Dịch: ChenLuan
Cách trời sáng khoảng hai tiếng đồng hồ, màn đêm phía trước tựa như là hãm sâu vào vực sâu không lối thoát, màu đen mạnh mẽ. So với màu tối tăm bên kia càng khiến cho kẻ khác phải hoảng hốt, sợ hãi, là cảnh ngộ tứ cố vô thân.
---
Lục Tiếu tự kiềm chế đôi chân không để nó phải run rẩy, ngón tay nắm thành quyền dán chặt trên đầu gối, lại lần nữa ấn xuống nút kết nối với đầu kia.
Cậu ta biết, trước mắt không còn biện pháp nào giải quyết tốt hơn cả.
Đột nhiên nghe thấy từ trong bộ đàm truyền đến một giọng nói bằng tiếng Ả Rập lạ hoắc, những kẻ gây rối ngoài xe trong phút chốc bỗng dừng lại.
Phần tử vũ trang Somaila ở xung quanh xe không hẹn mà cùng nhau lùi ra phía sau một bước, nhìn hướng người dẫn đầu.
Yên lặng diễn ra trong tích tắc, thật ra chỉ duy trì mấy giây ngắn ngủi, nhưng đối với Yến Tuy mà nói bắt đầu từ lúc nãy nằm vào vị trí bị đe doạ, uy hiếp, hoảng sợ, giống như là đang ngồi trong góc xó của phòng kịch nói nghe một đoạn mở đầu dài lê thê.
Hoang mạc Somaila hanh khô hoang vắng, dường như lúc này mới thức tỉnh.
Yến Tuy mồm khô miệng đắng, ngay cả mồ hôi thấm từ trán ra chảy xuống mí mắt, cô cũng quên luôn việc phải nháy mắt.
Ngay lúc Yến Tuy nghĩ rằng áp chế của cô có hiệu quả, ngoài dự liệu của cô, đám người ở ngoài xe cười ồ lên.
Khuôn mặt người Somaila ngăm đen dưới ánh đèn pha lại như bóng dầu trôi nổi, ánh mắt bọn chúng màu xanh thăm thẳm u tối, như một bầy sói đói khát giữa hoang mạc.
Yến Tuy nghe không hiểu ngôn ngữ của bọng chúng, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn chúng cũng có thể đoán ra giờ phút này chúng đang cười cái gì, không phải là cười cô không biết tự lượng sức mình thì cũng là chế nhạo mỉa mai cô phô phương thanh thế tỏ vẻ.
Lục Tiếu bất an quay đầu nhìn vào mắt Yến Tuy.
Cậu ta nghe hiểu rõ ràng mọi lời ở ngoài xe, chúng đang lớn tiếng bàn tán cười to giễu cợt.
Những kẻ này trên địa bàn của mình không kiêng nể gì, lời đối thoại từ bộ đàm truyền tới đối với bọn chúng mà nói giống như một một câu đùa giỡn vô cùng buồn cười, chúng không thèm để vào mắt, cũng không cho rằng Yến Tuy thật sự sẽ nổ súng.
Trung Quốc là đất nước rất an toàn, ở đấy một khẩu súng, vũ khí, đều bị quản chế nghiêm ngặt, một người đàn ông trưởng thành chưa từng được huấn luyện qua thì chưa chắc đã biết cách mở chốt bảo hiểm như thế nào, huống chi trong xe lại là một người phụ nữ tay trói gà không chặt cầm súng chỉa vào tài xế.
“Bọn chúng chẳng hề để ý sự sống chết của hắn đâu.” Lục Tiếu không phiên dịch lại nguyên những lời nghe không không lọt tai kia, thậm chí từ ngữ có xen lẫn chút dơ bẩn tục tằn, ít gặp, đến cậu ta cũng chỉ có thể hiểu ý sơ sơ.
Cậu ta nóng nảy ngón tay cầm chặt bộ đàm trong tay ôm sát bụng, hoang mang lo sợ: “Yến tổng... làm thế nào bây giờ?”
Yến Tuy không trả lời.
Cô không biết phán đoán của cô sơ suất ở khúc nào.
Vốn nghĩ lính đánh thuê và phần tử vũ trang là một nhóm, cô có con tin trong tay, cho dù không thể ra điều kiện, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, trong thời gian ngắn khiến cho bọn chúng trở tay không kịp.
Nhưng hiển nhiên, ở cái nơi nguy hiểm như Somaila, mạng người là thứ đồ không đáng một xu.
Chỉ tiếc là, có chút sai lầm, phạm một lần cũng đủ trí mạng.
---
Đoạn nhạc đệm này không đạt đến hiệu quả như Yến Tuy mong muốn, biến thành một đống chất xúc tác, đám người Somaila ngoài xe vốn vẫn còn có chỗ lo lắng như bị cắt tiết gà, thậm chí có người Somalia gầy nhom giẫm lên cản trước leo lên mui xe ra oai, nhếch mép cười.
Chiếc súng trên tay bị hắn vung tay nhét vào bên hông, hắn ta tháo quần ra, sờ sờ vật giống nòi của mình. Giống như là phối hợp xong, ánh đèn pha từ xe phía sau hắn ta tiếp điểm với trong xe, ánh sáng chói mắt vừa đúng lúc đối diện với Yến Tuy.
Bỗng nhiên bị ánh sáng mạnh làm chói mắt, Yến Tuy theo ý thức nhắm mắt lại, cô giận sôi máu, nghiêng đầu dùng tay che ánh đèn, nhìn ra hướng kính chắn gió.
Tên gầy nhom người Somaila kia đang ra oai, tay nâng bộ phận giống nòi đi tiểu lên trước kính chắn gió.
Yến Tuy nhếch chếch môi, đuôi mắt sắc bén như lưỡi đao, cả khuôn mặt lộ ra một cỗ lạnh thấu xương.
Tay giữ súng của cô hơi siết lại, trở tay dùng báng súng nặng nề đập lên trán tên tài xế, bị dây thắn an toàn kéo về nguyên chỗ ngồi, thẳng tới lúc nghe thấy hắn ta la lên một tiếng đau đớn. Yến Tuy ngồi dậy, hai tay từ sau ghế lái luồn qua cổ tên lái xe dùng sức chế trụ hắn, tới lúc ghì hắn ngã ngữa cổ ra sau, hô hấp nặng nề, cô nghiêng đầu, nói với Lục Tiếu: “Cởi dây thắt lưng ra.”
Lục Tiếu “À” một tiếng, bởi vì vẻ mặt giận dữ nhục nhã của người Somaila còn chưa thu hồi lại, theo bản năng chạm đến dây thắt lưng, không biết phải làm như thế nào rồi nhìn về phía Yến Tuy.
Yến Tuy hất cằm ra hiệu cho cậu ta: “Đem hai tay hắn trói ra sau người.”
Dứt lời, cô lại hà khắc hỏi thêm một câu: “Biết không?”
Lục Tiếu nghẹn lời mất mấy giây, ngoan ngoãn làm theo.
---
Như trong dự liệu, tài xế bắt đầu phản kháng kịch liệt, nhưng vì Yến Tuy chế trụ cổ hắn, hắn càng giãy dụa thì sức lực siết ở cổ hắn càng chặt, tới cuối cùng hắn kiệt sức hít một hơi, chỉ có thể bó tay ngước đầu nhìn lên nóc xe thở hổn hển, chẳng còn mấy hơi sức.
Chờ trói tay xong, Yến Tuy buông súng xuống, trước tiên bóp bóp cổ tay.
Cô im lặng trầm mặc, càng khiến trong xe thêm yên tĩnh tới mức chỉ có mỗi tiếng thở nặng nề của tên tài xế.
Tiếng cười ồ mắng nhiếc nhục mạ ở ngoài xe chẳng ngừng nghỉ, có điều nghe không hiểu, Yến Tuy cũng không để ý. Cô tháo đồ đạc xuống, nghiêm túc kiểm kê số lượng đạn.
Tân Nha trốn trong góc, giờ khắc này mới dám nhỏ giọng hỏi: “Yến tổng, cô có học qua súng sao?”
Yến Tuy liếc mắt liếc cô nàng một cái, cong khoé môi cười cười, không trả lời.
Mồ hôi nơi lòng bàn tay thấm ra từng hạt vuốt ve viên đạn, Yến Tuy rũ mắt xuống, nhanh chóng suy nghĩ tìm tòi.
Tin tức tư liệu của của cô ở chổ lính đánh thuê hầu như không che dấu, đánh đồng với nhóm người Somalia bên ngoài cũng nắm chắc được cô là doanh nhân đến từ Trung Quốc. Đêm khuy vội vàng lên đường, bất luận là ai nhìn vào, cô cũng chính là một con cừu béo bở có thể mổ thịt.
Ở đây không có pháp luật, cũng không có chính nghĩa, càng không có giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Cô đem đồ đạn bỏ về lại trong ống súng, mồ hôi nơi đầu ngón tay dính vào đạn giao hoà vào nhau có vị sắt gỉ, cô đưa đầu lưỡi nếm nếm đầu ngón tay. Còn đang cân nhắc thì bên ngoài xe có người nắm chốt cửa vặn vặn.
Người ở bên ngoài hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, đang ra sức vặn vặn cửa dữ dội, sau khi phát hiện cửa xe vẫn khoá như cũ, liền giơ súng ra cửa sổ phía sau có chút khe hở không kiên cố nổ một phát súng.
Cùng tiếng súng đồng thời vang lên, là tiếng kính vỡ vụn lanh lảnh chói tai.
Một chút vết nứt kia ôm trọn viên đạn, trong chớp mắt vỡ vụn biến thành mạng nhện hoa trắng, cả mảng kính từ chính giữa khe hỡ dày đặc bên ngoài, chi chi chít chít.
Tân Nha cách gần nhất, mở to mắt nhìn cửa sổ xe bị đạn bắn vỡ, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy vừa mới kiềm chế tiếng khóc sụt sùi nơi cổ họng, cuối cùng nhịn không nổi, khủng hoảng, sợ hãi tới cực điểm ngay cả khóc cũng phát ra tiếng.
Yến Tuy theo bản năng ấn đầu của cô ấy xuống kéo xuống ghế sau: “Ngồi yên đừng động đậy.”
Cô lần nữa cầm súng lên, vừa lau xong mồ hôi nơi lòng bàn tay lại bởi vì quá khẩn trương, mà đổ một tầng mồ hôi lạnh ướt sũng.
Có lẽ nhận ra được cảm xúc tâm tình trong xe sắp sụp đổ, tiếng cười bên ngoài xe càng thêm hung hăng, tiếng cười kia kèm theo tiếng đạn bắn lên trời, giống như là chúc mừng trước giờ.
Yến Tuy nhịn không nổi nhắm mắt.
Ở nơi an toàn quen rồi, đừng nói như hiện tại bị một đám thế lực vũ trang vây chặt ở trong xe trắng trợn cướp bóc, ngay cả trên thương trường bị cướp túi tiền cũng chưa gặp qua.
Cô vừa bắt đầu thể hiện ra tất cả phản ứng, sớm đã vượt quá phạm vi năng lực ứng phó của cô.
Cô mím môi, bắt đầu suy nghĩ bây giờ có nên xuống xe đầu hàng, ngoan ngoãn nộp một khoản “phí qua đường”, rủi ro biến mất.
Chỉ là cô không chắc chắn giao nộp tiền có phải là quyết định an toàn nhất không nữa, nếu như sau khi xuống xe, lòng tham không đáy của chúng không chỉ đòi tiền thì biết làm sao?
Nhưng chủ yếu là không có thời gian cho Yến Tuy lựa chọn...
Ý đồ của chúng chính là đánh phá từ chổ không kiên cố ở cửa sổ phía sau, phát súng thứ hai nổ ra, mặt kính bị đạn bắn đã chịu không nổi một cú, cả mảng kính lõm vào trong, không còn có một chổ nào nguyên vẹn, cả tấm kính lung lay sắp đổ.
---
Cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định rồi.
Trong xe thêm cô nữa là ba người, đừng nói trực tiếp dùng vũ lực, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng là con số âm tăng dần.
Mà ngoài xe, khoảng người người, bọn cô căn bản không có khả năng phản kháng.
“Pằng.” Một tiếng trầm đục vang lên, nâng báng súng nện lên, kính thuỷ tinh vỡ vụn phát ra tiếng trầm đục khó chịu.
Yến Tuy kinh hoảng từ ghế sau đứng dậy, hai cánh tay ngang hàng, cầm súng nhắm ngay cửa sổ.
Tiếng chuông từ điện thoại vệ tinh vang lên và tiếng nện lên mặt kính trầm đục lần thứ hai cùng lúc, tiếng chung hệ thống tự động cài reo đồn dập, không biết là giai điệu của bài hát nào, âm sắc đơn điệu, còn lộ ra hơi thở niên đại.
Yến Tuy bỗng thoắt thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thần kinh kéo căng mới giãn ra được chút. Cô đưa tay với cầm điện thoại, quay người dựa sát vào lưng ghế lái phụ, một tay nắm súng tiếp tục nhắm thẳng cửa sổ xe, một chân dẫm lên nệm ghế sau, để đôi chân đã mềm nhũn có chổ chống đỡ.
Sau đó, hơi hơi gập người xuống, dùng một tay khác nhận điện thoại.
“Alo?” Giọng nói khàn khàn, mệt mỏi không tả nổi.
Phó Chinh theo bản năng nhíu mày, nâng bàn tay đặt lên cửa sổ chiếc xe Jeep, đem tiếng gió ngắn cách ở ngoài cửa sổ.
Trong tai nghe rõ ràng truyền tới tiếng thở có chút nặng nề, sau khi xác nhận kết nối trò chuyện an toàn, anh híp con ngươi lại, dứt khoát gọn gàng nói: “Tôi là Phó Chinh, đội trưởng đội lục chiến hải quân Trung Quốc.”
Trả lời anh là một tiếng cười khẽ ngắn ngủi trầm mặc, Yến Tuy nghiêng đầu đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Màn đêm tựa như tấm màn đen mở không ra, lọt vào tầm mắt cô, ngay cả cây dại mọc bên đường cũng lộ ra một nỗi thê lương vắng lặng.
Cô giẫm lên ghế nệm, vươn cao người, quan sát đánh giá xung quanh: “Vệ sĩ tôi thuê và người Somalia cấu kết với nhau, tôi và trợ lí của tôi, phiên dịch, bị vây lại trong xe, cửa sổ sau chịu đựng không được bao lâu nữa.”
Tư thế này có chút tốn sức, Yến Tuy thở sâu một hơi, tiếp tục nói: “Bên trong xe còn có một tên tài xế bản địa, vốn nghĩ bắt làm con tin kéo dài thời gian, nhưng quỷ đen Somalia chằng hề quan tâm tới sự sống chết của hắn ta. Trên tay tôi ngoại trừ có một khẩu súng, thì không còn vật phòng thân nào khác.”
Phó Chinh cứ ngỡ, sau khi mình mở miệng nói chuyện trước tiên cần trấn an tinh thần hoảng sợ của người phụ nữa kia, sau khi lãng phí mất mấy phút mới có thể hỏi cô ta về tình hình xung quanh.
Bây giờ nghe đối phương ăn nói mạch lạc rõ ràng hết tình hình, có chút bất ngờ.
Anh nhíu mi, sau mấy giây trầm tư, trả lời lại: “Tôi cần mười phút.”
Ah không nói khoảng..., không nói có lẽ, cũng không nói có thể, mà là rất chắc chắn nói với cô, để tới nơi cứu viện anh cần mười phút.
Loại ngữ khí quả quyết chắc chắn này khiến cho lòng Yến Tuy trấn định xuống, cô đếm đếm thời gian, hiếm khi có hứng thú vui đùa: “Trưởng quan, mười phút anh chỉ có thể nhặt xác cho tôi rồi.”
Lời cô vừa thốt ra, bên tai nghe đột nhiên truyền tới một tiếng súng.
Màu mắt con ngươi Phó Chinh đông lại, hạ tay quay vô lăng một vòng, nhanh chóng theo con đường tắt Somaila chật hẹp xuyên qua chạy lên đường quốc lộ.
---
Yến Tuy ngồi bên thân xe run rẩy kịch liệt, một đầu tay vịn đụng phải nóc xe, trán đau ê ẩm.
Cô “Úi” một tiếng, điện thoại cầm không chắc, rớt xuống ghế sau. Cô bất chấp đi nhặt điện thoại, kính thuỷ tinh ở ghế sau triệt để bị chọc thủng, kéo Tân Nha đẩy ra phía sau.
Nắm chắt cán súng, Yến Tuy nghiến răng, không chần chừ quá lâu.
Cô chuyển họng súng ngắm ngay bảng đồng hồ, nghiến chặt răng một cái, bắt đầu nổ “pằng” một tiếng.
Sức giật của súng khiến eo bàn tay cô tê dại, bên tai ong ong ù ù một hồi. Cả cánh tay giống như bị người ta vặn cho quay một vòng, trong chớp mắt mỏi nhừ.
Tiếng súng bất thình lình nổ ra và tiếng tài xế đau đớn bị bảng đồng hồ vỡ vụn quẹt phải khiến tất cả dừng hẳn.
Màn đêm bỗng chốc im bặt.
Hai tay Yến Tuy giữ súng, ngón tay cầm khẩu súng vì sức giật của nó cũng không ngừng run rẩy. Giữa khuôn mặt cô lại không mảy may có chút sợ hãi, cô hơi hơi mím môi, giọng nói khàn khàn: “Xong rồi...”
Phó chinh bên kia vẫn luôn để ý động tĩnh mi tâm chợt nhíu một cái, lúc này vốn nên nghiêm túc nhưng anh lại nhịn không được có chút buồn cười.
Xong rồi?
Không tồn tại đâu.
Anh buông con ngươi xuống nhìn định vị cách anh càng ngày càng gần, thấp giọng đảm bảo: “Cô tới như thế nào, tôi sẽ mang cô về như thế.”
Hết chương 4.