Mục Vãn Vãn đang được nghỉ giải lao, lên Weibo và Tieba đọc bình luận của cộng đồng mạng.
Có người chửi Miêu Miêu nhân phẩm tệ hại không biết xấu hổ, cũng có người chửi bọn cô hùa nhau bắt nạt một cô gái, nhưng mà những người như thế cực kì ít, mấy trăm cái bình luận chỉ có hai, ba cái như vậy, cơ bản là như muối bỏ biển.
“Anh nói xem tại sao họ vẫn còn giúp Miêu Miêu tẩy trắng vậy,“ Mục Vãn Vãn chống cằm, “rõ ràng đã rùm beng đến mức này rồi...bên ban tổ chức LPL cũng ra thông báo rồi, vậy mà Miêu Miêu đến giờ vẫn chưa lên tiếng gì.”
Bùi Lộ thò tay sang, tắt giao diện Tieba của cô đi: “Không cần biết sự thật ra sao, luôn sẽ có người không thích em vào vạch lá tìm sâu nói này nói nọ em, đừng bận tâm làm gì.”
“Em cũng chẳng muốn bận tâm đâu, nhưng em lại hay ngứa tay, cứ muốn mở ra xem...” Mục Vãn Vãn lảm nhảm, “hay là em gỡ cài đặt một thời gian nhỉ? Không được, nếu Miêu Miêu lại xuất hiện đổi trắng thay đen, thế chẳng phải em sẽ bỏ lỡ tiên cơ à!”
“Không sao, em gỡ đi, nếu cô ta có nói gì, anh sẽ báo em biết.”
Mục Vãn Vãn không tin: “Anh còn ít lên Weibo hơn cả em nữa đó.”
Bùi Lộ nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy anh cài theo dõi đặc biệt tài khoản cô ta nhé?”
“Hử??” Mục Vãn Vãn nói, “anh dám!”
“Không cài vậy.” Bùi Lộ cười, “không sao, Bánh Bao nhiều chuyện lắm, chuyện gì cậu ấy cũng là người hóng được trước tiên.”
“Đừng tưởng ngồi xa là tôi không nghe thấy nhá!” tiểu Bánh Bao hét vọng lại từ một nơi xa, “giờ anh còn không dám livestream đây này, vừa nãy mới stream được năm phút, trên màn hình toàn thấy hỏi chuyện của bọn em thôi.”
“Thì khỏi stream.” Hổ ca nói, “không phải anh Dương đã bảo giờ lo tập trung đấu tập à, muốn bị THK đánh gãy chân hay gì?”
Tiểu Bánh Bao: “Không phải, thời lượng stream của tôi vẫn còn thiếu một tiếng nữa, vì một tiếng đồng hồ mà bị trừ tiền, tôi xót lắm... thôi vậy, mai tôi ráng dậy sớm rồi stream, buổi sáng là ít người nhất.”
Ở một phía khác, chỉ có Mộc Đầu là vẫn an tâm livestream, lần này anh ta còn tắt luôn cả mic.
Bình luận chạy trên màn hình của anh ta không có quá nhiều khác biệt so với mọi ngày—— Vì các khán giả đều biết, lúc livestream Mộc Đầu mà lên tiếng nói chuyện đã là chuyện hiếm lắm rồi, hoàn toàn không hy vọng vào việc anh ta sẽ thỏa mãn lòng hiếu kì của họ.
Tiểu Bánh Bao nhìn sang phía đó với ánh mắt đầy hâm mộ: “Sau này tôi cũng phải đi theo con đường nạnh nùng mới được, không nói gì nhưng fan vẫn hiểu.”
“Anh?” Mục Vãn Vãn cười, “còn nói nhiều hơn cả fan nữa ấy.”
Hổ ca nói: “Hai người khỏi chó chê mèo lắm lông đi.”
Đã stream đủ số giờ, Mục Vãn Vãn vui vẻ thanh tịnh, đấu đôi cùng Bùi Lộ.
Ai ngờ ngay cả trong game cũng không thoát khỏi cảnh bị truy hỏi.
[Doumao BBQ (Lee Sin): Wan thần? Có phải em bị Miêu Miêu thu mua rồi không? Sao chuyện kia không có phần sau nữa vậy?]
Cái tên này vừa nhìn đã biết là một streamer nào đó đang livestream rồi.
Mục Vãn Vãn mặc kệ anh ta, tập trung farm lính.
[Doumao BBQ: Nói đi mà, Lu thần có đó không?]
[TSLuu (Shen): Không.]
[Doumao BBQ:...Đừng vậy mà, khán giả đang chờ đây này, tôi khó khăn lắm mới gặp được hai người trong rank đó QAQ]
Giờ Mục Vãn Vãn mới phát hiện cái tên BBQ này hơi quen quen.
[TSWanwan (Jinx): BBQ, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?]
[Doumao BBQ: Em nhớ ra rồi hả!! Wan thần, chúng ta từng gặp nhau trong giải Solo của Doumao, anh là người để tóc đầu đinh đó, có đưa cho em một chai Ưu Lạc Mỹ nữa đấy, em nhớ không?]
Ưu Lạc Mỹ là tên một hãng trà sữa.
[TSWanwan:??]
[TSLuu: Ưu Lạc Mỹ?]
[Douma BBQ: À, là vui vẻ, kiểu kiểu vậy, cùng một nghĩa! Chúng ta còn kết bạn WeChat với nhau nữa mà, nhưng mà anh ngại không dám gửi tin nhắn cho em, nữ thần QAQ]
Mục Vãn Vãn tự dưng thấy phía bên trái mình hơi lành lạnh.
Cái con người này nói gì không nói, hết Ưu Lạc Mỹ rồi nữ thần làm cái gì hả!
Quả nhiên, Bùi Lộ nhìn thấy câu này, vùi đầu tiếp tục cắm mắt, không nói thêm một câu nào nữa.
[Doumao BBQ: Nữ thần khi nào em mới stream thế? Anh tặng em vài món quà.]
[Doumao BBQ: Nữ thần, bùa đỏ hồi lại rồi, anh phụ em lấy nha.]
Mục Vãn Vãn thầm nói trong lòng con bùa đỏ này bà đây không cần.
Đang nghĩ thì Bùi Lộ bất thình lình hỏi: “Lấy bùa đỏ không?”
Không dám lấy không dám lấy.
Đang chuẩn bị lắc đầu thì lại nghe thấy Bùi Lộ hỏi: “Qua đây.”
Mục Vãn Vãn vội vàng điều khiển tướng, đi cùng với Bùi Lộ... mò vào rừng của địch.
Đang ăn bùa đỏ trong rừng đối phương, cô chợt nhớ đến chuyện gì đó, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bùi Lộ nhìn cô: “Cười gì thế?”
Mục Vãn Vãn lắc đầu: “Em còn nhớ lúc mới đến, toàn là em muốn đi lấy bùa đỏ, rồi bị anh kéo về...”
“Gì,“ tiểu Bánh Bao nói, “tiểu Lộ kéo được em về chắc? Lần nào cậu ấy chả vừa giảng đạo cho em vừa theo sau em đi ăn bùa đỏ.”
“Phụ xướng phu tùy.” Mục Vãn Vãn nói đầy vẻ cao thâm, “các anh không hiểu được đâu.”
“...Chỉ lúc bình thường mới để cô ấy lấy,“ Bùi Lộ nói, “còn khi thi đấu thì không để cô ấy làm vậy được.”
Vừa nói xong, điện thoại để trước mặt đổ chuông.
Anh liếc nhìn tên hiển thị, gỡ tai nghe, kẹp điện thoại vào giữa, động tác tay vẫn không dừng lại: “Anh.”
Bùi Hải hỏi: “Ừm, ăn cơm chưa.”
“Ăn rồi, còn anh?”
Mục Vãn Vãn tò mò nhìn sang, rất nhanh đã bị tín hiệu trong game gọi về.
“Vừa ăn cơm với ba mẹ xong,“ Bùi Hải nghe thấy tiếng bàn phím, nói, “anh nói ngắn gọn nhé, thứ tư tuần sau em về nhà một chuyến.”
Bùi Lộ suy nghĩ một chút: “...Em biết rồi.”
Thứ tư tuần sau, là sinh nhật của mẹ anh.
“Ừm, không được quên đâu đấy, lâu lắm rồi em chưa về nhà, mẹ cứ nhắc em suốt, em có gọi điện cho mẹ đúng giờ không đấy?”
“Có.”
“Vậy thì được, anh còn có việc, thứ tư gặp rồi nói tiếp.”
Cúp máy, ván game này cũng kết thúc.
Anh quay sang nói: “Sáng mai anh phải ra ngoài, em chờ anh, anh mua món Trần Kí về cho em.”
Mục Vãn Vãn nghi hoặc: “Ngày mai anh không có tiết mà...”
Bùi Lộ nói: “Anh đi mua quà sinh nhật cho mẹ.”
“Ồ...” Mục Vãn Vãn đảo mắt, “nghĩ ra muốn mua gì chưa?”
“Chưa, đến đó xem thế nào rồi tính tiếp.”
Mục Vãn Vãn hỏi: “Anh không dẫn em đi à?”
Tim Bùi Lộ nảy một cái, bật thốt: “Em muốn cùng anh về nhà sao?”
Mục Vãn Vãn đơ người.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại, xua tay: “...Không phải không phải, ý em là đi mua quà ấy.”
“À...” mắt Bùi Lộ hơi tối đi rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, “không cần đâu, anh sợ em ngủ không đủ giấc.”
“Không đâu, em đâu có ham ngủ!” người buổi sáng bị đánh thức hận không thể hủy thiên diệt địa – Mục Vãn Vãn nói như thật.
Thế là chuyện này cứ thế được quyết định như vậy.
Mười hai giờ đêm, là giờ nghỉ ngơi của những người đi làm.
Cũng là khoảng thời gian phòng livestream nhộn nhịp nhất.
Đánh xong trận này, Mục Vãn Vãn đứng dậy đi lấy nước, tiện thể cầm theo cả cái cốc không của Bùi Lộ.
Bùi Lộ đang đấu đôi với Mộc Đầu, bảo là phải luyện rừng và hỗ trợ cùng đi roam, Mục Vãn Vãn nhịn đau mà đồng ý. Sau đó Hổ ca qua rủ cô đấu đôi, bị cô dùng lý do không muốn thăng hạng ngược hướng từ chối, thế nên giờ cô đang đánh xếp hạng một mình.
Lâu quá rồi không đấu đơn, giờ có hơi không quen lắm.
Cô vừa vào phòng trà nước, đã nghe thấy tiếng tiểu Bánh Bao hét ở ngoài: “Vãn Vãn—— Vãn Vãn!!”
Mục Vãn Vãn từ tốn rót nước xong, bước ra: “Sao thế, có cháy à?”
“Không phải, Miêu Miêu livestream rồi!” tiểu Bánh Bao để điện thoại ở dưới màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại tranh thủ ngó sang, “cô ta đang khóc lóc đây này!”
“......” Mục Vãn Vãn đặt cốc nước xuống cạnh tay Bùi Lộ, ngạc nhiên mà cảm thán, “cô ta đúng thật là...tài cao gan lớn.”
Cô mở trang web ra, quen đường quen lối mà mò vào phòng livestream.
Cô không có tài khoản Doumao phụ, dùng luôn tài khoản chính vào xem. Bình luận bên trong đã loạn lắm rồi, hoàn toàn không có ai phát hiện cô đã vào.
[Sao còn dám vác mặt lên livestream vậy trời???]
[Chúc mừng Miêu Miêu giành được giải thưởng tiểu tam chuyên nghiệp nhất năm! Bốp bốp bốp bốp!!]
[Mấy đứa fan não tàn kia vào đây mà tẩy đi này! Tẩy đi!! Những đứa ngày trước diss Wan thần của tao đâu bước ra đây!!!]
[Tởm vãi, là bình luận viên, xem như đã là một nửa người của công chúng rồi, dùng acc phụ đi diss nữ tuyển thủ chuyên nghiệp là kiểu gì thế? Cô ấy với mày cũng có chung một ngành đâu, nói là cạnh tranh nghề nghiệp nghe còn thấy ngứa vl, nói đến cùng thì vẫn là mày tâm địa xấu xa!]
Miêu Miêu không trang điểm, sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi.
Không biết bình luận nào cứa vào tim cô ta, vành mắt cô ta lại ửng đỏ lên, vội vàng xoay người tránh ra khỏi phạm vi camera, dùng sức thút thít, cứ như sợ người khác không biết là cô ta đang khóc, sau đó mới từ từ quay lại, khàn giọng nói: “Tối nay... không thể hát cho mọi người nghe được rồi. Stream game đỡ cho các bạn vậy...”
Bùi Lộ đánh xong một ván, nghiêng đầu sang cùng xem với cô.
Anh hơi cau mày: “Cô ta khóc cả ngày rồi nhỉ.”
“Chắc vậy,“ Mục Vãn Vãn cực kì không thục nữ mà ngồi co chân lên, ôm đầu gối, nghiêng mặt: “Sao, đủ tội nghiệp chưa?”
“Chưa đủ,“ Bùi Lộ ngồi thẳng lại, hỏi cô, “Dạo này em ngủ không được ngon à? Quầng thâm đậm quá rồi.”
“Không có, hôm qua em bị đánh thức tận mấy lần liền...”
Cô lầm bầm, thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem.
[Ai thèm xem cô chơi game chứ? Giải thích giải thích đi.]
[Thế Phù Châu với Trần Hòa đánh nhau là vì cô thật đấy hả?? Đm, Phù Châu mù rồi hay gì!!! T dí l vào làm fan nữa!]
[Mày xin lỗi Lâm Cửu chưa? Xin lỗi Wan chưa? Xin lỗi những cô gái bị mày phá hoại tình cảm chưa hả?]
[Đủ rồi đấy, dù sao người ta cũng là một cô gái... bớt khẩu nghiệp lại đi.]
“Chuyện giữa tôi và họ tương đối phức tạp, nhưng không hoàn toàn giống như lời họ nói,“ Miêu Miêu bảo là sẽ chơi game, nhưng vào game xong thì lại chẳng làm gì nữa, trông càng giống với việc cố gắng tẩy trắng cho mình hơn, “nói chuyện Lâm Cửu trước vậy... Thật ra lúc đó tôi không chắc hai người họ có đang quen nhau hay không, lại thêm nhà tôi khi đó vừa xảy ra một số chuyện, rất muốn tìm một ai đó để dựa vào, nên... Tôi đã làm bạn với bạn trai cũ của Lâm Cửu từ rất lâu trước đó rồi, chúng tôi quen biết nhau sớm hơn Lâm Cửu nhiều, cũng là do tôi mãi vẫn không dám thổ lộ tình cảm, nên mới khiến mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay.”
Mục Vãn Vãn lè lưỡi: “Cái livestream này nhất định không được để Lâm Cửu nhìn thấy.”
Vừa dứt lời, một cái tên chói sáng xuất hiện trong phần bình luận.
[MAShark: Xạo chó, mày xạo chó tiếp đi, lúc thằng đó tổ chức buổi tỏ tình phèn vl phèn cho tao chẳng phải mày cũng có mặt ở đó à? Còn kính rượu cho tao nữa cơ mà... Ngay từ đầu bà đây hỏa nhãn kim tinh vừa nhìn đã biết mày là một con trà xanh rồi, lúc nào cũng phòng mày như phòng giặc—— Kết quả mày lại còn tạo acc phụ kết bạn lại, ghê gớm quá cơ bạn mình nhỉ??]
Mục Vãn Vãn: “......”
[Đây là...Shark à???]
[Cái giọng điệu này sao giống như là...hmmmm.]
[Lần đầu tiên nhìn thấy acc của Shark xuất hiện tại phòng livestream của người khác, nhưng mà nhìn không giống chính chủ lắm.]
Miêu Miêu không nhìn thấy màn này, cô ta đang cúi đầu lau nước mắt, tiếp tục nói: “Còn cả Wan thần nữa. Cô ấy vì chuyện của Lâm Cửu, nên luôn có thành kiến với tôi. Hôm nay cô ấy còn ngầm nhắc tôi, bảo tôi đưa tiền... thì mới không làm khó tôi nữa. Hai người họ kẻ trước người sau, muốn hãm hại tôi, tôi...thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa.”
MÁ.
Mục Vãn Vãn vừa đặt tay lên bàn phím, chuẩn bị cho cô ta một tràng giáo dục yêu thương, Bùi Lộ nhanh tay lẹ mắt, đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau, giữ chặt lấy hai tay cô.
“Để anh giải quyết.”
“Giải quyết gì nữa, sáng nay lúc cô ta đến em phải cho cô ta hai cái tát mới phải—— cô ta có ngon thì ngày mai thử đến lần nữa xem!”
“Nếu em nói quá đáng quá, có thể sẽ bị cấm thi đấu đấy.”
Câu này của Bùi Lộ thành công ngăn cô lại.
Mục Vãn Vãn không có chỗ xả, tức đến nỗi cho Miêu Miêu vài cục shit làm quà.
“Ngoan,“ sắc mặt Bùi Lộ cũng không tốt cho lắm, thậm chí là còn có hơi u ám.
Anh thả tay ra, xoa xoa tóc cô, “đừng xem nữa, sẽ có người giải quyết chuyện này.”
Dỗ dành Mục Vãn Vãn xong, Bùi Lộ mới đứng dậy, đi ra ngoài.
Mục Vãn Vãn hỏi: “...Anh đi đâu đấy?”
“Gọi điện thoại.”
Mục Vãn Vãn “ồ” một tiếng, nhìn Miêu Miêu vẫn còn đang khóc lóc, lòng phát phiền lên được.
Rõ ràng Miêu Miêu có ý định đã sai rồi cho sai luôn, còn fan ở lại là tốt nhất, cho dù không có, thì dựa vào antifan, phòng livestream của cô vẫn sẽ giữ được độ hot.
Ai cũng có thể ruồng bỏ cô, chỉ riêng nền tảng livestream là không.
Chỉ cần cô không thực sự vi phạm pháp luật, thì với những bê bối hay ho của mình, có thể giúp cô nhận được nhiều sự chú ý, lượng người xem chắc chắn sẽ không thấp. Chưa biết chừng thời gian lâu dần, còn có thể từ từ tẩy trắng—— Thời buổi này trò này được dùng không biết bao nhiêu lần rồi. Nền tảng livestream đương nhiên sẽ không đuổi cô đi.
Miêu Miêu lờ luôn Mục Vãn Vãn và Lâm Cửu, tiếp tục nói những lời nói dối mình đã chuẩn bị sẵn, sau đó lại còn mở phần mềm âm nhạc, muốn hát cho mọi người nghe bài “Người phụ nữ dễ bị tổn thương“.
Mục Vãn Vãn với Lâm Cửu đang nhiệt tình sỉ vả cô ta trong WeChat, ai ngờ mới một lúc, màn hình trước mặt cô đột nhiên đen thui.
Cô còn tưởng là mạng của mình có vấn đề, tải lại mấy lần liền, cuối cùng vẫn là thông báo phòng livestream không tồn tại.
Cô cau mày, hỏi người bên cạnh: “Các anh có còn xem được livestream của Miêu Miêu không?”
“Không thấy đâu nữa...” tiểu Bánh Bao nhìn dòng chữ thông báo, nói, “hình như phòng của cô ta bị khóa rồi thì phải?”
“Bị khóa?” Mục Vãn Vãn hơi đơ ra, “tại sao chứ?”
“Ai biết đâu, hồi đó lúc Trần Hòa đánh nhau rồi bị cấm thi đấu phòng livestream cũng y như vậy nè... Chời đựu, cô ta chỉ bị khóa phòng livestream thôi mà, sao đến cả số phòng livestream cũng bị khóa luôn rồi! Doumao trở mặt rồi à???”
......
Không thể không nói, màn “trở mặt” này của Doumao đúng là cực kì kịp thời.
Bởi vì mười phút sau khi phòng livestream bị khóa, bài bóc phốt thứ hai về Miêu Miêu đã được lưu truyền trên mạng rồi.
Lần bóc này còn kinh hơn cả lần trước.
Theo những gì người biết nội tình bóc phốt, Miêu Miêu vì để được ngồi vào ghế bình luận viên LPL, đã theo hầu một ông sếp nào đấy hơn nửa tháng trời.
Quan trọng nhất là, ông sếp đây còn bị tra ra đã tham ô tài sản của công ty, mà Miêu Miêu không những là đồng phạm, mà còn là người xúi giục——
Lần này thì hay rồi, từ nhân phẩm bại hoại, thăng thẳng lên thành tội phạm luôn, nghe nói Miêu Miêu mới livestream được một nửa, đã bị đưa về cục phối hợp điều tra.
Ngày hôm sau thức dậy, Mục Vãn Vãn đã đọc được bài đăng khiến người người hả lòng hả dạ——
[Quản gia thể thao điện tử: Hẳn mọi người đều đã biết rồi... tối qua, nữ streamer nào đó bị đưa đi vì nghi ngờ có liên quan đến tội phạm kinh tế. Nghe nói trước khi bị dẫn đi, người đến gõ cửa nhà cô ta trước không phải là chú cảnh sát, mà là vợ của ông sếp kia, một mình đến tận nơi, “dạy dỗ” cho cô streamer nào đó một bài học ra trò, nghe hàng xóm xung quanh nói là tiếng kêu la rất thảm thiết... tiếng mắng chửi cũng rất ghê gớm. [/quỳ xuống]]