Hôm sinh nhật mẹ Bùi, buổi trưa, bọn cô vừa đánh xong một trận đấu tập, giành chiến thắng trước Linh Hồ LH với tỉ số 2-0.
Mục Vãn Vãn ngồi khoanh chân trên ghế gaming, hỏi: “Còn mấy trận đấu tập nữa vậy anh?”
“Hôm nay thì hết rồi. Anh Dương bảo ngày mai đấu tập với THK, phải giữ tinh thần thoải mái rồi đó thây...” tiểu Bánh Bao đứng dậy, duỗi người, đụng phải ghế của Hổ ca bên cạnh, “với lại hôm nay tiểu Lộ còn phải về mừng sinh nhật mẹ cậu ấy nữa mà?”
Hổ ca ngồi trên ghế cố tình xoay nửa vòng: “Cậu con mẹ nó...”
“...Hôm nay đã là thứ tư rồi à?” Mục Vãn Vãn mở lịch ra xem, có cảm giác mình chơi game đến lú luôn rồi.
Cô hỏi người bên cạnh, “Khi nào anh đi?”
“Bây giờ đi.”
Bùi Lộ đứng dậy, “anh đi thay quần áo, tối nếu về sớm sẽ mang đồ ăn khuya về cho mọi người.”
“Tối cậu về hả?” anh Dương hỏi, “khả năng cao là bác gái sẽ giữ cậu ngủ lại nhà một đêm đấy.”
“Để xem sao đã.” Bùi Lộ vuốt lại chỗ tóc bị xù của Mục Vãn Vãn, “anh lên thay quần áo đây.”
Sau khi Bùi Lộ đi rồi, Mục Vãn Vãn ngồi cạnh bàn cơm tầng một, ôm điện thoại gửi tin nhắn cho giáo viên cố vấn học tập.
Vãn: Kính gửi giáo viên cố vấn, hôm nay do vấn đề sinh lý phái nữ dẫn tới các triệu chứng như đau bụng dữ dội, tay chân mất sức, chóng mặt v.v. vì nghĩ cho sức khỏe của bản thân, em xin phép thầy cho em nghỉ học năm ngày, mong nhận được sự đồng ý của thầy, chúc thầy mọi điều tốt lành.
Thầy Lý cố vấn:?
Thầy Lý cố vấn: Đây là lần thứ ba em xin nghỉ vì lý do sinh lý phái nữ trong tháng này rồi đấy, Mục Vãn Vãn.
Mục Vãn Vãn vội vàng lội lên xem lại tin nhắn.
Vãn: Kỳ kinh nguyệt của em không được đều, thầy là đàn ông nên không hiểu được đâu, làm phụ nữ khổ lắm đó thầy.
Thầy Lý cố vấn: Em đi thi đấu được, lại không đi học được? Em có biết em đã trốn bao nhiêu tiết rồi không? Không muốn tốt nghiệp nữa à? Em là con gái, khác với mấy đứa kia, nếu một ngày nào đó cái game đó bị phá sản, đám con trai kia còn đi phụ hồ được, còn em, em làm được không?
Vãn: Dạ được ạ!
Thầy Lý cố vấn:?
Vãn: Ý em là em có thể đi học được ạ, thầy yên tâm.
Trò chuyện đến đây xem như kết thúc, cô mở thời khóa biểu ra, xem môn học gần nhất, đánh dấu lịch học sáng mai, xác nhận lại một lần nữa: “Ngày mai chúng ta có một trận đấu tập lúc bảy giờ tối đúng không?”
Hổ ca dùng cánh tay khống chế cổ của tiểu Bánh Bao: “Đúng thế, sao vậy?”
“Không có gì, sáng mai em phải đi học hai tiết.”
“Đi học??”
Không trách được tiểu Bánh Bao lại ngạc nhiên như vậy, mấy tháng gần đây, số lần Mục Vãn Vãn đi học chỉ đếm được trên đầu ngón tay, “em đổi tính rồi à?”
“Không có, hôm nay mới nhận được cảnh cáo lần một của cố vấn học tập.” Mục Vãn Vãn mếu máo, “nếu còn không đi, em sẽ chết trong tay mẹ em đấy, vậy thì làm sao mà xưng bá LPL được...”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân vọng lại, Mục Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn, ngay lập tức câm nín không nói được gì nữa.
Bùi Lộ đã đổi sang một bộ vest màu xám.
Vai rộng chân dài, giống như một cái giá treo đồ vậy, cà vạt cũng thắt rất chỉnh tề, tay đang cầm một cái hộp quà dài, là món quà bọn cô đã đi chọn vào mấy hôm trước.
Hoàn toàn có thể rẽ trái đi qua cái phim trường ở cuối con đường kế bên được rồi.
“Chời má, tiểu Lộ...” tiểu Bánh Bao há to miệng, hồi lâu mới chỉ vào Mục Vãn Vãn, không dám chắc mà hỏi, “cậu tiện thể cầu hôn em ấy xong rồi mới đi hả?”
Mục Vãn Vãn: “......”
“Không cầu hôn,“ Bùi Lộ nói xong, khựng lại, bổ sung thêm một câu, “bây giờ vẫn chưa cầu hôn được.”
Mục Vãn Vãn đỏ mặt, cắt ngang lời anh: “Anh còn có cả đồ vest nữa à?”
“Có thì có những anh không thích mặc,“ nói thì nói vậy, những động tác chỉnh cổ tay áo của anh cực kì tự nhiên, “anh đi đây, em tập luyện cho tốt.”
Bùi Lộ đi rồi, tiểu Bánh Bao như được rà đúng sóng: “Chỉ là đi tham gia buổi tiệc sinh nhật thôi mà, sao lại ăn mặc bảnh quá vậy? Tiểu Vãn em nhìn đi, hôm bọn em đi hẹn hò cậu ấy còn không mặc như thế!”
Mục Vãn Vãn tưởng tượng, nếu Bùi Lộ thật sự mặc như vậy, thế thì khi cô đứng cạnh anh——
Có khi mọi người sẽ nghĩ là một anh sếp dẫn theo bảo mẫu ra ngoài đi dạo phố mất.
“Nhắc mới nhớ, nhà của tiểu Lộ không phải ở ngay Thượng Hải à?” Hổ ca hỏi, “sao tôi chẳng thấy cậu ấy về thăm nhà mấy nhỉ?”
“Đúng ha!” tiểu Bánh Bao vỗ tay, “nếu nhà tôi mà ở đây, chắc chắn hôm nào tôi cũng về nhà ăn giò heo kho mẹ tôi nấu.”
Mộc Đầu ngước lên, một câu trúng đích: “Có lẽ mối quan hệ giữa cậu ấy và người nhà không được tốt?”
Tiểu Bánh Bao vừa nghe đã thấy rất có lý: “Uầy, xấu đến mức có nhà mà không thể về luôn sao? Thế chẳng phải mỗi tháng tiểu Lộ đều không nhận được tiền sinh hoạt phí à?”
Hổ ca kí đầu anh ta: “Ngoài cậu ra, giờ làm gì còn ai cần người nhà chu cấp tiền sinh hoạt phí nữa?”
Tiểu Bánh Bao tủi thân ôm đầu: “Má! Có phải tôi mở miệng xin đâu, mẹ tôi cứ gửi tiền cho tôi thì tôi biết làm sao được?”
Mục Vãn Vãn bắt đầu thương tiếc số tiền Bùi Lộ bỏ ra để mua đồ cho cô hôm đó, tính ra phải hơn mười nghìn tệ (≈33 triệu), bằng tiền lương một tháng của anh rồi còn gì.
“Em có chuyện này muốn hỏi... mấy thứ hôm trước em mua về, giờ nếu đem đi trả thì có trả được không?”
“Được rồi, mấy đứa khỏi lo bò trắng răng.” Anh Dương kết thúc chủ đề bàn tán của họ, “mối quan hệ giữa tiểu Lộ và người nhà rất tốt.”
“Thế sao chẳng thấy cậu ấy về nhà?” tiểu Bánh Bao suy nghĩ, “thời nổi loạn của con trai cũng qua rồi mà nhỉ...”
Anh Dương hỏi: “Sao cậu nhiều chuyện thế hả?”
“Em đang quan tâm đồng đội mà!” tiểu Bánh Bao lý lẽ hùng hồn.
Anh Dương biết chuyện mấy hôm trước bọn cô đi trung tâm thương mại, lờ mờ đoán được suy nghĩ của Mục Vãn Vãn, nói: “Nhà ở đây, nhưng bố mẹ cậu ấy lại không thường sống ở đây... nhà cậu ấy thuộc dạng khá giả, mấy đứa không cần lo lắng làm gì.”
Mộc Đầu mím môi một lúc lâu, gật đầu, nói ra suy đoán của mình: “Có lẽ là rất tốt đúng không? Gia đình khá giả không thôi thì không đến mức mặc vest tham dự tiệc sinh nhật.”
Mọi người càng nói càng nghiện, Hổ ca gật đầu nhiệt tình: “Có lý! Có khi tiểu Lộ còn là con nhà siêu cấp giàu có. Mọi người nhìn xe cậu ấy đi... hồi trước tôi còn tưởng cậu ấy dốc hết tài sản ra để mua đấy.”
Tiểu Bánh Bao vỗ vai Mục Vãn Vãn: “Được nha tiểu Vãn! Em sắp thành phu nhân nhà giàu rồi!”
Cơ thể nhỏ nhắn của cô hứng phải cú vỗ này, cả người chúi thẳng về phía trước: “......”
Anh Dương bái phục trước khả năng suy đoán của bọn họ, thầm nghĩ còn thi đấu làm gì nữa, đi giúp người ta phá án luôn cho rồi: “Được rồi, cậu nói lắm quá, luyện chơi ôm farm chưa? Có muốn ngày mai bị đánh nát người không hả?”
*Ôm farm là kiểu chơi khi thấy mình rơi vào thế bất lợi hơn thì cố gắng farm càng nhiều lính càng tốt và chờ đến cuối game khi đủ đồ sẽ có thể gánh team. (ôm farm: ôm trụ để farm)
Tiểu Bánh Bao “í” một tiếng, vừa đi qua chỗ máy tính vừa lảm nhảm: “Em mẹ nó đường đường là người chơi đường giữa, ôm farm cái gì chứ...”
“Người bận trăm công nghìn việc, rốt cuộc con cũng chịu bớt thời gian qua đây rồi à?”
Trong sảnh tiệc, người phụ nữ trang điểm tinh tế, ngay cả động tác nâng ly cũng cực kì quý phái, chính là mẹ ruột của Bùi Lộ.
Bà nhìn đứa con trai nhỏ của mình, trong mắt tràn đầy yêu thương, “dạo này thấy con trên tivi, cứ có cảm giác con gầy đi rồi.”
“Con không gầy,“ Bùi Lộ cười cười, chiếc răng khểnh của hai mẹ con có thể nói là y như đúc, “nhưng mà mẹ thì lại gầy đi đấy, triển lãm tranh ở Pháp vẫn thuận lợi chứ ạ?”
“Thuận lợi, hoa con nhờ người tặng mẹ cũng đã nhận được rồi... Cực cho con đang trong thời gian tập luyện mà còn nhớ đến mẹ.” mẹ Bùi hỏi, “Ngày nào con cũng cầm chuột, có bảo vệ tay đàng hoàng không đấy?”
“Có, con vẫn mát-xa định kì.”
“Vậy thì tốt.” mẹ Bùi nói xong, thì có hai mẹ con đến chào hỏi họ.
Cô con gái rõ ràng là dồn hết tâm tư vào việc trang điểm, chiếc váy lễ phục trên người trắng hồng đan xen, vừa thục nữ vừa đáng yêu, bắt gặp ánh mắt của Bùi Lộ, mặt của cô lập tức đỏ ửng lên.
“Em chào anh Bùi...”
“Chào em.” Bùi Lộ chào hỏi xong, mỉm cười, “vậy con không làm phiền mọi người trò chuyện nữa.”
Mẹ Bùi giữ anh lại: “Con vội đi đâu thế?”
Vừa nói xong thì điện thoại trong túi Bùi Lộ bất ngờ vang lên âm thanh thông báo, anh lấy ra xem, liếc nhìn thông báo WeChat, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
“Đi trả lời tin nhắn của bạn gái con.”
Khuôn mặt đỏ ửng của cô gái kia lập tức biến sắc, nét tươi cười cũng không thấy đâu nữa.
Nét mặt của mẹ Bùi rốt cuộc cũng có một chút thay đổi, kinh ngạc nhìn con trai của mình xoay người rời đi.
Trụ sở MA, Từ Hạo đang ngồi hút thuốc ở góc kín nhất trên sân thượng.
Xiao tìm thấy anh ta, vội vàng đóng cửa lại: “Anh, sao anh lại hút thuốc nữa rồi... không phải anh Thành bảo anh cai rồi sao?”
Đã cai được một khoảng thời gian rồi.
Kết quả hôm đó bị Lâm Cửu khơi lại, không nhịn được mà châm một điếu, sau đó lại hút thuốc trở lại.
Thứ này đúng là khó cai thật, vừa ngửi thôi đã không chịu được rồi.
Nghĩ đến đây, anh bỗng nhớ lại mùi thuốc lá mình ngửi được vào ngày hôm đó, thuốc Lâm Cửu hút...là thuốc lá dành cho nữ sao? Sao mùi lại khác xa với thuốc mình từng hút nhỉ.
Từ Hạo dùng ngón trỏ gõ gõ vào thân điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống cái gạt tàn anh mang theo lên đây, lời ít ý nhiều: “Có thêm một người bạn thích hút thuốc.”
“Rồi anh cũng hút theo à?” Xiao ngạc nhiên.
“Ừm.”
“Không phải chứ... anh có thể rủ người đó cùng cai thuốc mà.” Xiao nói, “Hồi đó anh Thành còn tìm cả người đến giảng cho anh về tác hại của thuốc lá nữa đó, là vì lo anh hút thuốc ảnh hưởng xấu đến sức khỏe...”
Lúc mới vào đội, Từ Hạo nghiện hút thuốc rất nặng, thường thì đánh một, hai ván là lại hút một điếu. Sau đó quản lí của đội là anh Thành không nhịn được nữa, khuyên hết nước hết cái, lấy cái chết ra dọa...rốt cuộc cũng đả động được anh.
Xiao nghĩ thầm không biết là đứa bạn hư hỏng nào, lôi kéo người khác sa ngã theo mình đây nữa.
Từ Hạo nhả ra một làn khói thuốc, hỏi lại: “Rủ người đó cùng cai thuốc?”
“Đúng vậy, hút thuốc có hại cho sức khỏe, sinh mạng quý giá lắm đó anh, anh nói chuyện lại với người đó đi.”
Từ Hạo im lặng một lúc lâu, lấy điện thoại, mở ra một khung trò chuyện.
Lâm Cửu đang livestream.
“Sao...bài Weibo đó á hả?” cô tươi cười, giọng nói ngọt ngào, đang trả lời bình luận, “Thật ra không phải là tôi viết đâu, tôi tìm một người có kinh nghiệm với những chuyện như này nhờ người ta viết dùm đấy, nhưng mà nội dung thì hoàn toàn là sự thật... không, không phải là Wan viết.”
Mảng âm nhạc với mảng game không giống nhau, đa số đều dựa vào tính cách để giữ chân fan.
Bên mảng game, khán giả thích streamer có cách nói chuyện và lối chơi dị, khác biệt thậm chí là cục súc. Còn ở đây thì không như thế, tính cách chỉ cần tệ một chút thôi thì khỏi mơ gì đến chuyện được tặng quà.
Thế nên Lâm Cửu livestream lâu như vậy rồi, đều đi theo con đường hiền lành thân thiện, ngày trước thì rất thuận lợi, nhưng từ sau khi cô bạn thân của cô gia nhập giới streamer, cô đã mấy lần phá hỏng hình tượng của chính mình rồi, giờ đang cố gắng nghĩ cách cứu vãn.
Khi cô hát đến đoạn “Mặc thời gian vội vã trôi đi em chỉ quan tâm đến anh”, thì điện thoại khẽ ting dong một tiếng.
Nụ cười trên mặt cô vẫn không thay đổi, vừa hát vừa cầm điện thoại lên.
Shark: Cai thuốc?
Shark: [Chia sẻ liên kết: Sốc! Hút thuốc lại có đến tận 99 tác hại dưới đây! Không chia sẻ không phải người Trung Quốc!]
Shark: [Chia sẻ liên kết: Lá phổi của người nghiện hút thuốc trong thời gian dài...]
Lâm Cửu duy trì vẻ tươi cười, đầu ngón tay thon dài chạm mấy cái vào màn hình.
Lâm Cửu:...Anh bị điên à?