Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 53: Chương 53: Em nghĩ kĩ rồi, em thích cô ấy




Câu này...là sao?

Mục Vãn Vãn chớp mắt, bê hộp cơm, ngơ hết nửa ngày.

Sau đó hỏi: “Ai nói với anh em thích Lư Chính?”

“Hôm đó em nói mà,“ câu khó nói nhất đã nói ra được rồi, Bùi Lộ không còn căng thẳng như trước nữa, nói chuyện dõng dạc rành mạch hơn nhiều, “em nói em biết yêu rồi.”

Câu nói bao hàm bao nhiêu cảm xúc lúc đó đến khi bị anh nói ra, tất cả tình cảm đều bay đâu mất hết.

Mục Vãn Vãn cạn lời: “Anh thật sự nghĩ người em nói là Lư Chính??”

“Không phải sao?” vẻ mặt Bùi Lộ thả lỏng hẳn đi, sau đó bất chợt nhớ ra chuyện gì, không dám tin mà hỏi lại, “...chẳng lẽ là người chủ tiệm net đó?”

Mục Vãn Vãn nhìn anh một hồi lâu, bật cười thành tiếng.

Cô càng cười càng không kìm được, trán đụng vào cánh tay của Bùi Lộ, Bùi Lộ có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động của cô.

Cô cười đã rồi mới nói một câu: “Anh là đồ ngốc.” câu trần thuật.

“Mắng ai đấy? Hai người có thấy miếng sườn của tôi không, tôi bảo người ta thêm cho tôi một phần, kết quả là không có, tôi gọi điện hỏi, bọn họ cứ khăng khăng là thêm rồi...” tiểu Bánh Bao đột nhiên đi qua đây, cỡ người quá lớn, bóng trùm lên cả hai người, sau khi anh ta nhìn rõ thứ trong bát của Mục Vãn Vãn, “đòe mòe, hóa ra là ở chỗ em! Chắc em không định lén ăn đấy chứ!!”

“Lén đâu mà lén,“ Mục Vãn Vãn ngồi thẳng dậy, “ở trong bát của em, thì là thịt của em mà.”

Tiểu Bánh Bao bị kiểu ngang ngược này làm cho hết hồn: “Em là ăn cướp hả?”

Mục Vãn Vãn xác nhận: “Đúng thế.”

“...Chúng ta nói lí với nhau nha, em nghĩ xem, chỉ vì hai miếng sườn này, em lại mất đi một đồng đội đường giữa cực mạnh lòng luôn hướng về đường dưới —— đáng sao?”

Mục Vãn Vãn nghĩ nghĩ: “Cũng được, lần nào anh xuống cũng thích chôm lính của em, lại còn cực thích cướp mạng của em, kể ra thì chỉ lấy có hai miếng sườn là đã lời cho anh rồi.”

Tiểu Bánh Bao nước mắt đầy mặt: “tiểu Lộ, cậu nói xem cô ấy có vô lí không?”

Bùi Lộ vẫn còn đang cố nhớ lại những người họ đã gặp hôm đó, không có tâm trạng để ý đến anh ta: “Hai miếng sườn thôi, lần sau cậu đặt lại là được rồi.”

“...”

Tiểu Bánh Bao lần này tủi thân thật rồi, xoay người định đi.

“Đợi đã, trả anh trả anh.” Mục Vãn Vãn trêu đã rồi, kéo anh ta lại.

Trên màn hình, tuyển thủ bắt đầu ra sân khấu, là trận đấu giữa MA và GGX.

Ban tổ chức cho hiển thị bảng xếp hạng, MA là 5-1, chỉ thua đúng một trận, cũng chính là trận với TS.

Còn TS thì 3-3, đã vượt qua XSXB, miễn cưỡng chen vào được top 4 của bảng.

Hiện tại, thứ tự bảng A như sau MA, BXS, GGX, TS, XSXB, HSS.

Năm thành viên của MA từ từ bước ra từ sau cánh gà, cả năm đều mặt không cảm xúc, mặt lạnh nhất phải kể đến Shark, có thể nói là mặt lạnh như tiền.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến lượng người bình luận và sự nhiệt tình của khán giả đang có mặt tại hiện trường.

Hổ ca chậc một tiếng: “Tắt bình luận đi, dày quá không thấy gì hết.”

Tắt bình luận, ống kính vừa quay về phía Shark, anh ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng còn mất kiên nhẫn mà mím môi, không hề nói bất kì lời nào với đồng đội.

“Cái bản mặt này, không biết còn tưởng MA thiếu tiền lương của cậu ta nữa đấy,“ tiểu Bánh Bao vui vẻ ăn sườn, “tôi không hiểu nổi, mấy cô gái đó sao lại thích kiểu như Từ Hạo chứ, gầy tong gầy teo, trước khi lên sân khấu nghe nói còn trang điểm hết nửa ngày...”

Mục Vãn Vãn cắt ngang lời anh ta: “Trang điểm??”

“Ừa.”

“...Thì ra có thể trang điểm à.”

Anh Dương nói ngay: “Kiểu trang điểm lúc livestream của em hồi trước thì không được, sẽ bị trọng tài tưởng là thi đấu hộ rồi đuổi xuống đấy.”

“...”

“Tiểu Vãn, chẳng lẽ em cũng thích kiểu như Shark hả?” Hổ ca hỏi.

Bùi Lộ dựng thẳng tai lên.

“Em ấy không thích đâu,“ tiểu Bánh Bao cười hề hề, nói, “cậu quên rồi hả? Hồi trước em ấy có nói trong phòng livestream rồi mà, người em ấy thích nhất là tiểu Lộ đó!”

Mộc Đầu bổ sung: “Còn nói nếu hỏi nữa sẽ tự sát.”

Anh Dương: “Được rồi, đừng nói nữa, trận đấu bắt đầu rồi, hoặc là ăn cơm xem thi đấu, hoặc là ra ngoài tập luyện.”

Thấy Mục Vãn Vãn cười cười không phản bác, tim Bùi Lộ như muốn nhảy ra khỏi họng.

Anh vội vàng cúi đầu và mấy miếng cơm, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Nếu nói trước đây đội nào có thể uy hiếp ít nhiều đến MA, thì chắc chắn đó là GGX, mặc dù gần đây GGX không được ổn, như vẫn có chỗ đứng trong lòng người hâm mộ.

Thậm chí một số fan của GGX còn phóng đại, nói trận này ngang với “chung kết giải mùa xuân LPL” là đủ hiểu độ hot của trận đấu này cao như thế nào.

Mọi người đều nghĩ sẽ được xem một trận đấu BO3 kinh điển đặc sắc, cậu truy tôi đuổi, không ngờ ván đầu tiên mới sang phút mười lăm, GGX đã bị dẫn mấy nghìn tiền.

“Bọn GGX nghĩ gì thế, giờ này mà lại còn muốn đi trộm rồng Lửa?” tiểu Bánh Bao vừa xem vừa nói.

Hổ ca: “Dạo gần đây GGX đúng là yếu thật, đường trên với rừng của họ vẫn chưa làm hòa à? Thế này có giống là đang thi đấu đâu.”

Hai người cậu một câu tôi một câu, tiểu Bánh Bao quay đầu lại, nhìn bộ đôi đường dưới và anh Dương: “Sao chẳng ai nói gì thế?”

Bùi Lộ im lặng hồi lâu, sau đó hỏi anh Dương phía sau: “MA sao vậy?”

Tiểu Bánh Bao khó hiểu: “Là sao?”

“Hôm nay cả đội MA đều chơi rất nóng vội,“ Mục Vãn Vãn nói, “đi đường cũng nôn nóng, trước khi rừng tới, đường giữa thậm chí đã solo kill đối phương hai lần.”

Tiểu Bánh Bao: “Có lẽ là lối đánh mới nghiên cứu ra? Với lại Shark solo kill cũng không có gì lạ, anh cũng bị cậu ta solo kill rồi nè.”

Mục Vãn Vãn lắc đầu: “Ván này không giống thế, bên GGX là Orianna mà... mỗi lần Shark lao lên đều theo kiểu muốn băng trụ giết người hết.”

“Cả hai lần đều không chết, chắc là thao tác cực hạn rồi,“ Hổ ca huých vai tiểu Bánh Bao, “cậu có nhìn được loạt kĩ năng của cậu ta trong pha đấy không?”

“Không nhìn ra được,“ tiểu Bánh Bao như bừng tỉnh, “nói vậy, hình như đúng thật không phải là thao tác cực hạn, hai lần sau khi solo kill xong máu của Shark đều không lớn hơn 20... cậu ta có thể cực hạn đến mức độ này sao??”

Anh Dương giờ mới lên tiếng: “Nghe nói hôm trước, MA có đấu tập với YSP.”

Bùi Lộ hiểu ra: “Thua.”

“Ừm,“ anh Dương nói, “thua rất thảm.”

“Thế nên hôm nay bọn họ tìm GGX trút giận à?” tiểu Bánh Bao bật cười, đùa, “thua một trận là có thể nghiền nát GGX? Vậy chúng ta cũng bỏ tiền ra tìm YSP đánh một trận đi.”

Anh Dương: “Cậu bị ngu à... cậu xem trận này MA thi đấu ra sao, nhìn thì có vẻ lợi thế rất lớn, kì thật đều là lấy kinh tế từ trên mũi dao. Anh dám cá, hôm nay nếu là chúng ta đấu với MA, chắc chắn các cậu sẽ tầm quất nát người bọn họ.”

Hổ ca xua tay: “Khiêm tốn chút khiêm tốn chút...”

Mục Vãn Vãn chống cằm, không hiểu rõ kiểu tâm lí này lắm: “Thua một trận là tâm lí sẽ gãy đến mức này sao? Tố chất tâm lí có phải kém quá rồi không.”

“Loại chuyện này nếu mình không trải qua thì sẽ không hiểu được đâu.” Anh Dương thở dài một hơi.

“Đúng vậy đấy, thật ra trận với MA hồi trước, giải mùa xuân năm ngoái đó, các cậu còn nhớ không?” tiểu Bánh Bao vẫn cười, “tôi bị Shark solo kill ba lần... cuối cùng chưa tới hai mươi phút chúng ta đã thua rồi.”

Hổ ca vỗ vỗ đầu anh ta: “Nhớ chứ, tên ngốc nhà cậu còn tự nhốt mình trong phòng ba ngày liền, thật là —— tôi chưa từng thấy cậu gầy như lần đó bao giờ.”

“Cút xéo.” Tiểu Bánh Bao như nhớ ra chuyện gì đó, “còn cả tiểu Lộ hồi đấu với YSP nữa...”

Vừa dứt lời, Hổ ca bất thình lình lại đập anh ta một phát, lực mạnh hơn nhiều.

“Cậu lo ăn cơm đi sao nói lắm thế hả?”

Tiểu Bánh Bao hiểu ý: “Ồ, cậu mẹ nó đánh tôi tận hai lần, bồi thường tôi một miếng cá, nhanh!”

Mục Vãn Vãn ngẩn ra.

Bùi Lộ và YSP... trận nào nhỉ?

Đầu cô còn chưa kịp lục lại thông tin liên quan đến trận đấu này thì bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại.

Bùi Lộ đứng dậy: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Đợi anh ra ngoài rồi, Hổ ca không nhịn nữa mà lại chửi tiểu Bánh Bao mấy câu: “Cậu xem cậu, cứ nhắc chuyện không nên nhắc, có bị ngu không hả?”

Tiểu Bánh Bao cũng rất áy náy: “Ầy, tại tôi không biết giữ mồm giữ miệng, chắc sẽ không sao chứ?”

“Không sao,“ anh Dương lắc đầu, “cậu ấy suy nghĩ thoáng hơn các cậu nhiều đấy.”

Mục Vãn Vãn tự nhiên thấy no luôn.

Cô ném hộp cơm vào thùng rác, nhìn lên màn hình, tập trung hồi tưởng lại các trận đấu trong kí ức của mình.

Bùi Lộ nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhận điện thoại: “Anh.”

“Ừm, dạo này thế nào?”

“Tốt lắm, anh ăn cơm chưa.”

“Ăn rồi,“ hai anh em hỏi thăm tình hình dạo này của đối phương, Bùi Hải vào luôn chuyện chính, “chắc La Dương đã nói em biết rồi, chuyện công ty.”

Bùi Lộ nghĩ nghĩ: “Ừm, có nói rồi.”

“Là chuyện về người đại diện, bộ phận quảng cáo dự định chọn hai người, một là em, còn thiếu một người nữa, anh nghĩ nên hỏi em,“ Bùi Hải xoay cây bút máy trong tay, “có đồng đội nào có mối quan hệ cực kì tốt với em không?”

Anh ta quang minh chính đại mở cửa sau, nói mà mặt không đỏ tim không loạn.

“Không phải cần xem xét độ nổi tiếng và phong độ thi đấu sao?”

“Mấy cái đó chỉ là yếu tố để cân nhắc, em có quyền quyết định.”

“Cứ theo mấy thông số thống kê đó đi, không cần mở cửa sau cho em,“ Bùi Lộ nói xong, do dự một chút.

“Nhưng mà em hy vọng phía các anh có thể cho thành viên mới của đội bọn em một chút cơ hội.”

“Ồ? Thành viên nữ đó hả?” lần đầu tiên Bùi Hải nghe Bùi Lộ chủ động nhắc đến đồng đội, cộng thêm anh cũng đã đọc được không ít bài viết, lập tức ngồi thẳng người dậy, “nhân phẩm tính cách cô ấy thế nào? Em biết mà, những thứ này không thể nhìn ra được từ các số liệu, bọn anh sẽ không dùng một người đại diện có nhân phẩm không tốt.”

Bùi Lộ đáp ngay: “Tốt lắm.”

“Tốt lắm là thế nào? Nhân phẩm hay tính cách?”

“...Cả hai đều tốt.”

Vẻ mặt Bùi Hải càng thêm nghiền ngẫm, không vòng vo với em trai của mình nữa, hỏi thẳng: “Có phải em thích con gái nhà người ta rồi không?”

Đương nhiên, anh chỉ hỏi vậy thôi, cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời của Bùi Lộ, dù sao thì đứa em trai này của anh từ bé tới giờ đều không phải là kiểu giỏi biểu đạt cảm xúc.

Bùi Lộ: “Em vẫn chưa chắc lắm.”

Bùi Hải tưởng đâu là mình nghe nhầm.

“Cái gì?”

“Em nói là em vẫn chưa chắc lắm,“ Bùi Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay dường như vẫn còn cái cảm giác khi tiếp xúc với cô ban nãy, “theo như tình hình hiện tại thì em nghĩ có lẽ đúng là vậy.”

“...”

Bùi Lộ bồn chồn lo lắng: “Nhưng mà hình như cô ấy thích người khác rồi?”

Bùi Hải hỏi: “Có bạn trai rồi sao?”

Bùi Lộ nói: “Vẫn chưa.”

Bùi Hải do dự một chút: “Vậy em...tranh thủ thời gian suy nghĩ cho rõ ràng?”

Cửa mở, Mục Vãn Vãn đi từ trong ra.

Trong tay cô còn xách hai túi rác, đối mặt với ánh mắt của Bùi Lộ, không nhịn được mà bĩu môi.

“Thua kéo búa bao rồi, em phải đi vứt rác.”

“...”

Bùi Lộ tiến đến, cầm lấy túi rác: “Em vào trong đi, tôi vứt giúp em.”

Trận thứ hai sắp bắt đầu rồi, Mục Vãn Vãn nghe vậy thì cảm động, hôn gió với anh, giọng chân thành: “Anh tốt thật đấy! Vậy em vào nhá!”

Cửa lại đóng lại, Bùi Lộ hít thở hai hơi, nhớ lại cái “chiu” hôn gió của Mục Vãn Vãn vừa nãy, nhịp tim mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Anh xoay người đi ra ngoài trụ sở.

“Anh, em nghĩ kĩ rồi, em thích cô ấy.”

“......???”

Thế này cũng nhanh quá rồi đấy? Mới được khen là người tốt thôi mà?!

Người nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người họ không sót một câu là Bùi Hải cũng phát rầu, nghĩ nghĩ, vẫn là nên ủng hộ con đường tình cảm của em trai mình.

“Vậy em...cố lên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.