Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 118: Chương 118: Rừng đến rồi




“Lúc trước anh có phân tích rồi, dạo này GGX rất thích xâm lăng rừng, thế nên nhất định phải ping, nhất là Bánh Bao, cứ toàn lo farm rồi quên ping không thôi.”

Xem xong trận của MA và GGX, mọi người đều không biết nên nói gì, MA với một dự bị mới, mà vẫn có thể giằng co 2:3 với GGX, mà trong ba ván thắng của GGX có đến hai ván là dựa vào lợi thế đường dưới để giành chiến thắng.

“Bọn GGX này may thật chứ.” Tiểu Bánh Bao chống cằm, “quả nhiên, gì mà ở hiền gặp lành, toàn là giả dối.”

“Trận trước của MA Park Jae Joon đánh tệ thật, nhưng mà vẫn còn đỡ hơn anh bạn dự bị này mà... không hiểu tại sao đến sát giờ MA lại để dự bị đấu? Với lại, bỏ ra cả đống tiền để mua ngoại binh Hàn, đâu thể nói không dùng là không dùng được, điều chỉnh lại tinh thần là được rồi mà.” Mục Vãn Vãn cũng không hiểu nổi, nghĩ gì nói nấy--

Trận đấu này, cô thực sự rất tiếc cho MA.

Có lẽ là đa sầu đa cảm, đối với đối thủ, trên sàn đấu cô có thể không chút nhân nhượng mà đánh bại họ, nhưng cô không hề muốn thấy họ vô duyên vô cớ sảy chân.

“Ừm.” Bùi Lộ đồng tình, nói, “có lẽ không phải là vấn đề tâm lý, mà là vấn đề sinh lý cũng chưa biết chừng.”

Mộc Đầu hỏi: “Nghĩa là sao?”

“Lúc còn ở Hàn Quốc, Park Jae Joon từng bị chấn thương ở tay nhưng đã được chữa trị kịp thời, sau đó dưỡng thương tốt nên hình như đã hồi phục rồi.” Bùi Lộ nói, “nhưng mà loại chấn thương này, chỉ cần bất cẩn hoặc sai tư thế thôi thì rất dễ mắc lại.”

Anh không nghĩ một người đã từng đứng trên đỉnh cao nhất của giới Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp, lại sa lầy trong những lời đàm tiếu không thoát ra được.

“Có phải luyện AD thì tay sẽ bị tổn thương nhiều hơn so với những vị trí khác không?” Hổ ca hỏi.

Mục Vãn Vãn lắc đầu: “Cũng farm với di chuyển như nhau, em thấy không có gì khác biệt. Có thể là vì anh ta luyện tập lâu hơn em, thi đấu thêm vài năm nữa chắc tay em cũng sẽ gặp chấn thương thôi.”

“Sẽ không đâu.” Bùi Lộ theo phản xa cầm lấy tay cô, dù không bài bản nhưng vẫn xoa bóp giúp cô.

Hổ ca chép miệng: “Thế mới nói giữa con người với nhau không hề công bằng, em mới luyện được bao lâu đâu chứ, bình thường cũng chỉ chơi đại vài ba ván đã lên được đến trình này rồi. Người khác toàn là lớn rồi mới hối hận ngày xưa không học hành đàng hoàng, còn em thì lại hối hận ngày xưa chỉ toàn lo học...”

“Ai nói em luyện ít? Số trận luyện farm lính với máy của em lúc trước ít ra cũng gấp hơn chục lần số trận anh luyện chơi thủ hòa đấy.” Mục Vãn Vãn không phục, “với lại lúc đi học em cũng thường xuyên bị chửi vì chơi game mà...”

Hổ ca cười hề hề: “Đùa thôi. Tại anh thấy bầu không khí nặng nề quá, nên muốn làm cho nó náo nhiệt hơn thôi mà? Với lại, đánh với GGX có gì không tốt, thế chẳng phải chúng ta đã chắc suất đi chung kết thế giới rồi còn gì?”

Mộc Đầu: “...Xem thường GGX vậy luôn à.”

“Đúng, xem thường bọn nó đó!” tiểu Bánh Bao vỗ đùi, “cái đội đó, dù là nhân phẩm hay thực lực, đều không ra gì! Tôi đếch ưa bọn nó!”

Bùi Lộ cười: “Vẫn còn ghim chuyện video đấu tập bị truyền ra ngoài à? Đó đã là chuyện của giải đấu trước rồi mà.”

“Ghim chứ, tôi ghim cả đời luôn còn được.” tiểu Bánh Bao nói, “cậu không biết thôi, lần trước lúc hai bảng đấu với nhau, tụi mình gặp bọn nó, đánh xong ván hai tôi vào nhà vệ sinh, vô tình nghe được tụi nó nói chuyện, nói ông đây chơi Taliyah dở tệ...”

“Nhưng cậu chơi Taliyah gà thật mà.” Hổ ca nói.

Tiểu Bánh Bao nói: “...Cái đậu mọe cậu, cái cô lần trước đến Thượng Hải nhờ cậu làm hướng dẫn viên sao rồi?”

Anh em cây khế, hiểu nhau quá rõ, chọc là trúng ngay chỗ đau.

Lần trước, cô gái kia đến tìm Hổ ca, vừa gặp mặt nhau, qua hôm sau đã bảo tìm được một người bạn khác để đi chơi cùng rồi, Hổ ca thậm chí còn chưa kịp níu kéo thì đã bị đối phương thẳng thừng “bái bai” kết thúc chủ đề nói chuyện.

Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Mục Vãn Vãn nói nhỏ: “Hổ ca anh kiềm chế tí đi, tiểu Bánh Bao cung bọ cạp đấy, ngoài mặt thì dễ bặt nạt, nhưng trong lòng đen tối lắm.”

“Bọ cạp thì làm sao? Bọ cạp cắn em rồi hay gì?” tiểu Bánh Bao nói, “gì mà trong lòng đen tối hả, người mà em nói rõ ràng là tiểu Lộ.”

“Được rồi được rồi.” anh Dương đau đầu khoát tay, “đừng có cãi nhau nữa, sắp chung kết đến nơi rồi, sao không thấy đứa nào căng thẳng gì cả thế? Đi tập luyện.”

Vì chiến thuật cần luyện đã được xác định là plan B, nên khoảng thời gian tự tập luyện sau khi đấu tập, Bùi Lộ đều đi đấu đôi với Mộc Đầu.

Mục Vãn Vãn đánh rank một mình, từ trận đấu ngày hôm nay có thể nhận ra được, thực lực của GGX đã có sự cải thiện rất lớn, chỉ là MA cũng tiến bộ rất nhanh, nên mới thắng chật vật như vậy, thế nên không thể chủ quan được.

Trận đấu sẽ diễn ra vào tuần sau, vé của trận chung kết đã được mở bán rồi, dù địa điểm tổ chức đủ rộng, nhưng vẫn không thể đáp ứng hết nhu cầu của khán giả, tình trạng giành giật vé diễn ra hết sức khốc liệt, phải ngồi canh sẵn thì mới mua được vé.

Bùi Lộ vừa đánh xong một trận xếp hạng thì thấy người lúc trước anh nhờ giữ vé dùm gửi mã vé tới.

Anh lập tức chuyển tiếp mã vé qua cho mẹ Mục, nửa tiếng sau, mẹ Mục trả lời.

[Mẹ Vãn Vãn: Bác nhận được rồi, cực khổ cho cháu, nhớ ăn cơm đúng giờ với Vãn Vãn nhé, nó lại không trả lời tin nhắn của bác. À phải rồi, vé máy bay của bác là trưa thứ tư, nếu hai đứa bận thì không cần đến đón bác, bác tự đi đến đó cũng được.]

Bùi Lộ trả lời lại bằng cái nhãn dãn hình chú chó con gật đầu liên tục, sau đó gửi số hiệu máy bay cho anh Dương, hai ngày trước khi thi đấu, chắc chắn anh không có dư thời gian để đi đón người, phải để anh Dương cử xe đến đón vậy.

Quay mặt sang, thấy Mục Vãn Vãn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, ván này cô gặp bất lợi, trừ đường dưới thì những đường còn lại đều rất vô vọng, farm lính mà còn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải chú ý đến bản đồ nhỏ ở góc phải bên dưới màn hình.

Tranh thủ thời gian chờ tìm trận, Bùi Lộ im lặng một chút rồi nói với tốc độ cực nhanh: “Mẹ sắp đến đây rồi.”

Mục Vãn Vãn đang đeo tai nghe nên không nghe rõ: “Gì cơ?”

Anh mím môi, lấy hết dũng khí lặp lại lần nữa.

“Cái gì??” Mục Vãn Vãn giật bắn mình, “rừng đến đây rồi hả??”

Jinx trên màn hình quay phắt đầu lại, vội vàng chạy trốn, “đâu? Đâu? Em có thấy gì đâu...”

Bùi Lộ: “...”

Thứ ba, rốt cuộc MA cũng đăng bài giải thích.

MA trước giờ vẫn luôn là một đội tuyển khiến fan rất an tâm, anh Dương nói muốn từ chức để qua cướp bát cơm của anh Thành không chỉ một lần, đội bên đó không có nhiều rắc rối như bên đây, tất cả mọi chuyện đều được làm tuần tự từng bước, trên trang Weibo ngoại trừ thông tin thi đấu và quảng cáo, thì gần như không đăng gì nữa cả, thế nên khi bài giải thích xuất hiện, các fan mãi vẫn chưa phản ứng lại được.

Câu lạc bộ thể thao điện tử MA: [Về chuyện tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp của đội chúng tôi, Park Jae Joon vắng mặt tại trận bán kết: đầu tháng tám, chấn thương cũ ở tay của tuyển thủ Park Jae Joon tái phát, khó cử động, mát-xa không có tác dụng, anh ấy đã dựa vào ý chí của chính mình chịu đựng đến tận trận đấu cuối cùng của vòng bảng, nhưng do tay gặp chấn thương nên vẫn ảnh hưởng đến phong độ thi đấu. Đội chúng tôi quyết định, tuyển thủ Park Jae Joon sẽ không tiếp tục tham gia vào các trận đấu còn lại tại giải mùa hè lần này, để dưỡng thương cho thật tốt. Do đó, tuyển thủ Park Jae Joon không xuất hiện và thi đấu tại trận bán kết, ngoài chấn thương ở tay thì không còn bất kì lý do nào khác! Chặng đường thể thao điện tử của MA vẫn còn rất dài, rất tươi sáng, tập thể thành viên của MA sẽ rút ra bài học từ giải đấu lần này, tiếp tục cố gắng tiến về phía trước, cảm ơn.]

“Giải thích thế này đâu có tác dụng gì.” Tiểu Bánh Bao nói, “bên dưới có một đám người đang nói đội tuyển lấp liếm các thứ kia kìa, sao không đăng luôn bệnh án lên chứ?”

“Không biết, chắc thấy phiền nên không đăng? MA trước giờ đâu bận tâm mấy chuyện này lắm.” Hổ ca nhún vai.

“Được rồi, đừng lo chuyện của người khác nữa.” anh Dương nói, “trận đấu ngày kia, một giờ chiều là phải qua đó rồi.”

Mục Vãn Vãn đang định nói gì đó, “ting dong” một tiếng, một tin nhắn WeChat nhảy ra.

[Nữ Vương Đại Nhân: [hình ảnh]]

Lại là một tấm ảnh vé máy bay quen thuộc.

Mục Vãn Vãn bỗng dưng thấy bất an, vội hỏi: trước khi mua vé sao mẹ không nói với con một tiếng? Để con sắp xếp thời gian đón mẹ.

[Nữ Vương Đại Nhân: con kéo lên trên mà đọc lại tin nhắn đi.]

Mục Vãn Vãn lội lên tìm đọc tin nhắn cũ.

[Nữ Vương Đại Nhân: mẹ định thứ tư qua đó, bên con có tiện không?]

[Nữ Vương Đại Nhân: thứ tư hay sáng thứ năm gì đều được.]

[Nữ Vương Đại Nhân: con đâu rồi?]

“...”

[Nữ Vương Đại Nhân: Được rồi, mẹ sắp xếp xong hết rồi, Bùi Lộ nói là quản lý của bọn con sẽ phụ trách nơi ở và đi lại cho mẹ. Con tập trung luyện tập đi, mấy chuyện này đợi thi đấu xong rồi nói.]

Câu này có nghĩa là: đấu xong rồi tính sổ với con sau.

Mục Vãn Vãn bỏ điện thoại xuống, hỏi người bên cạnh: “Mẹ em lại liên lạc với anh lúc nào vậy?”

Bùi Lộ không ngẩng đầu lên, giọng mang theo vẻ ai oán, Mục Vãn Vãn thậm chí còn có cảm giác mình nghe thấy được tiếng cười lạnh hiếm hoi bằng giọng mũi của anh.

“Lúc rừng đến gank em đấy.”

Mục Vãn Vãn: “...”

**

Ngày diễn ra trận chung kết giải mùa hè, ban tổ chức đã đổi sang một nơi lớn hơn, địa điểm tổ chức cách trụ sở khá xa, thế nên mười hai rưỡi trưa bọn cô đã phải xuất phát rồi.

Mặc dù gần đây mọi người đều thức khuya tập luyện, nhưng hôm nay ai nấy đều rất có tinh thần, trông cứ như vẫn còn có thể tập tiếp ba ngày ba đêm nữa vậy.

“Trận này nhất định phải thắng.” anh Dương nói, “về sau đỡ phải lo.”

Nếu thắng trận này, TS sẽ giành quyền tham dự chung kết thế giới với tư cách là hạt giống số một.

Ngược lại, nếu thua, thì buộc phải cạnh tranh tấm vé cuối cùng tại vòng loại khu vực -- Hạt giống số hai là đội có tổng điểm tích lũy cả năm cao nhất, vì giải mùa xuân TS bỏ mất mấy trận đấu, mất khá nhiều điểm, vậy nên đội có tổng điểm tích lũy cả năm cao nhất là MA. Cho dù MA đã bị loại khỏi giải mùa hè, thì họ vẫn nắm chắc vé đi chung kết thế giới.

Nếu hôm nay để thua, thì bọn cô sẽ phải đánh vòng loại khu vực, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

“Nhất định phải thắng, xem tôi tầm quất bọn GGX này.” Tiểu Bánh Bao xoa xoa tay.

Phía sau, từ sau khi có thêm hai thành viên dự bị, cạnh chỗ ngồi trên xe của Mục Vãn Vãn và Bùi Lộ có thêm Châu Chấu.

Nhìn cặp đôi thể thao điện tử đang dựa sát vào nhau, cùng nhau xem băng hình của một trận đấu nào đó ở bên cạnh, Châu Châu liên tục thầm tự nhủ với lòng: Mình cũng sẽ có bồ, mình cũng sẽ có bồ...

Đến nơi, các fan vẫn chưa đến, một đoàn người nhanh chóng đi vào phòng chờ, ngay cả người bình thường không thích lập chiến thuật trước trận đấu như anh Dương, vừa bước vào phòng đã khóa trái cửa, sau đó lôi ra một cuốn sổ, trong đó có viết các thói quen xấu của từng thành viên trừ Bùi Lộ.

“Hổ, luôn luôn phải chú ý coi chừng GGX bọc hậu bắt cậu, vị trí đứng của cậu không nên lúc nào cũng quá gần khu vực sông, rất dễ xảy ra chuyện; Mộc Đầu, đừng có xem quái rừng như con trai ruột, vừa hồi lại là chạy tới thăm, luôn phải chú ý đến đường giữa và đường dưới; Bánh Bao, lúc đi đường cậu phải cẩn trọng hơn một tí, đánh không lại thì đừng có rướn, không có ai xem thường cậu đâu; Vãn Vãn...”

Mục Vãn Vãn ngồi thẳng người, thái độ cực kì nghiêm túc.

Anh Dương thở dài một hơi, xé trang giấy đó ra: “Dài quá anh lười đọc, em cầm tờ giấy này, dành ra nửa tiếng ngồi vào góc kia tự đọc đi.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.