Chuyện TS tự livestream phản lưới nhà, các fan đã quá quen rồi, lần này là do anh Dương không nghe rõ gây ra hiểu lầm, nên Mục Vãn Vãn và Bùi Lộ đều không bị ăn chửi.
Trang Weibo chủ quản không thể đăng bài giải thích kiểu như “thành viên của đội chúng tôi không hề có thai” được, mặc dù sau đó anh Dương có đính chính lại trên Weibo cá nhân, nhưng vô ích, tiếng gió tiếng mưa vẫn cứ truyền đi xa.
May mà cả quản lý lẫn các thành viên của TS đều không quá để tâm, cũng chỉ có tiểu Bánh Bao là đăng Weibo, nói đùa rằng thật ra đứa con đó đang nằm trong bụng mình, nhờ vậy mà được chú ý, thu về thêm hơn mười nghìn fan, cuối cùng bị nắm đấm thép của Mục Vãn Vãn chăm sóc một lượt.
Giải mùa hè vẫn đang diễn ra hết sức hấp dẫn, không thiếu những trận đấu lật kèo ngoạn mục, chiến thắng cách biệt, nhưng tại trận đấu cuối cùng của vòng bảng, đã xảy ra một chuyện khiến cả người hâm mộ lẫn các đội chuyên nghiệp vô cùng bất ngờ——
Trận vòng bảng cuối cùng, MA để thua XSXB với tỉ số 0:2.
Mục Vãn Vãn cùng xem với mọi người, xem từ đầu tới cuối, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này.
“Park Jae Joon phê cần à?”
“Em phát hiện Varus của Park Jae Joon không có chiêu cuối.”
“Park Jae Joon di chuyển còn tệ hơn cả Lâm Cửu.”
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, cô chỉ có thể tổng kết ra một câu: “Tối nay Park Jae Joon chơi cái gì vậy?? Sao em lại có cảm giác cậu ta với em đang chơi hai game hoàn toàn khác nhau???”
Mặc dù lời cô nói không dễ nghe, nhưng chắc chắn không có ý xem thường Park Jae Joon.
Cô đã đối đầu với Park Jae Joon rất nhiều lần rồi, thực lực của cậu ta cô biết rất rõ—— có thế nào đi nữa cũng không thể đến mức gà miệt vườn như thế này được!
Bùi Lộ “ừm” một tiếng: “Dạo gần đây phong độ của cậu ta không được tốt.”
“Cậu ta bị chửi thảm như vậy, nên chắc bản thân cũng bị ảnh hưởng.” Hổ ca nói xong, mở Weibo, lướt sơ qua, “chậc chậc chậc, fan YSP đúng đông luôn, ngày trước thì cưng Park Jae Joon như gì ấy, sợ cậu ta qua đây bị bắt nạt, vậy mà giờ mới nghe được vài tin đồn đã trở mặt thành thế này rồi...đáng sợ vl.”
Tiểu Bánh Bao nói: “Với cái phong độ này của cậu ta mà vào playoffs, có khi nào chung kết tụi mình sẽ đánh với GGX không ta?”
Cơ chế giải đấu mùa hè với mùa xuân về cơ bản là giống nhau, không có thay đổi gì lớn, vẫn là hai đội đứng đầu hai bảng sẽ được vào thẳng bán kết, chia ra quyết đấu với đội tuyển dành chiến thắng cuối cùng của loạt trận vòng ngoài, đội nào thắng sẽ vào chung kết giải mùa hè, chọn ra hạt giống số một của LPL.
“Cậu ta không chỉ bị chửi trên Weibo thôi đâu.” Hổ ca nói, “mọi người vào xem tài khoản mạng xã hội nước ngoài của cậu ta đi, fan YSP bên Hàn còn đáng sợ hơn, bài đăng gần nhất của cậu ta có mấy chục ngàn lượt bình luận, tôi bấm vào đọc thấy toàn chửi không thôi, còn ác hơn nhiều so với đám người hay diss Vãn Vãn đợt trước cộng lại nữa.”
Mục Vãn Vãn: “...Thì số người diss em cũng đâu có nhiều, anh nói như thế làm vị trí của em trong đội kì cục lắm đó.”
“Em không biết đó thôi, ngày trước người xem stream của anh cứ khịa anh không à.” Tiểu Bánh Bao cười hở mười cái răng, “còn giờ thì toàn theo anh đi khịa em...không, là khịa em trước mặt anh.”
Mục Vãn Vãn đang định nói gì đó, Bùi Lộ ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Bánh Bao, đặt đồ ăn khuya đi.”
Tiểu Bánh Bao: “...”
Sau sai lầm to bự trong lần livestream đó, tiểu Bánh Bao tự giác thầu bữa khuya của cả đội trong khoảng thời gian này.
Lúc anh Dương đưa ra quyết định này anh còn hết sức vui vẻ mà đồng ý—— Trong trụ sở ngoại trừ anh, những người khác đều không thích ăn khuya, chỉ cần anh nhịn được, thì khoản tiền này hoàn toàn bằng không!
Ai biết sau khi mọi chuyện được quyết định xong, đám đồng đội mất nết này của anh lại bộc lộ niềm đam mê với hoạt động về đêm là ăn khuya này.
“Đừng ăn nữa, tiểu Lộ, cậu ăn một hồi rồi thành ra như tôi, vậy thì mớ cơ bụng của cậu biết phải làm sao?” tiểu Bánh Bao khuyên đầy giả dối.
“Mập không phải vì ăn nhiều, mà là vì cậu không tập thể dục.” Bùi Lộ bác bỏ thẳng thừng, quay sang hỏi người bên cạnh, “em muốn ăn gì?”
“Đồ nướng?” Mục Vãn Vãn nói.
Một tiếng sau, đồ nướng được giao tới đúng giờ.
Mục Vãn Vãn vừa cắn một miếng hàu nướng, quài hàm còn đang hơi phồng ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “tách“.
Cô ngơ người ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với...camera sau của điện thoại Bùi Lộ.
Bị phát hiện, Bùi Lộ ho khẽ một tiếng: “...Âm thanh chụp màn hình to quá.”
Mục Vãn Vãn quăng đũa nhào tới: “Anh khỏi diễn! Sao lại chụp lén em! Em còn chưa chải đầu nữa đấy! Anh mà lấy tấm này làm ảnh bìa em sẽ liều mạng với anh luôn!”
Lúc trước Bùi Lộ cũng lén chụp một bên mặt đang ngủ há miệng của cô, sau đó thiết lập làm ảnh bìa Weibo, bị cộng đồng mạng lấy đi chế thành đủ loại meme, chuyện này làm cô tức xỉu lên xỉu xuống.
Bùi Lộ cười, giấu điện thoại ra sau lưng, sợ cô bất cẩn bị ngã, tay còn lại giữ lấy eo cô.
Khó khăn lắm mới cướp được điện thoại, Mục Vãn Vãn vừa nhìn thấy màn hình, ngu người luôn.
Cái tên và ảnh đại diện WeChat này...là mẹ cô đây mà!
Cô vội vàng đọc lịch sử trò chuyện, phát hiện trong này toàn là ảnh của cô—— ăn cơm, đấu tập, xem stream giải đấu... bảo sao tối qua mẹ Mục còn nhắc cô phải chú ý tư thế ngồi xem máy tính, càm ràm cô hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao, Bùi Lộ vội vàng giải thích: “Bác gái bảo em thường xuyên không trả lời tin nhắn của bác ấy, bác ấy lo lắng cho em nên tìm anh.”
Trong nhật kí trò chuyện, từ một tuần trước mẹ Mục đã đổi sang gọi Bùi Lộ là “tiểu Lộ” rồi, Mục Vãn Vãn híp mắt, tay duỗi thẳng kề sát cổ anh: “Nói, anh với mẹ em kết bạn WeChat từ lúc nào?”
Bùi Lộ suy nghĩ: “Tối hôm bác ấy đến đây?”
“...” Mục Vãn Vãn có cảm giác mình bị bán rồi, nhưng lại không rõ là mẹ mình bán mình, hay là Bùi Lộ cung cấp tin tình báo bán mình nữa, thốt ra một câu, “anh mau hủy kết bạn với mẹ đi.”
Bảo sao dạo này Bùi Lộ toàn chơi game giữa chừng là lại cầm điện thoại lên, lúc trước khi đang luyện game thì nếu không phải là cuộc gọi quan trọng anh sẽ không bắt máy.
“...Không được.” Bùi Lộ nói, “anh còn muốn cưới em mà.”
Mục Vãn Vãn lập tức đỏ mặt: “...Anh cưới em chứ có phải cưới mẹ em đâu.”
“Phải tạo mối quan hệ tốt với mẹ em, thì anh mới cưới em được, anh sợ bác ấy không hài lòng về anh, xem, xem như em giúp anh đi, không hủy kết bạn có được không? Còn không thì sau này chúng ta diễn rồi chụp lại cũng được...”
Nghe thấy câu “diễn rồi chụp lại”, Mục Vãn Vãn “phụt” một tiếng, bật cười.
Bùi Lộ nói tiếp: “Bác gái còn nói, đợi đến trận chung kết bác ấy sẽ đến đây xem chúng ta thi đấu.”
“Đến đây?” Mục Vãn Vãn ngẩn ra, “đến tận nơi?” cô hoàn toàn không hề nghe nói gì về chuyện này hết á!
“Ừm.”
“Mẹ đi làm bận vậy cơ mà...”
“Bác ấy bảo sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa, anh đã nói bên ban tổ chức giữ lại một vé trận chung kết rồi.”
“...Vậy à.” Giọng cô nhỏ dần.
Bùi Lộ nhận ra, hỏi: “Sao thế?”
Mục Vãn Vãn lắc đầu: “Không có gì, không hủy kết bạn thì thôi vậy... anh ăn xong chưa? Mình luyện thêm hai ván Xayah Rakan.”
Sau đó lúc đánh xếp hạng, Mục Vãn Vãn không thể nào tập trung được.
Bùi Lộ với mẹ cô đã trò chuyện WeChat với nhau luôn rồi...vậy mà cô thì vẫn chưa gặp người nhà của Bùi Lộ.
Dù yêu nhau chưa được bao lâu, cô cũng không phải kiểu nôn nóng về chuyện này, nhưng ban nãy Bùi Lộ nói vậy, cô dù ít dù nhiều cũng sẽ nghĩ ngợi này kia.
Không biết có phải nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo tới hay không. Cô vừa nghĩ đến xong thì điện thoại cạnh tay Bùi Lộ đổ chuông.
Điện thoại Bùi Lộ để gần chỗ cô, bị giật mình bởi tiếng nhạc chuông, cô liếc nhìn sang theo phản xạ, tên người gọi đến là “Mẹ“.
Bùi Lộ cũng nhìn thấy rồi, vì đang đánh giao tranh, anh tháo tai nghe xuống, kẹp điện thoại lên vai: “Mẹ, muộn vậy rồi, có chuyện gì thế?”
Mục Vãn Vãn len lén kéo tai nghe ra sau.
“...Sao cơ?” tay Bùi Lộ khựng lại, “không phải, mẹ nói gì vậy, cô ấy không có thai...”
“Xoẹt——”
Tai nghe truyền đến tiếng Tốc Biến.
Bùi Lộ nghi hoặc quay đầu sang.
Mục Vãn Vãn: “...Lỡ tay ấn nhầm thôi.”
Lần đầu tiên nghe thấy chuyện liên quan đến mình ở chỗ mẹ Bùi Lộ, không ngờ lại là vì cái hiểu lầm to bự kia, cô thật sự chỉ muốn chui luôn vào máy tính khỏi ra nữa cho rồi...
“Con không có lừa mẹ, con đã lừa mẹ bao giờ đâu...” Bùi Lộ nói, “ừm, cô ấy có hơi gầy, nhưng mà dạo gần đây đã béo lên được một chút rồi.”
Mục Vãn Vãn chỉ muốn phản bác—— ai béo hả?! Không có béo mà!
Mà nghĩ lại thì——ầy không đúng, thì ra mẹ Bùi Lộ đã nhìn thấy cô rồi à? Khi nào vậy? Chắc không phải là ảnh tài liệu trên mạng đấy chứ, tấm đó chụp xấu lắm, đó không phải là khuôn mặt ngoài đời của cháu đâu bác ơi...
Bùi Lộ nhìn thấy thao tác ngày càng chậm chạp của Caitlyn trên màn hình, không nhịn được mà bật cười: “Được rồi mẹ, con còn đang tập luyện với cô ấy... mẹ muốn nói chuyện với cô ấy sao?”
Anh hơi nghiêng đầu sang, thấy Mục Vãn Vãn lắc đầu như trống bỏi, dáng vẻ đúng thật là không muốn.
Đùa à, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong... với lại giờ đang luyện game, bảo cô trò chuyện với bác gái thế nào được?
Mắt Bùi Lộ hơi tối đi, nói: “Cô ấy đang bận, con không muốn làm phiền cô ấy, để lần sau đi.”
Cúp điện thoại, vẻ tịch mịch trong mắt Bùi Lộ chợt lóe qua rồi biến mất, click nhẹ chuột, tiếp tục theo chân Caitlyn.
Mọi người không ai ngờ rằng, tối đó tiểu Bánh Bao chỉ nói đại một câu mà lại thành một lời tiên tri chuẩn xác.
Trận bán kết giải mùa hè diễn ra vào hai tuần sau đó, MA để thua GGX với tỉ số 2:3, đánh mất cơ hội vào tham gia trận chung kết.
Các fan của MA đều ngớ cả người, họ đứng bên dưới, tay vẫn còn đang giơ bảng đèn cổ vũ, miệng há ra, hoàn toàn không thể nào chấp nhận sự thật này.
Mãi đến khi Lâm Sơn rơm rớm nước mắt đứng dậy bắt tay với các thành viên của GGX, họ mới giật mình tỉnh ra, không ai kìm được sự chua xót nơi đầu mũi, dù trong lòng xót xa, nhưng miệng vẫn hét thật to tên của đội tuyển, khắp cả hội trường bị bao phủ bởi tiếng hô đồng thanh “MA“.
Từ Hạo là người ngồi lại trên sân khấu lâu nhất.
Trận đấu ngày hôm nay, Park Jae Joon không tham gia thi đấu, người thi đấu là AD dự bị, những người khác chỉ nghĩ rằng Park Jae Joon vì bị chửi nên không muốn thi đấu, nhưng thật ra là vì tay anh ta bị chấn thương, mới làm phẫu thuật xong, bác sĩ yêu cầu trong vòng một tháng không được chơi game.
Anh ta vốn còn cố chấp muốn tham gia thi đấu, thậm chí tối qua còn lén đánh xếp hạng để chứng minh mình vẫn ổn... sau đó hôm nay lại phải vào viện.
Đến khi Lâm Sơn đi sang giục, Từ Hạo mới nhúc nhích, anh ta mặt không cảm xúc thu dọn thiết bị, không nói lời nào, ôm ba lô rời khỏi sân khấu.
Tiếng hò hét của fan ở phía sau, dù biết là đang cổ vũ, nhưng lúc này đối với anh mà nói càng giống như những mũi tên, từ tốn mà bén nhọt đâm thẳng vào lưng anh.
Lúc Lâm Cửu đuổi đến hậu trường, người của MA đã rời đi rồi.
Phòng chờ của MA không một bóng người, cô tiến ra ban công bên cạnh, thấy một cái gạt tàn màu đen, là cái lúc trước cô đã tặng cho Từ Hạo. Cái gạt tàn nằm trơ trọi trên lan can, bên trong còn có tàn thuốc chưa kịp thu dọn.
Cô đứng đó nhìn một lúc lâu, rồi tiến đến, cầm gạt tàn lên, dọn sạch tàn thuốc lá ở bên trong rồi bỏ vào túi, xoay người đi nhanh ra khỏi hội trường.