Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 52: Chương 52: Em đừng thích cậu ấy




Anh Dương giở trò khôn lỏi nhưng lại không ngờ rằng, chủ của quán lẩu ở đường đối diện đó lại thuộc tuýp sang chảnh.

Mặc dù cách lôi kéo khách có cũ kĩ quê mùa, phục vụ còn nói giọng địa phương, nhưng giá các món trên thực đơn thì...mẹ nó còn đắt hơn cả Hải Đế Lao.

Một bữa cơm giá bốn con số, lúc ra về anh Dương vẫn còn liên tục day day chân mày.

Tiểu Bánh Bao che miệng xỉa răng, nói: “Ăn có bữa lẩu thôi mà, sao anh cứ thở dài mãi thế.”

“Bữa lẩu này của các cậu giá ngang với món Nhật đấy.”

Hổ ca nói: “Không sao, dù sao papa nhà tài trợ cũng lắm tiền mà, chúng ta thắng liên tiếp hai trận, ăn một bữa ngon cũng đâu có gì quá đáng.”

“Thì không quá đáng, anh chỉ sợ các cậu ăn no quá, về lại vùi đầu đi ngủ.” về đến trụ sở, anh Dương không vào cùng, “anh đến Du Long một chuyến, mọi người vào đi, tập luyện cho tốt.”

Bùi Lộ liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Muộn vậy rồi, anh còn phải đến Du Long?”

“Ừm, gần đây hình như Du Long đang thâm nhập vào mặt hàng điện tử, đang bàn chuyện người đại diện.”

Chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, anh Dương không định nói ra sớm như vậy, nhưng nếu Bùi Lộ đã hỏi thì anh cũng không muốn phải giấu nữa.

Mục Vãn Vãn còn chưa kịp tiêu hóa thông tin đã thấy mấy đồng đội bên cạnh hai mắt sáng rực cả lên.

Tiểu Bánh Bao: “Cái gì?! Người đại diện!! Cả đội mình luôn hả??”

“Cậu có thể nhỏ tiếng chút không thế, tai tôi sắp điếc luôn rồi,“ Hổ ca quay sang, “khi nào mới bàn xong vậy?”

Mục Vãn Vãn hỏi: “Làm đại diện thì sao?”

“Em ngốc à,“ tiểu Bánh Bao nói, “làm đại diện tương đương với việc sẽ được chia phần trăm! Tiền đó! Phí làm đại diện cho Du Long chắc chắn là rất cao!”

Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng hiểu, hai mắt mong đợi cùng đồng đội nhìn về phía anh Dương.

“Không chắc là cả đội,“ anh Dương đẩy mắt kính, “bên Du Long có ý định quay quảng cáo, làm đại diện là cả đội cùng làm, nhưng quảng cáo thì không chắc sẽ là cả đội cùng quay, có thể là người này làm người đại diện quảng cáo cho tai nghe, người kia lại làm đại diện cho bàn phím, cuối cùng quay quảng cáo quảng bá lại chỉ có máy tính...đại loại thế.”

Mọi người nghe câu hiểu câu không.

Mục Vãn Vãn hỏi: “Hóa ra Du Long vẫn chưa đầu tư vào lĩnh vực thiết bị điện tử à? Thế những thiết bị chúng ta đang dùng...”

“Là bên đó làm riêng cho chúng ta đấy,“ tiểu Bánh Bao nói, “em thấy có ai dùng cùng dòng thiết bị với mình chưa?”

Mục Vãn Vãn: “Thế...”

“Được rồi, mọi người trước tiên cứ nghiêm túc luyện tập đi, đang trong thời gian thi đấu đừng suy nghĩ nhiều quá,“ anh Dương khoát khoát tay, “vào đi, bàn xong anh sẽ thông báo sau.”

Đang định đi thì anh ta khựng lại, “đúng rồi, anh nhắc trước... bên Du Long mà chọn người thì chắc chắn sẽ cân nhắc đến những mặt khác nữa, ví dụ như độ nổi tiếng của tuyển thủ, tầm ảnh hưởng rồi phong độ thi đấu.”

Tiểu Bánh Bao hỏi: “Phong độ thi đấu thì em hiểu, nhưng còn độ nổi tiếng với tầm ảnh hưởng thì tính như thế nào?”

Anh Dương suy nghĩ một lát: “Lượng fan tương tác trên Weibo, lượng theo dõi trong phòng livestream... có lẽ sẽ đi thu thập mấy số liệu này.”

**

Fan của TS phát hiện mấy hôm nay có gì đó hơi là lạ.

Tần suất livestream của các thành viên TS dạo gần đây hình như hơi cao quá rồi.

“Đúng vậy, mình vừa ngủ dậy, hôm nay cố tình dậy sớm để livestream với mọi người đấy,“ tiểu Bánh Bao ngồi ngay ngắn, vui vẻ nhìn về phía camera, “hôm nay stream nguyên ngày, bạn nào thích thì ấn đăng kí nhé, bắn tim cho các bạn nè.”

Anh ta vụng về giơ hai cánh tay núc ních của mình lên, đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu, tạo thành hình trái tim.

[...má ơi, uốn thẳng lưỡi nói chuyện cho đàng hoàng, không là hủy đăng kí đấy.]

[Thời này mà còn người bắn tim như vậy à? Streamer quê mùa, tôi cũng hủy đăng kí đây.]

[Game thua suốt, chỉ biết tỏ vẻ đáng yêu thì có ích gì?]

“Các bạn khán giả, mặc dù hôm qua tôi thua vài trận xếp hạng, nhưng đánh giải thì đội tôi đang thắng hai trận liên tiếp rồi đấy...”

[Bốn ván game, anh là đường giữa mà chả được cái MVP nào, còn dám kể lể?]

Tiểu Bánh Bao giữ vững vẻ tươi cười, tắt mic, quay đầu lại, nói: “Má nó chứ fan bây giờ toàn kiểu chọc tức nhau vậy à? Ông đây nghiến răng đến nỗi răng sắp vỡ luôn rồi, nếu không phải đang trong thời gian mấu chốt không thể đá người, chắc chắn tôi sẽ thồn lệnh tắt tiếng vào mồm thằng này như thồn thức ăn luôn!”

Hổ ca nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Người còn trẻ mà sao lại ác thế? Tôi đang stream đấy, cậu ăn nói cho đàng hoàng.”

Tiểu Bánh Bao: “...Má, cậu stream sao không la lên một tiếng hả?”

Hổ ca cười không nói gì—— sao anh có thể nói nguyên nhân là vì phát hiện Mộc Đầu lần nào livestream cũng không hé tiếng nào, lượng người xem lại vẫn rất cao, nên mới muốn học hỏi một tí...

Mộc Đầu vừa thể hiện xong một ván Lee Sin, bất chợt lên tiếng: “Cảm ơn quà tặng của bạn Cải Xanh Nhỏ, cảm ơn quà tặng của bạn Đoan Vương Gia, cảm ơn...”

Các bạn fan đều u mê cái vẻ mặt lạnh lùng cảm ơn quà tặng này của anh ta, cộng thêm trước đây anh ta không hề cảm ơn như thế này, trong chớp mắt lượng quà tặng lại nhiều thêm——

Hổ ca kích động thu hồi tầm mắt, cảm giác mình lại lén học được thêm một chiêu mới!

Lúc Mục Vãn Vãn đi xuống thì nhìn thấy một cảnh quái dị như thế này—— tiểu Bánh Bao đang tỏ vẻ đáng yêu, Mộc Đầu lâu lâu lại đọc lời thoại, Hổ ca lạnh mặt không nói tiếng nào...

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, là Bùi Lộ vừa mới ngủ dậy.

Bùi Lộ nhìn theo tầm mắt cô: “Sao lại đứng đây.”

“Có khi trụ sở mình bị ma ám rồi,“ Mục Vãn Vãn ngáp một cái, “tính cách thay đổi hết luôn, chắc không phải bị đổi hồn đâu ha?”

Bùi Lộ bật cười.

Hai người cùng đi vào phòng bếp, Bùi Lộ bày đồ ăn sáng ra trước mặt cô: “Lát em có livestream không.”

“Có chứ, để cuối tháng thong thả hơn tí,“ Mục Vãn Vãn cắn một miếng bánh mì, hỏi ra câu nghi vấn trong lòng, “đúng rồi, sao anh không livestream? Kiếm bộn tiền đó.”

Bùi Lộ nghiêm túc trả lời: “Anh không rành cách làm fan thích cho lắm.”

Mục Vãn Vãn: “...”

Anh còn cần làm fan thích? Chỉ cần bật camera lên thôi là đúng kiểu ngồi không thu tiền đấy.

Ăn xong bữa sáng, Mục Vãn Vãn cũng livestream giống mọi người.

“Má!” tiểu Bánh Bao rốt cuộc không nhịn nổi nữa, “Mấy cái bình luận này của các bạn là sao đây? “Wan stream rồi bái bai”?? “cố xem hết nửa tiếng rốt cuộc Wan cũng stream rồi”?? cả cái bạn này nữa, bạn gửi số phòng livestream của tiểu Vãn là có ý gì... quản phòng đá người này ra ngay!!”

Còn Mục Vãn Vãn thì nhẫn nại trả lời bình luận: “Đúng thế, vừa dậy, mới ăn sáng xong. Hôm nay đấu đôi với Lu thần, anh ấy đang mở game rồi... Sao? Tiểu Bánh Bao ồn? Hết cách, bọn mình livesteam cùng một chỗ mà.”

“Tôi đau lòng quá.” Tiểu Bánh Bao lên án, “fan của tôi trèo tường thành tinh luôn rồi, bọn họ không yêu tôi tí nào hết.”

“Cậu tỉnh lại đi, cậu không có fan đâu.” Hổ ca an ủi anh ta.

Mục Vãn Vãn đang BAN tướng, tranh thủ thời gian đọc bình luận.

Không biết tại sao, lượng anti trong phòng cô hôm nay nhiều bất thường, cứ năm bình luận lại có hai cái kiếm chuyện với cô.

[Bạn nội bộ của tôi nói hai trận thắng của TS là mua đấy mua đấy mua đấy——]

[Các bạn fan có biết Wan của các bạn trước khi vào đội đã từng chèn ép nữ streamer khác không?]

[Đau lòng Trần Hòa, nói vậy thì chắc chuyện ẩu đả ở hậu trường của Trần Hòa cũng có nội tình.]

“Là nhân vật tai to mặt lớn nào lại mua cơm cho anti của tôi ăn thế?” Mục Vãn Vãn điều khiển tướng đi ra đường, “có thể tiết lộ mời các bạn phải trả bao nhiêu tiền không... không không mình không có ý định mời bọn họ, mình chỉ tò mò thôi.”

“Anti nhiều quá thì khóa quyền bình luận của họ đi, đừng tranh cãi làm gì... không đáng.” Bùi Lộ ngồi bên cạnh đã sớm không đọc nổi nữa rồi, mặc dù miệng thì bảo Mục Vãn Vãn không nên bận tâm, nhưng bản thân thì lại không nhịn được mà lên tiếng giúp cô.

“TS tôn trọng từng trận thi đấu, thắng thua tuyệt đối không có chuyện giao dịch mua bán; trừ khi đối phương cố ý gây hấn, nếu không Wan sẽ không cố ý chèn ép bất kì ai; chuyện của Trần Hòa ban tổ chức đã giải thích rõ rồi, tất cả đều là sự thật không có nội tình gì hết. Hy vọng mọi người tập trung xem livestream, phát ngôn có suy nghĩ.”

[a a a là giọng của bảo bối nhà tôi!——]

[Lu thần đối xử với đồng đội tốt thật, ấm áp quá đi, giống như mặt trời vậy.]

[Chia sẻ một bài viết cho mọi người [chia sẻ: cùng soi những chi tiết nhỏ cho thấy Lu thần thích Wan]]

[Lầu trên gửi cái gì thế này?! TÔI KHÔNG TIN!! TÔI KHÔNG TIN!!!]

Mục Vãn Vãn cũng không ngờ Bùi Lộ sẽ—— nói giúp cô.

Cô đọc bình luận, nghiêm túc nói: “Các bạn bình tĩnh chút nào, chúng ta nói chuyện nào có chiều sâu hơn tí đi, ví dụ như trận với XSXB sắp tới của bọn mình chẳng hạn.”

Trọng tâm vấn đề được cô nhẹ nhàng dời đi.

Bùi Lộ điều khiển tướng về nhà, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Loại kẹo em cho tôi lần trước...”

“Ngon đúng không?” Mục Vãn Vãn tranh thủ quay đầu sang, chớp mắt hai cái, “Lâm Cửu cho em đấy, bảo là hàng nhập khẩu, chỉ mua ở trên mạng được thôi...em đang định lát lên Taobao xem coi có không, cần em mua giúp anh một ít không?”

Cạch.

Bùi Lộ vẫn nhìn thẳng vào màn hình, thò tay lấy một hộp thiếc nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn của Mục Vãn Vãn.

“...Lúc tôi mua tiện thể mua luôn cho em.”

Hộp thiếc nhỏ nhắn xinh xắn, bên trên còn có một trái tim bự bự, đúng là hãng kẹo trái cây này.

Nụ cười của Mục Vãn Vãn không tài nào giấu được.

[Quá đáng lắm luôn á—— Chỉ mua cho mỗi Wan? Tiểu Bánh Bao khóc một dòng sông.]

[Xin tên!! Quỳ xuống xin luôn! Tôi muốn ăn cùng một hãng kẹo với Wan thần!]

[Tôi cũng muốn ăn cùng một hãng kẹo với Lu thần... thôi tôi không cố chấp nữa, cái bài viết kia giờ tôi đã tin một nửa rồi.]

[Lu ngọt ngào quá đi á á á nếu là tôi thì còn cần kẹo làm gì nữa!!]

Mục Vãn Vãn lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, nửa đùa nói: “Phải đó, Lộ thần rất ngọt ngào.”

Bùi Lộ: “...” kẹo cũng không chặn được miệng cô ấy lại.

“Cảm ơn quà tặng của bạn “Anh là Lư Chính em add anh với“...” Mục Vãn Vãn cảm ơn được một nửa, phát hiện có gì đó không đúng, cô nghi hoặc quay sang, nhìn Bùi Lộ, “Hử?”

Bùi Lộ cũng ngẩn ra. Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên nghiêng người, dựa lại gần, một nửa khuôn mặt đẹp trai xuất hiện trước camera.

Sau khi xác định người tặng quà là bạn của mình, anh thản nhiên: “Không cần bận tâm, nền tảng không cho em thêm bạn lung tung, cứ xem như không có chuyện gì là được rồi.”

Mục Vãn Vãn nghiêm túc gật đầu: “Ồ, được.”

Đến giờ cơm tối, mọi người đồng loạt nghỉ stream.

Phòng chiếu phim, năm người bê cơm hộp, ngồi xem LPL.

Bùi Lộ không mấy tập trung uống một ngụm nước, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu.

Là tin nhắn Lư Chính vừa gửi.

Lư Chính: “Sao cậu cứ ngăn cản mình liên lạc với nữ thần hả!!”

Lư Chính: “Chẳng lẽ bài viết đó nói đúng? Cậu thích Wan thần thật sao?”

Bên cạnh có tiếng động, Mục Vãn Vãn không biết từ lúc nào đã chuyển từ đối diện sang ngồi cạnh anh.

Hai tay cô bê hộp cơm, đang cười trộm, nghiêng người sang cạnh anh, trông giống như một cô mèo con lén cuỗm được thịt——

“Em phát hiện, trong hộp cơm của em có hai phần sườn—— là phần của tiểu Bánh Bao, người ta làm nhầm bỏ vào hộp của em, hi hi, hai chúng ta lén chia ra đi.”

Bùi Lộ nhìn cô chằm chằm.

Mục Vãn Vãn chờ mãi không thấy câu trả lời: “Hử? Anh không ăn hả...”

Bùi Lộ: “Em có thể suy nghĩ lại được không.”

Mục Vãn Vãn: “Chuyện gì?”

“Chỗ Lư Chính cách đây xa lắm, cậu ấy lười rời giường hơn em, không biết nấu cơm, game cũng, cũng không giỏi bằng tôi,“ lần đầu tiên Bùi Lộ nói sau lưng người khác, mất mặt đến độ mặt mũi đỏ cả lên.

“Hay là em suy nghĩ lại đi, đừng thích cậu ấy có được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.