Hiện trường trận chung kết thế giới, khi TS giành được chiến thắng, Lâm Cửu ngồi bên dưới khóc như mưa, khóc công khai không che đậy giấu giếm gì, Từ Hạo quay sang nhìn thấy được cả hàm răng trắng của cô.
“Tướng khóc của cô cũng xấu quá rồi đấy.” anh ta nhìn mấy lần liền sau đó mới lên tiếng.
“...” Lâm Cửu khịt mũi, “kệ tôi.”
Vừa khéo đến lúc rời khỏi hội trường, cô nói xong thì đứng dậy, ôm túi xách vào lòng, chen vào đoàn người di chuyển ra phía ngoài.
Thời tiết ở Hàn giờ vẫn còn rất nóng nực, ngồi cả một ngày, tâm trạng lại còn kích động, rất nhiều người lúc này đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Nhưng Lâm Cửu không nằm trong số đó, trên gương mặt cô ngoại trừ nước mắt thì không còn gì khác, trông cực kì trong trẻo. Tất nhiên cũng có nguyên nhân khác—— hôm nay cô ăn mặc vô cùng mát mẻ.
Bên trên là áo hai dây bó sát người, phía dưới là một chiếc short siêu ngắn, dưới cùng là một đôi giày thể thao màu đen, phô trọn dáng người và làn da của cô.
Từ Hạo càng nhìn càng thấy khó chịu, sau khi phát hiện người bên cạnh lại tiếp tục nhìn cô, anh bước thẳng lên trước, đứng đằng sau người cô, chặn lại ánh mắt của những kẻ khác.
Vì đang chen chúc nên mới đầu Lâm Cửu cũng không hay biết gì, mãi cho đến khi cô bất ngờ dừng bước, người phía sau va vào cô khiến cô nhoài người về trước loạng choạng mất vài bước chân, cô mới ngớ ra.
“...Anh cố ý đúng không?” cô quay đầu lại, híp mắt hỏi.
Nhìn đôi mắt lóng lánh nước của cô, Từ Hạo mãi một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Tại cô tự dưng dừng lại.”
Lâm Cửu không tính toán với anh ta, đứng vào khoảng trống, lấy điện thoại ra, lạch cạch gõ chữ.
Từ Hạo vô tình nhìn thấy ảnh đại diện trong khung trò chuyện, là Mục Vãn Vãn.
“Cô không vào hậu trường à?” anh ta hỏi.
“Không, đông người như thế, vào chỉ tổ rối thêm... với lại vào đó cũng không dễ, phải để cậu ấy ra đón tôi mới vào được.” vậy thôi đợi về nước rồi cô ăn mừng với Vãn Vãn sau cho lành.
Gửi xong tin nhắn chúc mừng, cô lau sạch nước mắt, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ vai anh ta, “anh cũng đừng buồn quá làm gì, tại Vãn Vãn cũng mạnh quá mà.”
Từ Hạo cười xùy một tiếng: “Cô biết cách an ủi người khác thật đấy.”
Lâm Cửu còn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy đoàn người đi qua đi lại xung quanh, lại nuốt lời định nói trở về: “Vậy tôi đi trước nha.”
Đi được vài bước, cô quay đầu lại: “Sao anh còn đi theo tôi nữa?”
Cô nhìn ra phía sau, mấy thành viên của MA vẫn còn đang ngồi tại chỗ, dùng ánh mắt thích thú tò mò nhìn bọn cô, bắt gặp cái nhìn của cô, tất cả đều quay ngay mặt đi chỗ khác.
Từ Hạo nói: “Tiễn cô về.”
“Khỏi, khách sạn chỗ tôi ở cách đây có hai con đường thôi.”
Anh ta không nói thêm gì nữa, thò tay cầm lấy hết toàn bộ bảng đèn cổ vũ trong tay cô, sải bước đi về phía lối ra của hội trường.
Lâm Cửu quay lại vẫy tay chào các thành viên MA lại đang nhìn về phía này, dùng khẩu hình miệng nói tạm biệt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Từ Hạo.
“Shark, giận?” ở một phía khác, Park Jae Joon nhìn theo bóng lưng của họ, bỗng nhiên hỏi một câu.
Xiao lắc đầu, họ bị loại lâu vậy rồi, anh Hạo cho dù có giận thì giờ cũng đã nguôi rồi.
“Thế tại sao, không ngồi cùng chúng ta?”
Xiao không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Cậu thấy chị Lâm Cửu xinh không?”
“Xinh.” Park Jae Joon thành thật đáp.
“Có xinh hơn mấy chị gái Hàn Quốc các cậu không?”
Park Jae Joon khựng lại, mãi mới đáp: “Xinh như nhau.”
Xiao nói: “Thì đó.”
“...” Park Jae Joon chẳng hiểu mô tê gì.
Ra đến bên ngoài, bầu không khí thoáng đãng hơn nhiều, cả người thấy sảng khoái hẳn.
Lâm Cửu theo thói quen mở túi, thò tay vào trong tìm kiếm, mãi vẫn không thấy thứ mình muốn tìm.
...Cô quên mất, giờ cô là người đang cai thuốc.
Con ngươi của cô đảo một vòng, đi ba bước thành hai đến bên cạnh Từ Hạo: “Ê.”
Từ Hạo nhìn sang: “Gì?”
“Chẳng phải lúc trước bảo chúng ta cùng cai thuốc à?”
“Ừm.”
“Nhưng lần trước anh lén hút quá trời luôn còn gì.”
Từ Hạo nhướng mày, tưởng cô muốn kiểm tra đột xuất, dừng bước, nói: “Tôi đã vứt đi rồi.”
“Ờ...không phải, ý của tôi là.” Cô liếm môi, “chúng ta phải công bằng chứ, lúc đó ít ra anh cũng phải hút cỡ chục điếu rồi đúng không?”
Cô giơ bảy ngón tay thanh thoát của mình ra, “cho tôi hút thêm bảy điếu nữa, rồi mình lại cai tiếp.”
Chân mày đang nhướng của Từ Hạo hạ ngay xuống: “Đần, không được.”
“...” thấy anh ta tăng tốc độ bước, Lâm Cửu đuổi theo, tức tối, “không được thì thôi, sao lại chửi tôi?!”
“Lần đó tôi có lý do chính đáng, cô có thua trận không hả?”
“Tôi không thua, nhưng chị em tốt của tôi thì thắng trận rồi đó!”
“Không được.”
“...Tên khốn kiếp.”
Hai người cãi qua cãi lại cùng nhau rời khỏi hội trường.
Vì ở đây chỉ cách khách sạn có hai con đường, cộng thêm đây là lần đầu Lâm Cửu đến Hàn Quốc, thế nên hai người quyết định đi bộ về.
Lúc đi ngang qua một quán kem, Lâm Cửu nhìn vào đó lâu hơn một chút.
Từ Hạo phát hiện ra tầm mắt của cô, dừng bước: “Muốn ăn?”
Cô lắc đầu như trống bỏi, kéo gấu áo của anh ta muốn đi tiếp.
Gần đây cô đang giảm cân, cả cơm còn không ăn mấy, càng khỏi nói đến kem.
Năm phút sau, Lâm Cửu cầm kem đi ra khỏi tiệm.
Cô cắn mạnh lấy một miếng kem, sau đó moi điện thoại ra đưa cho Từ Hạo: “Chụp hộ tôi một tấm.”
Từ Hạo nhận lấy, giơ lên, ấn chụp rồi trả điện thoại.
Lâm Cửu vẫn còn chưa kịp tạo dáng: “??”
Cô nhìn tấm hình chỉ có mỗi phần đầu đã vậy hai mắt lại còn nhắm tịt của mình, tức không được, giận cũng không xong.
“Cái kỹ thuật chụp ảnh này của anh, đổi lại là người khác thì ăn đấm là cái chắc rồi đấy biết không?”
Từ Hạo “chậc” một tiếng, nhìn đối phương mở máy ảnh làm đẹp, bật bộ lọc, bật chức năng làm thon mặt, sau đó lại đưa điện thoại cho anh: “Anh đợi tôi tạo dáng xong đã rồi hẵng chụp!”
Nhìn khuôn mặt với tầng tầng lớp lớp hiệu ứng trên màn hình điện thoại, anh ta nói: “Cô muốn bắt chước xà tinh à?”
Lâm Cửu có cảm giác mình chụp có mỗi tấm ảnh thôi cũng có thể bị anh ta chọc cho tức chết.
Rốt cuộc cũng chụp xong, cô mở Weibo, đăng hình lên, miệng vẫn còn lải nhải: “...Chụp xấu thật sự.”
Vì vẫn còn trận đấu tập, đến khách sạn, Từ Hạo không hề lưu luyến gì, đến cả cửa lớn của khách sạn cũng không vào, ném bảng đèn các thứ vào trong tay cô, tạm biệt một câu rồi quay người đi thẳng.
Lâm Cửu nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh ta, một lúc lâu sau mới xoay người đi vào khách sạn.
Buổi tối, cô nhận được điện thoại của Mục Vãn Vãn.
“Sao cậu không tới tìm tớ mà đã về rồi? Bên tớ có tiệc ăn mừng này, cậu qua đây đi.” Mục Vãn Vãn nói.
“Nội bộ hả?” Lâm Cửu vừa đắp mặt nạ vừa hỏi.
“Cũng gần như vậy.” Mục Vãn Vãn nói, “họ có mời thành viên của các đội khác, nhưng không ai chịu đến cả.”
Lúc Lâm Cửu đến nơi, tiệc chúc mừng vẫn chưa bắt đầu, các dì nấu bếp được mời tới vẫn còn đang chuẩn bị món ăn.
Mục Vãn Vãn kéo cô vào phòng.
“Sao Từ Hạo không đến cùng cậu?”
Lâm Cửu ngơ ra, hỏi ngược lại: “Sao anh ta phải đến cùng tớ?”
“Xiao kể với tớ rồi, chiều nay hai người các cậu ngồi cạnh nhau cùng xem thi đấu còn gì...” lần này Mục Vãn Vãn hạ quyết tâm không cho cô chạy, “nói mau, cậu với Từ Hạo rốt cuộc quen biết nhau như thế nào?”
Sinh nhật Lâm Cửu và Từ Hạo là cùng một ngày.
Cũng chính là hôm cô kéo Mục Vãn Vãn vào quán bar, cô có hơi ngà ngà say, sau khi Mục Vãn Vãn về, một mình cô lại vào tiệm bánh kem.
Năm nào Mục Vãn Vãn cũng mua bánh kem cho cô, vì phải dựa vào mặt để kiếm cơm, một năm cô chẳng được ăn đồ ngọt là mấy, thế nên ngày sinh nhật giống như ngày cô được thỏa thích ăn đồ ngọt một năm có một lần vậy, dù bảo Mục Vãn Vãn không cần mua, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn thấy rất thèm.
Hơi men chếnh choáng, nhoáng một cái cô đã đặt một chiếc bánh kem giá hai trăm năm mươi tám tệ, còn nhắc đi nhắc lại với nhân viên của quán: “Phải viết câu “cân nặng hàng năm không quá năm chục”, viết đẹp đẹp một chút.”
Nhân viên mặt không đổi sắc, gật đầu: “Dạ được.”
Cô nhận lấy hóa đơn sau đó chạy ra ngoài hút thuốc.
Cô ngồi xổm trong một góc nhỏ ở cạnh quán, gió đêm dìu dịu mát mẻ, cô kéo chặt áo trên người, nhả ra một làn khói thuốc. Một đám đàn ông ồn ào đi về phía này, đi thẳng vào tiệm bánh kem, cô cũng không để ý gì nhiều.
Cho đến khi cô bước vào tiệm bánh, nhìn thấy cái bánh nhân viên đưa cho cô, rõ ràng là nó nhỏ hơn hẳn một tấc so với cái cô đặt, cô ngơ ra: “Cái này không phải bánh của tôi.”
Nhân viên giật mình: “Dạ?”
Hai người đối chiếu lại hóa đơn, mặt nhân viên biến sắc: “Xin lỗi! Có lẽ là tôi đã nhầm bánh của bạn với cái của mấy vị khách lúc nãy rồi.”
Lâm Cửu hỏi: “Là nhóm người vừa mới đi ra đúng không?”
“Đúng...”
Khi ấy đầu óc Lâm Cửu cũng choáng váng vì hơi men luôn rồi, không nghĩ đến chuyện đòi cửa hàng chịu trách nhiệm, mà lại xách bánh kem đi ra ngoài.
Kết quả bắt gặp cảnh tượng một hội đàn ông đang nghịch bánh kem chẳng khác gì một lũ con nít.
Xui xẻo làm sao, cái bánh đó hình như chính là của cô.
Trong số đó chỉ có một người đang đứng bên ngoài cuộc chiến. Anh ta đứng một bên hút thuốc, vì không đủ độ sáng nên cô chỉ nhìn thấy được quả đầu trắng của đối phương mà thôi.
Thế là cô tiến lại đó, đưa cái bánh trong tay đến trước mặt anh ta, giọng chẳng lấy gì làm thân thiện: “Hình như các anh lấy nhầm bánh kem rồi thì phải?”
Từ Hạo khẽ ngước mắt lên, mặt đối mặt với cô.
Nhờ ánh đèn sát cạnh người, anh nhìn thấy rất rõ ràng, đối phương trang điểm tỉ mỉ, mắt lờ đờ, trên người còn có mùi rượu.
Mặc dù giọng điệu nói chuyện không được khách sáo cho lắm, nhưng chất giọng lại mềm mại dễ nghe.
“Không biết.” anh nhàn nhã trả lời.
“...” Lâm Cửu nhịn, hỏi, “vậy hôm nay là sinh nhật của ai?”
“Tôi.”
Trước khi cô mượn rượu nổi điên, Từ Hạo lên tiếng thanh minh trước, “tôi không phải là người đặt bánh.”
Anh quay sang, giọng lớn hơn một chút, hỏi đám người đang chơi quên trời đất phía bên đó, “các cậu có lấy nhầm bánh không?”
Mấy anh giai đơ người, chớp mắt nhìn nhau.
Mặc dù ở đây có đèn đường, nhưng cái ghế để bánh kem cách xa quá, tối thui tối mò, hơn nữa bánh kem là do anh Thành đặt, họ cũng không biết hình dáng cái bánh ra sao, thế nên vừa mở hộp ra là lao ngay vào phá tanh bành luôn.
Xiao mở đèn flash của điện thoại soi vào cái bánh.
Ớ ầu, mặc dù đã bị họ nghịch phá tan nát, nhưng cái bánh kem màu đen này đúng thật là nhìn kiểu gì cũng không giống cái bánh matcha mà họ đặt.
Lâm Cửu hai tay ôm lấy eo, hộp bánh treo toòng teng trên hai ngón tay phải: “Đền tiền đi.”
“Thật ngại quá.” Anh Thành vừa nói vừa tiến lại để đưa tiền.
“Bọn tôi không mang theo tiền.” Từ Hạo cắt ngang lời anh ta.
“...” bàn tay đang lấy tiền của anh Thành chợt khựng lại, lặng lẽ nhét mấy tờ tiền xanh trở vào.
Đương nhiên là Lâm Cửu không tin, cô nhíu đôi chân mày xinh đẹp: “Bảy, tám người đàn ông các anh, hai trăm rưỡi tệ cũng không có?”
“Không có.”
Lâm Cửu liếm liếm môi.
Từ Hạo còn tưởng cô sắp chửi người, thế nhưng lại thấy cô đột nhiên lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, ngón trỏ khều nhẹ một cái, một điếu thuốc xuất hiện.
Cô ngậm lấy, tiếng bật lửa lách cách nghe cực kì rõ ràng, một đốm lửa đỏ phát sáng giữa đêm đen.
Lâm Cửu nhả ra một làn khói thuốc, liên tục thầm thôi miên chính mình.
Lâm Cửu mày phải bình tĩnh, mày không đánh lại bọn họ đâu.
“Tức là anh không đền đúng không?”
“Đền.” Từ Hạo đọc một dãy số, “đây là số điện thoại của tôi. Mấy ngày tới cô có thời gian thì lúc nào đến tìm tôi để lấy cũng được.”
Lâm Cửu vẫn không từ bỏ: “Không có WeChat hay Alipay gì à?
“Không có.”
Mặc dù Lâm Cửu làm streamer một tháng có thể kiếm được không ít tiền, nhưng cứ thế mà mất trắng hai trăm rưỡi tệ, thì cô vẫn thấy tiếc lắm.
Cô trao đổi số với đối phương, để bánh kem xuống đất, đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Về lại xe, anh Thành hỏi: “Sao ban nãy cậu lại ngăn không để anh đưa tiền cho cô gái đó?”
Từ Hạo không đáp, nói thẳng: “Tự em sẽ đưa tiền cho cô ấy.”
Anh ta ngồi ở hàng ghế cuối, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, liếc nhìn số điện thoại vừa mới lưu vào máy.
Cô gái này bình thường hát ở trong phòng livestream ngoan hiền dịu dàng như nước, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng dễ nghe, ngay cả bên trong ấm nước cũng đựng toàn là trà, trông ngoan cực kì.
Nhưng khi gặp ngoài đời, lại là một dáng vẻ hận không thể dí đầu thuốc lá vào người anh.
Nữ streamer bây giờ sao người sau lại chuyên nghiệp hơn cả người trước thế này.
Anh ta cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt loáng thoáng mang theo ý cười.
- --Tiết mục đếm ngược: còn 03 chương.