hổ ca cười anh ta.
Mộc Đầu không nói gì, nhận lấy bánh mì rồi nhét vào tay tiểu Bánh Bao, ý bảo anh ta ăn.
Tiểu Bánh Bao mếu mếu: “Thôi, không ăn thật mà... ầy, tại tôi hết.”
“Gì vậy, lọ Lão Can Ma đó là cậu tự làm à? Cậu cũng ăn cơ mà?” Hổ ca vỗ nhẹ đầu anh ta, “với lại bọn tôi cũng đỡ hơn nhiều lắm rồi...mau ăn đi.”
“Bên kia không có chuyện gì nữa rồi, cũng như hai đứa, truyền nước xong là có thể về.” anh Dương đi vào, nhìn thấy bọn cô, không nói gì, cầm chai nước kế bên lên uống một ngụm, “hai đứa thì sao? Thấy đỡ hơn tí nào chưa?”
“Họ ổn hết rồi hả anh?” tiểu Bánh Bao đứng dậy.
“Giờ vẫn còn hơi yếu, nghỉ ngơi thêm một chút nữa là được, cậu ăn tí gì đi, nếu không chiều đói không thi đấu được đâu.”
Tiểu Bánh Bao giờ mới yên tâm được một chút, nghe lời anh Dương, cầm bánh mì lên cắn hai miếng, không cảm nhận được mùi vị gì.
“Còn hai đứa sao lại đến đây?” anh Dương nhìn sang, nói, “cũng may, trận của chúng ta là trận cuối, vẫn còn mấy tiếng nữa, về tập luyện đi. Bánh Bao, cậu cũng về đi.”
Tiểu Bánh Bao mấp máy môi, mãi mới nói: “Có khi nào em bị cấm thi đấu không? Cũng may chúng ta có mang tiểu Mã theo...”
“Không cấm đâu, đâu phải đánh nhau ẩu đả gì.” anh Dương bật cười.
Hóa ra buồn bã suốt cả ngày là vì chuyện này à?
Tiểu Bánh Bao sững ra, sau đó trợn tròn mắt: “Thật không anh?”
Anh đã chuẩn bị tâm lí cả rồi, thật sự nghĩ rằng mình cố gắng thi đấu bao nhiêu năm như thế, cuối cùng tại chung kết thế giới lại thua trước một lọ Lão Can Ma.
“Thật.”
Tiểu Bánh Bao thở phào nhẹ nhõm: “Em còn đang lo họ nghĩ chuyện này là em cố ý...”
Mục Vãn Vãn cười: “Ngay cả đồng đội của mình anh còn không tha, ai mà nghĩ là anh cố ý chứ?”
Hổ ca xoa xoa bụng: “Thật sự, sáng nay ngủ dậy tôi còn tưởng đâu mình ngỏm rồi cơ. Quan trọng là tôi lại cùng phòng với Mộc Đầu, giành nhà vệ sinh mà giành không lại... Các cậu mà mở cửa chậm tí nữa thì có khi tôi giải quyết luôn trong quần rồi.”
Nghe thấy câu này, mọi người đều tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.
“Mà cậu với Vãn Vãn là dạ dày sắt à?” Mộc Đầu nói, “hai người cũng ăn mà, sao lại không việc gì?”
Ngoại trừ Bùi Lộ không thích cái mùi đó ra, bốn người còn lại gần như lúc nào ăn cơm cũng đều vây quanh mấy lọ đồ hàng của tiểu Bánh Bao, vậy mà sao chỉ có hai người bọn anh bị đau bụng?
Mục Vãn Vãn lắc đầu, cô thật sự không thấy có chỗ nào không khỏe cả: “Chắc tại em ăn không nhiều? Em toàn ăn chao của mẹ anh Bánh Bao làm thôi.” Nói xong, cô còn thầm gửi lời cảm ơn đến mẹ của Bánh Bao.
Nói đi nói lại, người có dạ dày sắt chỉ có một mình tiểu Bánh Bao, bình thường suốt ngày đặt đồ ăn bên ngoài, ăn nhiều thực phẩm bẩn quá rồi, miễn dịch với mọi độc tố, mấy thứ này vào bụng anh ta cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu Bánh Bao mặt mày đau khổ, nói: “Tôi có biết gì đâu.”
Anh ta vừa dứt lời thì thấy một đoàn người ở cửa phòng truyền dịch, lần lượt đi vào trong, là các thành viên của THK.
Tiểu Bánh Bao rụt người: “Chắc không phải họ đến đánh tôi đâu nhỉ?”
Hổ ca nói: “...Nhát cáy.”
Đúng như lời anh Dương nói, ba người dính chưởng của THK giờ đều đang đứng thẳng người, có vẻ là không có vấn đề gì lớn, chỉ có sắc mặt vẫn còn hơi kém.
YUYI vừa xoa bụng vừa tiến lại nói một tràng tiếng Hàn.
Không đợi tiểu Bánh Bao móc ứng dụng phiên dịch ra, Bùi Lộ đã lên tiếng trước, đầu tiên anh đáp lại hai câu bằng tiếng Hàn, sau đó nói: “Cậu ta hỏi các cậu có đỡ hơn tí nào chưa, tôi đã trả lời rồi, bảo là các cậu không sao.”
YUYI nghe vậy thì thở phào một hơi rồi nói: “Hoai-ting!”
Câu này thì bọn cô hiểu, là “cố lên” trong tiếng Hàn, xem ra, không có ai có ý trách móc gì tiểu Bánh Bao cả.
Anh Dương trò chuyện với quản lí của đối phương một lúc, sau đó người của THK vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.
“Chỉ, chỉ vậy thôi hả?” tiểu Bánh Bao vẫn còn chưa phản ứng lại được.
“Không thì sao? Phải đập cậu một trận rồi mới đi chắc? Người ta còn đang vội về tập luyện nữa kia kìa.” anh Dương phũ một câu, “chuyện này không hoàn toàn tại cậu. Đội của bọn họ có kiểm soát chuyện ăn uống, có điều là không gắt lắm, còn giờ thì bắt đầu nghiêm hơn rồi. Lần trước mẹ Vãn Vãn nói không sai, mấy đứa cứ ăn đồ bên ngoài suốt như này không ổn tí nào, về sau lúc đánh giải anh lại thuê một cô giúp việc về lo chuyện cơm nước vậy, chuyện ngày hôm nay xem như là một hồi chuông cảnh báo cho mấy đứa.”
Nếu là lúc bình thường thì có thể tiểu Bánh Bao sẽ còn kì kèo giãy dụa thêm một chút nữa, nhưng còn giờ thì không dám ho he gì, chỉ có thể đồng ý.
Cuối cùng không có ai về trước, đợi Hổ ca và Mộc Đầu truyền nước xong rồi mới cùng nhau về.
Lên xe, tiểu Bánh Bao hỏi: “Ổn thật chưa? Còn khó chịu không?”
“Ổn thật rồi mà.” Hổ ca dựa người lên lưng ghế, vẻ mặt phức tạp, “còn mà nói có chỗ nào không thoải mái thì...”
“Chỗ nào? Chỗ nào không thoải mái? Tôi xoa cho cậu.” tiểu Bánh Bao vừa nói vừa giơ tay ra.
“Mông tôi đang rất khó chịu đây, lúc sáng tôi còn tưởng đâu mình bị lòi trĩ nữa kìa.”
Tiểu Bánh Bao mặt đầy khó xử: “Mông, mông cũng không thành vấn đề.”
Mục Vãn Vãn: “...Hai anh về rồi hẵng xoa, mắt em không chịu nổi mấy thứ như vậy đâu.”
Mọi người không còn thời gian để luyện tập thêm, về đến khách sạn thì nhanh chóng đi thay quần áo rồi xuất phát đến hội trường thi đấu.
Đến nơi, trên đường vào phòng chờ thì nhìn thấy Xiao đi từ trong ra, Xiao tiến lại khoác cổ tiểu Bánh Bao: “Được đấy người anh em! Lẻn vào đầu độc nội bộ quân địch, chiêu này đúng chí luôn, về bảo GGX thưởng anh một thùng Lão Can Ma đi! Em tặng riêng cho anh thêm thùng nữa, lần tới anh qua tìm YSP nhá!”
Đối thủ trận ngày mai của GGX chính là THK.
“Cút cút cút.” Tiểu Bánh Bao nói, “anh đầu độc mày trước tiên đấy!”
“Tiểu Hiểu,“ anh Thành đi từ trong ra, cau mày, “đừng có đùa kiểu đó.”
Xiao “dạ” một tiếng, nhanh chóng trốn ra sau lưng anh Thành trước khi tiểu Bánh Bao kịp sử dụng bạo lực.
Anh Thành nói: “Con nít không hiểu chuyện, không có ý xấu gì đâu, nó đi ra ngoài này là để ngó qua phòng chờ của các cậu hỏi thăm đấy.”
Bất ngờ là, đến cả Từ Hạo cũng cùng đi ra.
Nhìn thấy bọn cô, anh ta nói với giọng lạnh nhạt: “Đỡ chưa? Trận hôm nay nhắm đánh được không?”
“Đánh được.” Bùi Lộ nói, “các cậu đánh xong rồi à?”
Từ Hạo gật đầu: “Ừm, thắng rồi.”
Hổ ca hỏi: “Các cậu chắc qua được vòng bảng chứ hả?”
Xiao đáp: “Đương nhiên...”
“Chuyện đó chắc là không có vấn đề gì.” Lâm Sơn đưa cái túi đen trong tay ra, “cái này là thuốc bọn tôi mang tới, có rất nhiều loại mua từ nước ngoài về, hiệu quả lắm, thử đi?”
“Thế thì ngại quá?” tiểu Bánh Bao vừa nói vừa nhận lấy.
“Tôi cũng phục các cậu thật.” Từ Hạo cười xùy, nói, “thi đấu giải này mà còn ăn đến mức phải vào viện được.”
“Phục chúng tôi là đúng rồi.” Mục Vãn Vãn nhìn đồng hồ treo trên tường, “đi thôi, chắc quay phim sắp qua đây rồi đấy.”
Vào đến phòng chờ, đúng lúc nhìn thấy đoạn cuối của trận đấu đang diễn ra, một đội đã mất hai nhà lính, mà lúc này còn cách thời gian thi đấu của bọn cô gần nửa tiếng nữa.
Không bao lâu sau, có một nhóm phóng viên đến, nhưng không phải là phóng viên của ban tổ chức, mà là nhân viên của LPL, lần phỏng vấn này diễn ra trong khoảng thời gian tạm nghỉ giữa hai trận, phát xen kẽ thông qua nguồn livestream riêng của bình luận viên khu vực Trung Quốc đại lục, kéo dài cho đến phần phân tích trước trận đấu.
Đây là lần đầu tiên thực hiện phỏng vấn trước trận kiểu này, anh Dương không nhận được thông báo trước, trò chuyện một lát mới cho họ vào.
Thời gian có hạn, vậy nên đối phương chỉ chọn một tuyển thủ để phỏng vấn, con cưng của giới truyền thông là Mục Vãn Vãn đương nhiên là chạy trời không khỏi nắng.
“Mặc dù bọn chị quay xong hết rồi mới phát, nhưng thời gian gấp rút, phải phát ngay, không thể biên tập chỉnh sửa gì được, thế nên lúc trả lời tốt nhất là nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói.” Nữ MC nói vậy hoàn toàn chỉ mang tính hình thức—— phỏng vấn ấy mà, đương nhiên là muốn tạo điểm nhấn giật gân một chút, nếu không họ cũng đã không chọn ngay Mục Vãn Vãn.
Anh Dương nghe xong, quay sang nhìn Mục Vãn Vãn, cố tình nhấn mạnh, “Không có biên tập hậu kì đâu đấy!”
Mục Vãn Vãn: “...Dạ.”
“Giải đấu đã khởi tranh được một ngày rồi, mọi người cảm thấy thế nào? Có quen đánh BO1 không? Bản thân TS vốn rất ít khi đánh BO1, đây là lần đầu tiên Wan thần tiếp xúc với BO1 đúng không?” mọi người tìm đến vị trí trong góc phòng chờ, bức tường đằng sau có dán logo của TS, còn MC thì hỏi như nã đạn.
“Cũng ổn, là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng mà đánh cũng tạm xem là nhẹ nhàng.” Mục Vãn Vãn nói, “so với BO3, BO5 thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
“Tại sao?”
“BO3 với BO5 phải đánh rất nhiều ván, trạng thái áp lực cao kéo dài quá lâu, áp lực căng thẳng sẽ rất lớn.”
“Ra vậy...” nữ MC đổi chủ đề, “nghe nói hôm nay tình trạng sức khỏe của các thành viên đội bạn không được tốt cho lắm?”
Hai đội cùng vào viện không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn không thể nào giấu được, thậm chí đã lên hẳn báo trong nước rồi.
“Đúng vậy.” Mục Vãn Vãn nói, “nhưng mà giờ thì đã khỏi rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu đâu.”
“Do ăn trúng cái gì thế? Nghe nói là tiểu Bánh Bao mang sang đây?”
“...Một loại gia vị nổi tiếng thường thấy trên bàn ăn?” Mục Vãn Vãn cân đo đong đếm từng chữ, tuyệt đối không quảng cáo miễn phí cho kẻ khác, “là sự cố ngoài ý muốn thôi, bản thân anh ấy cũng hoàn toàn không ngờ tới được.”
“Vậy sức khỏe cậu ấy có vấn đề gì không?”
“Không sao cả, vẫn tăng động lắm, lát là mọi người biết ngay thôi.”
Vì câu nói này, khi trận đấu bắt đầu, tiểu Bánh Bao vừa lên sân khấu, khán giả đã tấu hài ngay trong khung bình luận.
[OK OK, không hao miếng nào, vẫn 250 cân nhé anh em!]
[Anh hùng cách mạng đấy, nhưng mà sao không đầu độc YSP mà lại là THK? Đầu độc được YSP thì khỏi phải đánh chung kết, cứ thế mà ẵm cúp không sướng hơn à!]
[Cái lũ chỉ biết trông cậy vào việc làm tổn hại sức khỏe người khác để giành chiến thắng như này trông có khác gì một đám ngu ngục không?]
[Lầu trên là người thật thà, mọi người đừng bắt nạt bạn ấy. À mà, tôi muốn hỏi cái này, loại gia vị nổi tiếng thường thấy trên bàn ăn là?]
[Tao cá năm hào, là Lão Can Ma.]
[Sai bét, chắc chắn là cải cà na*!! Cải cà na ăn với cơm là đỉnh cao luôn, không tin mày ăn thử xem!]
Nội dung bình luận cứ vậy mà trôi theo con đường ăn ăn ăn xiêu vẹo đến tận chân trời.
“Lúc nãy tôi ra sân khấu, cứ có cảm giác mấy bạn Bắc Mỹ đang cười cợt chúng ta.” Tiểu Bánh Bao nói.
“Nếu đối thủ của em mà ăn bậy ăn bạ xong bị đau bụng, nói thật, em cũng sẽ vui lắm đấy.” Mục Vãn Vãn ngồi vào vị trí, nói móc.
“...”
Bùi Lộ điều chỉnh tai nghe xong xuôi: “Kiểm tra thiết bị đi đã, sắp bắt đầu rồi.”
Vừa vào trận, ở lượt chọn đầu tiên, đối phương đã khóa ngay vào Twisted Fate.
Lượt chọn này khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ.
“Ê khoan, nó nghĩ tôi bị ngu hay gì vậy? Twisted Fate?” tiểu Bánh Bao nói, “Zed không cứu vãn được chút danh dự nào cho tôi cả à?”
Twisted Fate là một vị tướng có khả năng cấu máu rất mạnh, chiêu cuối còn là chiêu thức chi viện vô địch.
Nhưng điểm yếu là máu quá giấy, năng lực sinh tồn kém, cực kì khó thở nếu phải đối đầu với tướng sát thủ đường giữa.
Mục Vãn Vãn nói: “Anh biết nếu em mà là anh, em sẽ chọn gì không...”
Anh Dương: “Em im ngay cho anh.”
“...Dạ.”
Cuối cùng, vì để chứng minh bản thân, tiểu Bánh Bao được mọi người đồng ý, chọn lấy Ahri.
Còn đường dưới là bộ đôi Ezreal và Braum.
Trước khi vào game, tiểu Bánh Bao nói: “Hôm nay tôi đã làm sai, mong các bạn thương tình, để yên cho tôi thể hiện, cho tôi cơ hội bù đắp sai lầm, cảm ơn!”
Đáng tiếc, lời thỉnh cầu này của anh ta không truyền tới được chỗ đối thủ, rừng của đối phương trước cấp sáu đã đến gank anh ta tận ba lần.
Mặc dù không gank thành công nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến chỉ số farm lính của anh ta.
Phút hai mươi, Ahri farm bình bình, còn Twisted Fate thì đã có mấy lần bay lên đường trên, nhặt được một mạng hạ gục.
Sau khi Twisted Fate lên cấp sáu, cuộc sống của Hổ ca bắt đầu hơi chật vật: “Bên mình giao tranh luôn đi được không, tôi không cần cái trụ đường trên này nữa.”
Tiểu Bánh Bao mếu máo: “Hôm nay cả thế giới đều đang nhắm vào tôi.”
Sau khi trận đấu bắt đầu, Mục Vãn Vãn không tham gia tấu hài cùng bọn họ nữa, yên lặng farm lính, mặc dù đường giữa là Twisted Fate, nhưng cô có chiêu thức di chuyển trong tay nên cũng không quá đáng sợ.
Pha giao tranh nhỏ đầu tiên nổ ra hết sức bất ngờ, đối phương chuẩn bị xâm nhập vào rừng của bọn cô, kết quả đúng lúc bị tiểu Bánh Bao đang định lén ăn F6 bắt gặp, anh ta nghĩ cũng không thèm nghĩ đã quăng ngay Hôn Gió (E) ra, thành công mê hoặc được Leona hỗ trợ của đối phương!
Tiếc là Leona máu quá trâu, tiểu Bánh Bao biết không hạ gục được nên không dùng chiêu cuối, đối phương đánh đội hình theo hướng hỗ trợ chi viện, đường trên còn là Shen, sau khi dịch chuyển xuống bảo kê cho Leona, bộ đôi đường dưới và Twisted Fate, Shen của đối phương chần chừ một nhịp, cuối cùng vẫn là không dám gây chuyện trong rừng phe địch, quyết định rút lui.
Mà lúc này, tất cả các thành viên của TS đều đã có mặt tại đường dưới.
“Lên đi Bánh Bao! Cứ làm đi, giữ ai lại cũng được!” Bùi Lộ điều khiển Braum, dồn hết tốc lực chạy về phía đó, anh và EZ vừa ra khỏi nhà, giờ đã tới được chỗ bãi Người Đá đường dưới.
Giờ mà mở giao tranh thì sẽ là bốn đánh năm, tỉ lệ thắng rất cao.
Tiểu Bánh Bao lập tức dùng chiêu cuối (Phi Hồ) lướt lên, một lần nữa mê hoặc được Leona, Leona bị giữ chân, dường như đối phương biết bọn cô đã bao vây khu vực này nên không hề có ý định đánh nhau, ba người nhanh chóng đưa ra quyết định bán đứng đồng đội, mà lúc này trước mặt họ là Hạt Thông Nổ đã chín—— chỉ cần click vào, ba người bọn họ sẽ bắn về phía hang rồng.
Thấy không thể đuổi kịp, Mộc Đầu hỏi: “tôi bọc sau hang rồng?”
“Đừng.” Bùi Lộ nói, “một mình cậu xuống đó sẽ gặp chuyện.”
Mục Vãn Vãn liếc nhìn bản đồ nhỏ, thầm tính toán khoảng cách, quyết định ngay: “tiểu Lộ thần, chuẩn bị W em.”
Cô không mua giày, vậy nên chạy chậm hơn nhiều so với Braum có Giày Cơ Động, Braum đã đi gần đến chỗ bùa Đỏ, có thể lao lên được rồi.
Nghe thấy câu này, Bùi Lộ lập tức hiểu cô muốn làm gì: “Khoan đã, em đừng...”
Còn chưa nói hết câu bên tai đã nghe thấy tiếng Tốc Biến, khán giả và bình luận viên đều tròn mắt há mồm——
Ezreal bất ngờ Tốc Biến lên trước, kèm theo ngay sau đó là chiêu E (Dịch Chuyển Cổ Học), phóng qua bụi cỏ cạnh bùa Đỏ, vô cùng chuẩn xác! Click được rồi! Hạt Thông Nổ phía sau hang rồng!
Không chỉ người xem mà đến cả đối thủ cũng phải sững sờ, nhất là Twisted Fate người đứng gần đó nhất, đứng bất động gần hai giây mới phản ứng lại được.
“Chuyện gì thế này, ha ha ha ha...” bình luận viên A cười phá lên, cười đã rồi mới bình luận tiếp, “Twisted Fate thẹn quá hóa giận! Ném ngay bài Vàng muốn làm choáng EZ! Braum nhảy đến bật lá chắn bảo vệ, mặc dù EZ bị làm choáng nhưng Braum đã chặn được vô số chiêu thức của đối thủ! Không phải nằm xuống!! Đồng đội phía sau đã đuổi đến kịp, Ahri dùng chiêu cuối muốn hạ gục Jhin... giết được rồi!! Sát thương của Ahri vừa đủ! Renekton nhập cuộc, làm choáng được hai người... Double kill cho Ahri! EZ gặt được mạng của người còn sót lại là Leona! Tuyệt vời!!”
Bình luận viên B cũng vô cùng sung sướng, hiếm được một lần không nói xen vào.
“EZ này của chúng ta là một EZ biết cầm chân đối thủ, Tốc Biến kích hoạt Hạt Thông Nổ giữ chân đối thủ thử hỏi các bạn có sợ hay không?!” bình luận viên A nói, “Trình kĩ năng như này mọi người xem thôi là được rồi, đừng có học! Học không được đâu!”
Sau khi người của TS vui vẻ phấn khởi rút lui, Hecarim đi rừng của đối phương mới lững thững bước tới, mà lúc này Braum đang đứng trong bụi cỏ chạc ba biến về, vì đứng ra chặn quá nhiều nguồn sát thương nên lượng máu đã xuống mức báo động.
Rừng vừa thò đầu ra, tim Bùi Lộ đã giật nảy, tốc độ di chuyển của Hecarim rất nhanh, Tốc Biến của anh lại không còn, không chạy được.
Mục Vãn Vãn cũng nhìn thấy, lập tức xoay người chạy về hướng của anh, cô hơi cuống, không bận tâm đến việc sắp xếp từ ngữ: “tiểu Lộ thần nhanh!!!! Ấy em đi! Ấy em đi!!”
Bùi Lộ: “...”
Tiểu Bánh Bao: “vl.” Sợ hãi các thứ.
Hai tai Bùi Lộ đỏ bừng, thao tác tay vẫn mượt như cũ: “Em đừng có dùng động từ lung tung thế.”
Vốn dĩ khoảng cách không đủ để W (Nấp Sau Ta), ai ngờ Hecarim vừa lên đã E (Vó Ngựa Hủy Diệt) một phát đẩy anh lùi ra sau, vô tình tạo ra cơ hội cho Braum di chuyển, anh lập tức W nhảy lên người của Ezreal, cả hai cùng nhau về đến trụ đường dưới.
Phút ba mươi, TS nhờ thắng lợi tại pha giao tranh nhỏ đó mà không ngừng lăn cầu tuyết, cuối cùng giành lấy phần thắng trong trận đấu này.
Chú thích:
*Cải cà na (kale borecole): là món dưa cải mang hương vị đặc trưng của vùng Triều Sán, tỉnh Quảng Đông, thuộc nhóm món Triều Châu trong hệ món Quảng (Đông). Được nấu từ quả cà na (hay còn gọi là quả trám) và rau cải. Cải cà na có tác dụng khai vị tiêu thực, hỗ trợ tiêu hóa, tăng cảm giác thèm ăn. (nguồn: baidu.com)