Dịch: ChenLuan
Trước khi nổ súng, thật ra Yến Tuy không hề theo sự điều khiển của bộ não.
Cô không chuyên tâm nhận điện thoại, nhìn cửa sổ xe bị bắn cho bị thủng, cô hầu như là vô thức phát cáu, không suy không nghĩ liền bắn bảng đồng hồ nổ tung.
Nhưng trước đó cô có suy nghĩ kế hoạch đối đáp một hai ba bốn năm các loại, duy nhất không cân nhắc suy xét chính là nổ súng đe doạ.
Thử nghĩ, một người cần kéo dài thời gian như cô, không thể nào ra vẻ cậy mạnh mà tỏ ra chân yếu tay mềm khiến cho người ta buông bỏ đề phòng? Hung hãn tới mức làm cho đối phương có chỗ phòng bị, đó là đầu óc có bệnh!
---
Yến Tuy nhắm nhắm mắt, dứt khoát lên kế hoạch tính toán.
Cô quay đầu, nhìn về hướng Lục Tiếu.
Trước khi cô tới Somalia, Lục Tiếu là do Yến Trầm sắp xếp làm phiên dịch cho cô. Trước đó, Yến Tuy có gặp qua cậu ta một lần, ở Ethiopia, hạng mục của tập đoàn Yến thị ở nước ngoài.
Cô nhặt súng lên đưa cho cậu ta: “Nhớ rõ tên tiểu lên kính chắn gió lúc nãy chứ?”
Lục Tiếu không rõ nguyên do, không dám nhận, chỉ gật gật đầu, hoàn toàn vâng vâng dạ dạ một bộ răm rắp làm theo.
“Giúp tôi giữ khẩu súng.” Cô thuận tay ném khẩu súng vào trong lòng cậu ta, “Có cơ hội thì dạy dỗ hắn ta thật tốt, dạy hắn biết cách làm người cần phải như thế nào.”
Cô một bên nói lời ngoan độc, một bên nhặt điện thoại vệ tinh vẫn còn đang kết nối trò chuyện, kéo cổ áo ra nhét vào, kẹp ở giữa áo ngực và giây an toàn, sợ sẽ bị phát hiện, lại đỡ đỡ áo ngực.
“Cậu bây giờ dùng bộ đàm nói với bọn họ, trong xe có người bị thương rồi, cậu không hi vọng sẽ phát sinh thêm xích mích nữa, điều kiện gì cũng có thể nói.” Yến Tuy cúi người nhặt túi ba lô bị rơi trên miếng lót xe lên, cô nhớ lúc nghỉ phép đi Thái Lan trong túi xách Tân Nha có mang một hộp cao dán giảm đau.
Vốn mang theo để phòng bị thời gian dài ngồi trên máy bay bả vai nhức mỏi, nhưng hiện tại...
Yến Tuy xé rách túi bọc, miếng cao dán bằng bàn tay to vừa vặn bịt kín miệng tên tài xế.
“Không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ nhất định đòi tiền.” Yến Tuy đem túi lục lại lần nữa, nhưng không tìm ra được đồ vật gì có thể dùng, cô thở dài một hơi, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên sinh ra cảm giác bi thương của người anh hùng lâm tới bước đường cùng.
Từ sau khi Lục Tiếu biết được ý đồ của Yến Tuy, liền bắt đầu ngồi một chổ không yên. Lồng ngực còn có ngọn lửa đang thiêu đốt liếm láp, hai bên sườn mặt giống như bị người ta tàn độc hung hăng tát cho hai cái, nóng bừng bừng tới mức đau nhức.
“Nếu không để tôi đi nhé...” Cậu ta nhấp nhấp miêng, tinh thần can đảm nổi lên: “Tôi là đàn ông!”
Yến Tuy vốn muốn cười, khoé môi vừa cong lên, ánh mắt lại liếc thấy tay cậu ta đang nắm chặt quần, dùng sức, các khớp xương ngón tay lồi lên, muốn lồi ra hết bên ngoài, chắc chắn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên, quạ đen bay đầy đầu.
Cứ nghĩ tới Lục Tiếu phải bỏ ra bao nhiêu quyết tâm mới nói ra được câu này ra khỏi miệng, thì Yến Tuy chỉ còn lại nửa phân ý cười.
“Khoảng cách nói chuyện của bộ đạm trong vòng khoảng một kilomet.” Cô nghiêng người, đè phía sau cổ Lục Tiếu, tay hơi hơi dùng sức, quay đầu cậu ta qua để cậu ta nhìn chướng ngại vật trên đường cái cách đó không xa lắm: “Vật chắn trên dưới hai trăm mét, địa bàn của chúng cách nơi đây sẽ không vượt quá nửa kilomet.”
“Tôi không có tiền mặt, cần yêu cần một cái máy tính vào ngân hàng chuyển khoản, từ chuyện bọn chúng đòi phí qua đường đến quá trình tôi mặc cả trả giá, tôi sẽ luôn cần cậu phiên dịch. Cậu cái gì cũng không cần làm cả, cứ ngồi yên đợi trên xe.”
Buông tay ra, Yến Tuy chụp lấy cổ tay cậu ta, đem bộ đàm dịch chuyển đến bên miệng cậu ta, bổ sung thêm một câu cuối cùng: “Tôi đi so với cậu tương đối an toàn hơn.”
---
Một bên khác, Phó Chinh băng qua đường tắt, một bên chú ý bắt đầu di chuyển điểm toạ độ, một bên ra sức giẫm mã lực trên mặt đường chật hẹp chạy qua như bay.
Trong tai nghe đối thoại không tính là rõ ràng, tựa như một tầng băng gạc phủ kín không thông khí, ngột ngạt, chậm chạp không nhạy bén.
Bên liếc nhìn thời gian biểu thị trên bảng đồng hồ, bật đèn pha chiếu xa đổi thành đèn cốt chiếu sáng gần, từ từ giảm tốc độ xe, chuẩn bị dừng xe sát gần.
Ngoài anh ra, ngồi cùng xe còn có thêm ba vị đội viên chiến đấu trong cùng một đội.
Gần đến sát nhiệm vụ, Phó Chinh luôn trầm mặc cả đường đi cuối cùng cũng mở miệng: “Đề cao cảnh giác.”
Anh đè thấp giọng, ngữ khí vững vàng điềm tĩnh: “Nhanh chóng kiểm soát chiếc xe, bảo đảm con tin an toàn, chờ chỉ thị rút lui.”
“Rõ.”
---
Sau khi Yến Tuy xuống xe, trừ điện thoại vệ tinh giấu ở trong miếng lót áo ngực ra, trước mặt tên cầm đầu vũ trang từng cái từng cái túi áo trống không trên người móc ra.
Ngoài đồng hồ ra, trên người cô không hề có một thứ đồ trang sức nào.
Chắc chắn cô không mang theo súng trên người, họng súng từ lúc cô bước xuống xe tới giờ vân luôn chỉa về phía cô cuối cùng cũng buông xuống. Có người đưa tới cho Yến Tuy một cái bộ đàm từ trong xe của lính đánh thuê, để cho Lục Tiếu giúp đỡ phiên dịch.
Somaila lúc rạng sáng, gió đêm so với thời tiết mùa xuân tháng hai còn lạnh hơn, một chiếc áo gió tuyệt nhiên không thể chống lạnh nổi.
“Phí qua đường dựa theo đầu người mà tính, bao gồm cả lính đánh thuê...” Thậm chí Lục Tiếu cũng đã lạc giọng, nhịn không được, ném ra một câu: “Mười ngàn đô la một người, so với đám cướp biển kia cướp “Yến An” còn há miệng sư tử to hơn.”
Cả đội xe cộng thêm ba người bọn họ tổng cộng là mười hai người, dựa theo đầu người tính mỗi người mười ngàn đô la, một trăm hai mươi ngàn đô la. Yến Tuy không ngốc, biết cái này chẳng qua là bọn chúng quẳng ra một cái giá thử thăm dò giá cả mà thôi.
Cô hít hít mũi, có chút lạnh, than thở nói: “Cậu thử hỏi hỏi xem, người trong đội xe vệ sĩ tôi không đưa tiền, cả chiếc xe cộng thêm tài xế gồm có bốn người có được hay không.”
Lục Tiếu vừa nghe thấy liền biết cô đang nói đùa, có chút bó tay không biết làm sao: “Yến tổng.”
“Được được được.” Yến Tuy nghiêm túc trở lại: “Để bọn chúng đưa ra một cái giá.”
Cô gật đầu, mượn cớ chà xát tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay --- mới trôi qua có năm phút.
---
Đột nhiên Yến Tuy không có dự định giao ra món tiền qua đường này, nhưng thành ý biểu diễn nhất định phải có.
Trước khi Phó Chinh tới, cô phải tỏ ra vẻ một thân một mình chỉ có thể uất ức phối hợp theo.
Ngoài miệng thì chịu thua, trong lòng lại kìm giữ một bụng xấu xa.
Sợ đêm dài lắm mộng, cầm đầu vũ trang cũng không già mồm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám lính đánh thuê kia, có lẽ đạt được ý kiến thống nhất, đưa tay ra năm ngón, muốn năm mươi ngàn đô la.
Gió thổi lướt qua mặt có chút lạnh, Yến Tuy bị thổi tới mức có chút mơ hồ, đang nghĩ tới việc kéo dài thời gian kì cà mặc cả, lời của Lục Tiếu vừa truyền đạt xong, tên cầm đầu vũ trang vốn có phần không kiên nhẫn phun ra một hơi, thò tay rút súng ra ở bên hông ra bước mấy bước tới trước mặt Yến Tuy, lôi chốt bảo hiểm an toàn ra nhắm ngay vào giữa trán Yến Tuy.
Sự cố đột nhiên xảy ra làm Lục Tiếu giật mình la lớn một tiếng, kinh sợ thét chói tai, liền vội vàng thoả hiệp.
Yến Tuy không lên tiếng.
Họng súng lạnh lẽo, đặt giữa trán cô cảm giác ấy một đường chạy dọc từ cổ tay tới lồng ngực, khiến mảnh tim cô bị đốm lửa kia thiệu đốt xuất ra từng viên đạn có kích thước lớn nhỏ, ngứa ngáy tới mức toàn thân cô mềm nhủn.
Sợ.
Rất sợ.
Có những lúc trong chớp mắt, cô giống như nghe thấy tiếng đạn bay ra từ ống súng, xuyên qua sọ não cô, rồi ngay lập tức ngã xuống trên đống đất đá vàng khè.
Cô lại không dám lơ là cảnh giác, hai tay giơ cao tỏ ra yếu thế: “Được, năm mươi nghìn, tôi đưa anh.”
Nửa câu nói cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi căm phẫn mà thốt ra.
“Trên người tôi không có nhiều tiền mặt như thế, tôi cần một chiếc máy tính để chuyển khoản, hơn nữa điều động tài chính tôi nhất định phải bàn bạc với phó tổng của tập đoàn...” Yến Tuy hít sâu một hơi, cầm súng của hắn ta từ trên trán mình chầm chậm dời đi: “Làm phiền anh không cần phải mang súng chỉa vào tôi, tôi sẽ nhịn không được muốn bẻ gãy ngón tay anh.”
Lục Tiếu phiên dịch được một nửa, lập tức dừng lại, không dám đem nguyên lời nửa câu sau phiên dịch lại... Chỉ sợ tên cầm đầu vũ trang không có chừng mực, sẽ thật sự nổ súng.
Vừa bị doạ cho một cú, mồ hôi đổ ra ướt cả áo sơ mi, dán sát vào cả lưng cậu, dính dính nhầy nhầy rất khó chịu.
Cậu ta nhịn không được nghiêng người lôi áo dính sát bên người ra, vừa nghiêng đầu, ánh mắt liếc thấy một bóng người cực nhanh dán sát vào cửa xe, cậu ta chớp chớp mắt, trái tim đột nhiên nhảy lên tới..., đầu cũng không dám quay về.
Cùng nhìn thấy bóng người kia còn có tài xế, trên miệng bị dán lên miếng dán giảm đau, hắn ta đang ra sức tạo ra sự chú ý, nhưng vừa hừ hừ ra tiếng liền bị Tân nha từ đằng sau giật lại giữ lấy cổ.
Cô học theo cách Yến Tuy làm, dùng cánh tay vòng qua đầu ghế ngồi, từ từ dùng sức.
Lục Tiếu không nói chuyện, cô hít mũi, bên khóc bên nhắc nhở: “Tôi nhìn rõ rồi, là quốc kỳ.”
Hết chương 5.