Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 89: Chương 89: Hôm nay là ngày gì




Đóng đoạn tin đó lại, Mục Vãn Vãn nhanh chóng sang thăm dò phía Bùi Lộ.

Vãn: [Cục cưng đáng yêu của anh bất ngờ xuất hiện này.jpg]

Bùi Lộ: [Hôm nay cũng sẽ đặt trái tim nhỏ bé của anh ở nơi đây.jgp]

Được lắm. Đọ meme, cô không đấu lại tiểu Lộ thần.

Vãn: Đợi em, em sửa soạn một chút rồi ra ngay!

Cô bật dậy, vừa đánh răng vừa mở tủ quần áo ra chọn, quần áo mùa xuân mua đợt trước rốt cuộc cũng có chỗ dùng rồi.

Đến khi cô chọn được quần áo trang điểm xong xuôi, đã là nửa tiếng sau.

Lúc cô xuống dưới, Bùi Lộ vừa ăn sáng xong.

Anh nhìn chiếc váy cô đang mặc: “Trời vẫn còn hơi lạnh đấy.”

“Không sao, em chịu lạnh được.” Mục Vãn Vãn ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu ăn mỳ.

“...Gió cũng lớn nữa.”

“Em có mặc quần đùi ở trong rồi.” Mục Vãn Vãn nói xong, chợt muốn trêu anh, vén gấu váy mình lên, lộ ra cái quần đùi màu đen ở trong, “anh xem, bên góc của cái quần này còn có một trái tim nhỏ nữa này.”

Bùi Lộ vội vàng túm lấy tay cô, kéo mép váy về lại vị trí cũ.

“Đang ở trụ sở, em đừng...” Bùi Lộ mới vừa ngủ dậy, vốn còn hơi buồn ngủ, giờ thì tỉnh hẳn rồi, trong lòng loạn cả lên, “em đừng vén đồ lung tung như thế.”

Nói thì nói vậy, nhưng đến tận lúc ra khỏi cửa, trong đầu của anh vẫn chỉ toàn là hình ảnh trái tim nhỏ xinh trên cái quần đùi màu đen đó thôi.

“Chúng ta đi đâu mua đây?” Mục Vãn Vãn cài dây an toàn.

“Đâu cũng được, em có muốn dạo một vòng không?”

Mục Vãn Vãn lắc đầu, cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa đi dạo phố, ngay cả khu trung tâm mua sắm ở đây cũng mới đi được có vài lần.

Bùi Lộ nói: “Vậy thì đến cửa hàng mẹ anh hay đi vậy.”

Hai người đến trung tâm mua sắm, lúc xuống xe, Bùi Lộ đưa cho cô một cái khẩu trang.

“Sao thế?” Mục Vãn Vãn chớp mắt.

“Đeo vào đi, nếu không bị người khác nhận ra thì sẽ phiền đấy,“ Bùi Lộ giải thích, “lúc trước anh từng bị nhận ra rồi.”

Mục Vãn Vãn tò mò: “Sau đó thì sao?”

Sau đó...mẹ Bùi bị quá trời người hò hét nhận là “mẹ chồng“.

Bùi Lộ ngừng mạch hồi tưởng: “Sau đó anh đã kí tên cho họ.”

Hai người lên bằng thang máy, hôm nay là ngày thường, không đông người lắm, trống trải rộng rãi.

Mục Vãn Vãn quét mắt nhìn một vòng, phát hiện trong này hầu như toàn là những nhãn hiệu lớn.

“Anh định mua gì tặng bác gái?” cô nhìn bảng chỉ đường, hỏi.

Đương nhiên là Bùi Lộ chưa nghĩ ra được gì, anh mím môi, đưa tay ra, kéo lấy cô: “Vẫn chưa biết, đi dạo trước xem sao.”

Hai người vào cửa hàng bán quần áo nữ.

Mục Vãn Vãn đã từng mua quần áo tặng cho mẹ Mục rồi, nhưng toàn là lựa trên mạng, giờ đến cửa hàng lại không biết nên chọn gì.

Bùi Lộ cầm phần gấu của bộ đồ trên người ma-nơ-canh: “Cái này thế nào?”

Mục Vãn Vãn nhìn sang, màu trắng, có ren, tôn dáng, cực kì thiếu nữ.

“Ừm...có vẻ không hợp với tuổi tác của bác gái cho lắm?”

“Hả?” Bùi Lộ cười, “chọn cho em mà.”

“Em? Không được đâu không được đâu,“ Mục Vãn Vãn vội vàng xua tay, “em không hợp với kiểu này đâu.”

Cái váy hôm nay cô mặc đã là bộ thiếu nữ nhất của cô rồi đấy.

“À...” Bùi Lộ bỏ tay ra khỏi gấu váy, giọng buồn buồn, “anh còn định bảo em mặc thử cho anh xem.”

Ba phút sau, Mục Vãn Vãn vào phòng thử đồ.

Lúc bước ra, Bùi Lộ chỉ nhìn một cái đã quay sang nói với nhân viên: “Gói lại đi.”

Mục Vãn Vãn: “???”

Đến tận khi ra quầy tính tiền, cô vẫn còn chưa phản ứng lại được, lơ ngơ móc thẻ ngân hàng của mình ra.

“Không cần đâu, anh có thẻ hội viên,“ Bùi Lộ nói, “sẽ rẻ hơn.”

Mục Vãn Vãn gật đầu: “Được...Vậy về em sẽ chuyển tiền trả anh sau.”

Cửa hàng tiếp theo, Bùi Lộ không nói hai lời, cầm một chiếc khuyên tai nhỏ đeo vào tai cho cô.

Nhắc đến cũng buồn cười, bấm lỗ tai vốn không phải là ý của cô, lúc cô còn nhỏ, không biết mẹ Mục nghe được ở đâu, bảo là bấm lỗ tai sẽ trở nên thông minh.

Khi đó Mục Vãn Vãn thi được năm mươi chín điểm, giữa bị đòn và bấm lỗ tai, cô đã chọn vế thứ hai.

Ra khỏi cửa hàng, trong tay Bùi Lộ lại có thêm một cái túi nhỏ.

Đi đến cửa hàng thứ ba, lúc Bùi Lộ chọn giày thể thao cho cô, rốt cuộc cô cũng nhận ra có gì đó sai sai: “...tiểu Lộ thần, hôm nay mình đến đây để làm gì thế?”

“Mua quà sinh nhật cho mẹ anh. Yên tâm, anh đã nghĩ ra sẽ mua gì rồi, lát qua thẳng đó là được... Có thích không?”

“Cũng được.” Mục Vãn Vãn cúi người xuống nhìn một cái, chợt nhớ ra chuyện chính, “cái này, rồi mấy cái trước nữa, là bao nhiêu tiền vậy?”

“Không đắt đâu.”

Bùi Lộ đứng dậy, nói với người bên cạnh, “làm phiền gói lại giúp tôi.”

Nhân viên bán hàng gật đầu liên tục: “Xin anh vui lòng đến quầy đằng trước, em sẽ ghi hóa đơn cho anh.”

Bùi Lộ đi theo qua đó.

Mục Vãn Vãn cởi giày ra, đang định đi theo anh thì nghe thấy điện thoại ting một tiếng.

Lâm Cửu: Cậu đang ở trụ sở hả? Tớ có mua ít trái cây, có đi ngang qua chỗ bọn cậu, mang vào cho cậu một ít nhé?

Vãn: Tớ ra ngoài rồi, cậu đang ở đâu thế?? Hôm qua sao cậu lại vào tài khoản Doumao của Shark...

Lâm Cửu: Đừng nhắc nữa, hôm qua điện thoại anh ta bị hư, mượn điện thoại tớ đăng nhập vào xem livestream, quên không thoát. Giờ tin nhắn trên Weibo của tớ sắp bị hội fan bạn gái của anh ta đánh sập rồi đây này.

Lâm Cửu: Bảo tớ không được “nhúng chàm” chồng của bọn họ?? Làm ơn đi, là ai nhúng chàm ai chứ?

Lâm Cửu: Còn có người nói tớ dụ dỗ Từ Hạo, tớ mẹ nó đâu có mù, anh ta tiền không có sắc cũng không, tớ có ngu đâu?

Lâm Cửu cứ như cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả, gửi liên tiếp mấy tin nhắn liền.

Vãn: Đâu, MA nhiều hợp đồng quảng cáo lắm, Shark hẳn cũng kiếm được bộn tiền, vẻ ngoài trông cũng được mà, chỉ có điều không đẹp bằng tiểu Lộ thần thôi.

Lâm Cửu:?

Vãn: Không! Anh ta đã xấu lại còn nghèo nữa!

Vãn: Ủa rồi hôm qua sao cậu lại ở trụ sở MA vậy?

Lâm Cửu: Uống nhiều rượu quá, ngủ lộ thiên với tên ngốc đó một đêm, người bẩn quá nên qua mượn cái nhà tắm.

Vãn:...............Ngủ là ngủ kiểu tớ đang nghĩ đó hả.

Lâm Cửu: Cút, không phải.

Vãn: [tay cầm điếu thuốc run run.jpg]

Bùi Lộ đi đến quầy trước, đang đợi nhân viên bán hàng ghi hóa đơn.

Ai ngờ cô bé này viết hai nét lại ngẩng đầu một lần.

Cuối cùng, cô cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Xin hỏi anh...có phải là Lu thần không?”

Bùi Lộ nhướng mày, sau đó lắc đầu: “Không phải.”

“Anh đừng lừa em... người đi cùng anh là Wan thần đúng không, hai người vừa vào em đã nhận ra ngay rồi.” nhân viên bán hàng nhỏ giọng, “anh, anh và chị ấy đang hẹn hò sao?”

Trong lúc nói chuyện, Mục Vãn Vãn cũng đã đi sang đây.

Cô kiễng chân lên, gác cằm lên vai Bùi Lộ: “Vẫn chưa xong à?”

“Xong rồi.” Bùi Lộ cầm lấy hóa đơn, nói với nhân viên bán hàng một câu, “cảm ơn.”

Nhân viên bán hàng ngẩn người nhìn theo bóng hai người họ, hồi lâu mới hồi hồn—— Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu vừa nãy, là Wan thần thật sao??

Cô hơi nghi ngờ, tranh thủ thời gian họ đi tính tiền, vào phòng livestream xem sao.

Đội TS hiện chỉ có một mình tiểu Bánh Bao là đang livestream, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đã ấn vào, sau đó đăng bình luận hỏi.

[Anh Bánh Bao, sao Wan thần không stream thế? Anh Bánh Bao đẹp trai nhất!]

“Ô, cảm ơn bạn fan này nhé,“ tiểu Bánh Bao cười đầy thân thiện, “tiểu Vãn khá là ham ngủ, giờ chắc còn chưa dậy đâu? Anh stream một tiếng rồi cũng off. Đúng thế đúng thế... em ấy không những ham ngủ, mà còn thích chửi người, cực kì thích cà khịa fan. Các bạn ở đây có ai muốn thôi không làm fan em ấy nữa không, có thể cân nhắc chuyển sang làm fan của tôi nè. Lần nào bảng cổ vũ của tôi cũng nhỏ hơn bọn họ hết, thật là mất mặt mà...”

Nhân viên bán hàng lại càng thêm không chắc chắn.

Lần tính tiền này, Mục Vãn Vãn tập trung nghe giá.

Cô dựa vào bức tường cạnh quầy thu ngân, hỏi: “Gì cơ? Bao nhiêu??”

Nhân viên thu ngân cười tươi: “Giá sau khi giảm là 6399.” (≈21 triệu đồng)

Mục Vãn Vãn: “...Có thể trả hàng lại không?”

Ý cười của nhân viên thu ngân lập tức giảm xuống: “Quý khách nói sao ạ?”

“Tôi nói tôi muốn trả hàng.”

Nhân viên thu ngân mang vẻ mặt “cô đùa tôi à”: “Quý khách vừa mới thanh toán xong...”

“Cô ấy đùa thôi.” Bùi Lộ nhận lấy hóa đơn, kéo tay Mục Vãn Vãn, nhanh chóng đưa cô ra khỏi hiện trường trước.

“Tiểu Lộ thần, tháng trước em mới bị anh Dương trừ lương đó.” Đứng sang một bên, Mục Vãn Vãn bình tĩnh thương lượng với anh.

Bùi Lộ nói: “Em không cần trả lại tiền đâu, anh tặng em.”

Mục Vãn Vãn nghĩ cũng không thèm nghĩ, vội vàng xua tay: “Không được không được.”

Bùi Lộ thử nói lý với cô: “Anh tặng bạn gái anh, tại sao lại không được?”

Mục Vãn Vãn nói: “Làm gì có ai vừa tặng đã tặng quà giá năm con số, với lại cũng có phải lễ tết hay sinh nhật gì đâu, tặng quà làm gì chứ?”

“Lễ tết mới được tặng quà sao?” Bùi Lộ lấy điện thoại ra, tra một chút, “hôm nay là ngày 14.”

Mục Vãn Vãn không hiểu: “Giờ đâu phải tháng hai.”

“Ngày 14 tháng nào cũng là ngày lễ tình nhân cả.”

“Ai nói vậy?”

“Baidu.”

“Anh nói bậy...” Mục Vãn Vãn không nhịn nổi nữa.

“Anh mặc kệ,“ Bùi Lộ ôm lấy mấy cái túi đó, “anh không trả lại đâu...Em không cần thì anh sẽ tặng cho Bánh Bao.”

Mục Vãn Vãn tưởng mình nghe nhầm: “Ai??”

“Bánh Bao.”

“......” Mấy món đồ này rốt cuộc có thù có oán gì với anh.

Hai người ở trung tâm thương mại nói lý với nhau hết năm phút đồng hồ, cuối cùng Bùi Lộ toàn thắng.

Mục Vãn Vãn cực kì xót xa, nói gì cũng không chịu dạo tiếp nữa, kéo anh quay lại lấy giày, hai người thẳng tiến đến cửa hàng Bùi Lộ muốn đi.

Cuối cùng mua cho mẹ Bùi một cái khăn choàng cổ bằng lụa, hai người đến quán cà phê gần đó mua mấy ly cà phê, sau đó nhanh chóng lên xe, về trụ sở, tham gia trận đấu tập lúc hai giờ chiều.

Xe chạy đến bãi đậu, cả hai xuống xe, Bùi Lộ đang định lấy đồ ở hàng ghế sau, Mục Vãn Vãn đột nhiên lại gần anh.

“Lúc nãy anh nói, hôm nay là lễ tình nhân?”

“Ừm.”

Cô ngoắc ngoắc tay: “Anh cúi người xuống.”

Bùi Lộ không hiểu gì nhưng vẫn cúi xuống, Mục Vãn Vãn thuận thế vịn lấy cổ anh, hôn một cái.

Anh ngẩn ra, cả người cứng đờ lại, để mặc cô chốc chốc lại chạm môi.

Hôn mãi vẫn không thấy anh có phản ứng gì, Mục Vãn Vãn tức cười: “Đến ngày lễ tình nhân anh còn biết, vậy sao lại không biết hôn kiểu Pháp thế??”

“Không phải là không biết.” Bùi Lộ chớp mắt, thật thà nói, “anh sợ anh không kiềm chế được.”

Tim Mục Vãn Vãn nảy lên một cái, mắt sáng rực, dụ dỗ anh: “Anh phải tin...là anh làm được.”

......

Hai người về lại trụ sở, tiểu Bánh Bao đang ngồi khoanh chân, nhìn thấy họ, ngớ ra: “Ớ? Hai người ra ngoài lúc nào vậy? Đi đâu thế?”

Mục Vãn Vãn đặt cà phê lên bàn anh ta: “Đi mua quà sinh nhật cho mẹ tiểu Lộ thần.”

“Ồ,“ tiểu Bánh Bao chỉ vào một cái túi trong số đó, “cái này?”

“Cái này là của em.”

“Này?”

“Cũng là của em.”

“......” tiểu Bánh Bao lại nhìn sang một cái túi khác.

Mục Vãn Vãn ho nhẹ một cái: “...Cũng của em nốt.”

“Hai người đi mua quà cho người khác thật đó hả?”

Mục Vãn Vãn không bận tâm đến anh ta, cầm theo túi đi lên lầu.

“Đồ trong trung tâm này đắt lắm đó, tiểu Vãn em lắm tiền vậy luôn á...” nhìn thấy logo trên túi, tiểu Bánh Bao lảm nhảm, ánh mắt chuyển sang Bùi Lộ ở bên cạnh, “tiểu Lộ, miệng cậu sao đấy? Sưng đỏ hết lên rồi kìa, dị ứng hả?”

Tai Bùi Lộ đỏ ửng, hỏi một câu sâu xa: “Bánh Bao, cậu biết hôm nay là ngày gì không?”

Tiểu Bánh Bao không chắc lắm, hồi lâu mới nói: “Ngày đấu tập?”

Bùi Lộ nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm thông, sau đó lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.