Tháng 10, tiết trời đã vào thu.
Hề Gia tựa đầu bên cửa sổ. Mưa to như trút nước, trời đất như hợp làm một.
“Gia Gia, mau uống thuốc nhân lúc còn nóng đi.”
Hề Gia quay đầu:“Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cháu tự mình làm được mà.”
“Người trẻ tuổi các cháu làm sao mà biết sắc thuốc chứ.” Bà đặt chén thuốc lên bàn, thuận thế vịn bàn ngồi xuống. Hề Gia trong tay còn cầm sách, đã đọc được không ít trang. Kẹp sách lại, cô thuận tay đặt trên ghế mây. Mới mấy chục giây mà trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc Đông y.
“Ở đây có đường trắng, uống xong ăn hai muỗng vào sẽ không thấy đắng nữa“. Bà mở hủ đựng đường, còn chuẩn bị một chiếc muỗng nhỏ.
Hề Gia lần đầu tiên uống thuốc Đông y, bịt mũi lại khổ sở nuốt một hơi xuống bụng. Nói không đắng là giả, cũng không như tưởng tượng dễ dàng nuốt xuống.
Mấy tháng gần đây cô đau đầu dữ dội, trí nhớ cũng giảm sút. Phàm là tất cả các bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước đều đã đến khám thử, xong vẫn không thể chẩn đoán được là bệnh gì. Thư ký Lương của ba cô nói:“Hay là đi về quê tôi thử dùng thuốc Đông y xem sao, cứ đau như vậy cũng không hay.” Trên núi có đủ các loại thảo dược, dùng nước trên núi để sắc thuốc.
Có thể có tác dụng.
Coi như không chữa được tận gốc nhưng giảm bớt đau đớn cũng tốt. Cô buông hết tất cả mọi việc trong tay, chiều hôm qua vừa đến nơi này.
Lão bà là mẹ của chú thư ký Lương, sống trong cảnh khu ở trên núi. Phạm vi hơn 100km đều là núi non hùng vĩ chạy dài không ngừng, cảnh sắc mê lòng người. Trên núi sinh hoạt bất tiện, lác đác chỉ có vài chục hộ gia đình.
Rốt cuộc cũng không chịu nỗi vị đắng, Hề Gia múc một muỗng đường cho vào miệng nhai nhai phát ra tiếng sàn sạt. Chờ vị ngọt thấm cổ họng, cô nói:
“Bà ơi, không biết cơn mưa này bao giờ mới ngừng nhỉ? Khách lên núi tham quan ngắm cảnh hôm nay chẳng phải là vô ích sao?”
Lão bà vừa đem lọ đường đóng chặt, vừa nhìn cô vừa nói: “Không có gì đáng quan ngại, cơn mưa này nhiều lắm cũng chỉ một tiếng sau là dứt.”
“Nhanh vậy sao?”
“Ở đây không giống như trong thành phố của các cháu. Ở trên núi một năm thì có hơn 200 ngày trời đổ mưa, nói đổ liền đổ, nói ngừng liền ngừng“.
Lão bà vịn mép bàn chậm rãi đứng dậy, “Ta đi thêu thùa may vá, nếu cháu mệt thì nằm nghỉ một lát đi“.
Hề Gia cười yếu ớt: “Cháu không mệt“.
Lưng lão bà đã còng xuống, đi đứng khó khăn, chống gậy từng bước đi ra nhà chính. Thật lâu sau, Hề Gia mới thu lại tầm mắt, tiếp tục đọc sách.
Đúng như lời lão bà nói, ước chừng hơn một tiếng sau, mưa rơi cũng nhỏ dần. Tí tách, cuối cùng cũng ngừng. Các đám mây dần tản ra, lấp ló có thể thấy được mặt trời. Sau cơn mưa, không khí thoang thoảng mùi bùn đất tươi mát.
Hề Gia đặt sách xuống, đứng ở hành lang nhìn ra ngoài hướng núi. Giữa núi rừng là một tấm thảm thiên nhiên màu xanh ngắt, mây mù tản ra, còn có thể nghe tiếng nước suối chảy róc rách. Nước mưa đọng lại trên mái hiên từng đợt chảy xuống. Hề Gia đưa tay bàn tay đón lấy, hơi lạnh thấm vào ruột gan.
Điện thoại di động bỗng kêu lên, tiếng chuông điện thoại thanh thuý phá tan không gian yên tĩnh của rừng núi.
Là bạn thân của cô, Diệp Thu.
“Đợi nửa ngày rồi mà vẫn không thấy cậu gọi”, Diệp Thu quan tâm hỏi, “Thế nào, đã quen với cuộc sống trên núi chưa?“.
“Rất tốt, phong cảnh hữu tình, không khí mát mẻ, lúc nãy còn đổ mưa”, Hề Gia hỏi:“Hôm nay không quay phim sao?”
“Vừa mới kết thúc công việc.”
Diệp Thu là diễn viên tuyến 19, căn bản diễn cái gì cũng không quan trọng. Cứ cho là đại IP, các đỉnh cấp lưu lượng nam nữ chủ có chống lưng, chỉ cần cô tới để diễn vai khách mời, không ai nhận ra cô cả.
Buổi tối còn có tiệc, Diệp Thu đang trên đường đi rãnh rỗi lại cùng Hề Gia nấu cháo điện thoại.
“Trời mưa chẳng phải không thể đi dạo ở bên ngoài sao? Ở trong nhà như vậy thật buồn chán.”
“Không sao, đang đọc sách của Nhạc lão tiên sinh.”
“Chẳng phải cậu đã đọc rất nhiều lần rồi sao?”
“Lúc này không giống.”
Nhạc lão tiên sinh lớn lên ở vùng núi, trong sách có đề cập đến một đoạn ngắn, chỉ có từng trải mới có thể thấu hiểu sâu sắc. Cuốn tiểu thuyết này năm đó thắng biết bao giải thưởng, giờ đã thành tác phẩm kinh điển. Trước kia cô đọc không ra được ý vị của cuốn sách, hiện tại mới có thể lĩnh hội được một chút.
Nói đến cuốn sách này của Nhạc lão tiên sinh, hôm nay Diệp Thu nghe ngóng được một chút tin tức.
“Có mấy công ty điện ảnh muốn chuyển thể tác phẩm này thành phim truyền hình, nhưng mà Nhạc lão tiên sinh sức khoẻ bất an, nhất quyết không đồng ý, cũng biết sẽ kéo dài đến bao giờ.”
“Nếu có cơ hội cải biên, lúc đó cậu phải tranh thủ tham gia biên kịch đó, Gia Gia.”
Hề Gia vừa rót một ly nước, nhịn không được run tay nước chảy ra ngoài.
Cô trả lời Diệp Thu:“Tớ cũng muốn như vậy, nhưng ai lại dám dùng một biên kịch hạng ba như tớ chứ.”
“Cậu là biên kịch hạng ba, tớ là diễn viên tuyến 19, hai chúng ta đúng là xứng đôi vừa lứa, haha.” Diệp Thu lại chuyển đề tài: “Đúng rồi, cậu tính quy ẩn trên núi đến bao giờ thế?”
“Cái này khó mà nói trước, làm sao vậy?”
“Có hai tin tốt.” Diệp Thu cố ý ngập ngừng.
Hề Gia yên lặng lắng nghe. Nước mưa đọng trên mái hiên vẫn không ngừng rơi xuống tí tách.
“Điện ảnh Tinh Lam công khai thu thâp những kịch bản ưu tú, hạn cuối là hết tháng này, cậu thử mang kịch bản cậu đã dùi mài kinh sử hai năm kia đi nộp thử xem. Cơ hội nghìn năm có một. Nếu được chọn sẽ do đích thân đạo diễn Chu Minh Khiêm chỉ quay.”
Diệp Thu nói tiếp tin tốt thứ hai: “Cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật năm nay sẽ tổ chức ở Bắc Kinh, ngày cũng đã định là 10 tháng 11, thế nào, có muốn tham gia không?”
Hề Gia có hai sở thích lớn nhất là sáng tác và cưỡi ngựa, “văn võ” song toàn, một yên tĩnh một kích thích, hai thái cực ngược nhau hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này, Hề Gia chỉ chú trọng vào việc đi khám bệnh, không còn tâm tư chú ý tới các hoạt động của công ty điện ảnh. Về phần cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật, người phụ trách biết cô một lòng bôn ba muốn tìm được bệnh của mình nên không để cho người khác thông báo về tình hình của câu lạc bộ cưỡi ngựa. Cô hiện tại đang dùng thuốc Đông y, mỗi tuần trị liệu một lần, cũng phải ba đợt trị liệu mới thấy được hiệu quả.
Bây giờ mới là đầu tháng 10, ba tuần sau hẳn là kịp.
Hề Dao động tâm, dự định:“Cuối tháng tớ sẽ về Bắc Kinh một chuyến, nếu thuốc Đông y có tác dụng, đợi thi đấu xong sẽ lại lên núi ở một thời gian.”
Diệp Thu chính là muốn như vậy, có đôi khi tâm sự khuê mật cũng là một bài thuốc hay.
Cô tiếp tục luyên thuyên:“Chẳng phải Mạc Dư Thâm tặng cho cậu một con “bảo mã” mấy triệu đô la sao, đến lúc đó nhất định phải đem ra thị uy.”
Hề Gia đã lâu rồi không nghe đến cái tên Mạc Dư Thâm này.
Cô cùng Mạc Dư Thâm là vợ chồng, lần cuối gặp Mạc Dư Thâm đã là hai tháng trước, lúc đó Mạc lão hẹn hai người đến Mạc gia dùng cơm. Từ lúc kết hôn đến giờ đã hơn năm tháng, nhưng bọn họ chung đụng nhau chỉ có năm, sáu lần. Bình thường cả cô và Mạc Dư Thâm đều bận rộn, chỉ có hợp lại với nhau khi đối phó với trưởng bối. Về phần con “Bảo mã” kia cũng là do lấy lệ với trưởng bối mà Mạc Dư Thâm mới tặng cho cô.
Những ngày sau đó, Hề Gia buổi sáng trau chuốt lại kịch bản, buổi chiều thì đọc sách của Nhạc lão tiên sinh, khoảng thời gian trôi qua đơn điệu nhưng không hề vô vị.
Rời xa ồn ào, con người mới trở nên yên tĩnh.
Trời tối, sắc trời đen kịt.
Không có đèn hoa cũng chẳng có ánh sáng lung linh.
Trong lúc đó, cô nhận được điện thoại của Mạc Dư Thâm, thanh âm trầm thấp mê người nhưng cũng lộ ra cảm giác cường thế, cao lãnh.
“Tối nay về nhà cũ ăn cơm, em đang ở đâu, anh để tài xế đến đón.”
Hề Gia như cười như không nói:“Ở trong núi.”
Không còn một âm thanh nào khác.
Hề Gia biết anh đã hiểu lầm, nghĩ cô không có ý định về nhà cũ Mạc gia cùng anh.
Cô liền nói:“Nói với ông bà nội một câu, em ở trong núi tìm kiếm linh cảm sáng tác, khi nào về Bắc Kinh liền đi thăm hai ông bà.”
“Khi nào quay về?”
“Làm sao, nhớ em à?”
Trong lời nói của Hề Gia mang theo ý cười, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ý tứ rõ ràng, không phải là nhớ trong lòng, mà là thân thể của nhau.
Mạc Dư Thâm không trả lời.
Không còn lời gì để nói, cuộc nói chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
——
Một nửa đợt điều trị đã trôi qua, đầu Hề Gia đau như vậy, bất quá cũng chỉ có thể giảm được chút đau đớn, căn bản là không trị được tận gốc, rất nhiều ký ức trở nên mơ mơ hồ hồ, cô hoàn toàn mất hết ấn tượng về các sự việc và con người.
Đem cuốn sách của Nhạc lão tiên sinh đọc hết, cô lại một lần nữa đọc lại từ trang đầu tiên.
“Quyển sách này trước đó không phải là đọc xong rồi sao, sao cháu lại đọc lại nữa vậy.” Lão bà vừa nói vừa đưa cho cô một bắp ngô nướng.
“Lúc đến đây cháu chỉ mang mỗi quyển sách này.” Nói rồi cầm lấy bắp ngô nướng lão bà đưa qua.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày lão bà đều sẽ nướng ngô cho cô ăn, ngô nướng màu vàng đồng, mùi thơm ngào ngạt, lại còn dẻo, không thể không ăn.
Lão bà nghe thấy cô không còn sách đọc liền chỉ vào một căn phòng khác:“Ở bên kia có rất nhiều sách, cháu xem có hợp ý cuốn nào thì cứ lấy mà đọc.”
Nói rồi lão bà cũng đi qua, Hề Gia dạo bước theo chân của bà.
Tới đây đã được một khoảng thời gian, ngoại trừ phòng mình và nhà chính, Hề Gia chưa từng chạy lung tung, cũng không mấy để ý đến thiết kế và cách bố trí của những căn phòng khác.
“Những thứ này là ông cụ nhà bà để lại, ông ấy cả đời chẳng có niềm hứng thú nào khác, cả ngày chỉ ngồi đọc sách“.
Lão ông là chồng của lão bà, là ba của chú thư ký Lưu.
Lão bà không biết chữ, chỉ nghe con trai nói qua, lão ông ngày trước là một tác giả có chút tiếng tăm, đã xuất bản được mấy tập truyện ngắn.
Căn phòng này đã lâu không có người ở, trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc cùng sàn nhà ẩm ướt.
Ở phía nam phòng có một cái tủ sách cũ dựa tường, mặt kính phản quang, Hề Gia không nhìn rõ là sách gì.
Có thể nhìn ra được lão bà đặc biệt để ý tới cái tủ sách cũ này, xung quanh bốn chân tủ đều được bọc nhựa dày, đằng sau tủ sách cũng được bọc một miếng vải nhựa.
“Tiểu nha đầu, cháu đến đây xem thử đi.” Lão bà đẩy tủ sách pha lê ra, đứng ở bên cạnh, ra hiệu cho Hề Gia đến.
Tầng thứ nhất đều là sách có niên đại đã lâu, trang sách cũ kĩ còn bị ố vàng.
Tầng thứ 2 thì trưng bày vài tấm hình cũ trắng đen.
Hề Gia cầm một tấm lên nhìn, hoá ra là cả nửa thế kỉ đã trôi qua rồi.
“Đây là cụ ông lúc còn trẻ.” Lão bà chỉ một người đàn ông bên phải, hai đầu lông mày trông giống hệt chú Lương, dáng người ôn hoà toát ra vẻ thư sinh.
“Ông ngày trẻ thật soái.”
Hề Gia theo miệng mà xưng hô, cũng không gọi là ông nội.
Lão bà chỉ lo cười, không biết làm sao để tiếp lời khen ngợi của những người trẻ tuổi này, nhưng các nếp nhăn ở khoé mắt đều giãn ra.
Hề Gia nhìn sang người bên trái, cô cau mày, người này nhìn rất quen mắt.
“Bà nội, người này là ai vậy ạ?”
Lão bà nói tên: “Sống ở căn nhà đối diện hồ.”
Quả nhiên là Nhạc lão tiên sinh.
Mảnh núi này phạm vi hơn trăm cây số, cô lại không nghĩ ông cụ Nhạc lại sống gần đây.
“Bà ơi, quyển sách cháu đọc mấy hôm nay là của Nhạc lão tiên sinh viết, không nghĩ tới, hai người lại quen nhau.”
“Thật là trùng hợp.” Lão bà còn nói ông cụ họ Nhạc kia về quê cũng được một khoảng thời gian rồi.
“Bà nội, cháu có thể đọc sách của cụ ông được không?” Hề Gia trưng cầu ý kiến.
“Muốn đọc cuốn nào thì cứ lấy, chúng đều không phải sách hiếm.”
Hề Gia dựa theo thứ tự sắp xếp mà lấy hai cuốn.
Những câu chuyện xưa đều không được dài, nhưng đều rất cuốn hút, không dời mắt ra được.
Hề Gia dùng bốn ngày để đọc hết tất cả các cuốn tiểu thuyết mà cụ ông sưu tầm.
Lão bà nói, sách trong nhà ông cụ Nhạc mới gọi là nhiều, nếu cô muốn đọc có thể qua bên đó mượn rồi đem trả sau cũng được.
Hề Gia rất kích động, tuy nhiên vẫn nói: “Cháu cứ như vậy mà qua, sẽ làm phiền đến Nhạc lão tiên sinh.”
“Chẳng có gì phiền cả, ông ấy ở nhà chỉ trồng hoa, nuôi chim, đi dạo trên núi vài vòng mà thôi.”
Sáng hôm sau, sắc trời rất tốt.
Hề Gia đem quyển sách kia cẩn thận bọc lại, cùng lão bà chào hỏi rồi đi ra cửa.
Tối hôm qua cụ bà đã gọi điện cho ông cụ Nhạc, hôm nay cô cứ trực tiếp đi qu chào hỏi.
Lão bà nhìn sang nhà ông cụ Nhạc, cách không quá xa, một cái bên tây hồ, một cái bên đông hồ.
Cái hồ này không có cầu bắc qua, bốn bề đều là núi, chỉ có thể đi xe buýt mấy chục dặm đường.
Giữa tháng 10, lãnh đạm, là thời tiết thích hợp để đi leo núi.
Cảnh khu người tới đông nghìn nghịt, xa xa có thể thấy được hàng người xếp hàng dài chờ xe buýt.
Hề Gia không nhanh không chậm bước đi. Hai bên đường đều là cửa hàng.
Cô hờ hững nhìn lướt qua bên kia, bước chân chợt dừng lại.
Một người đàn ông dáng người thẳng tấp cầm chai nước bước ra từ cửa hàng tạp hoá. Cảnh khu người tới người đi tấp nập, người kia vừa nhìn là biết hạc giữa bầy gà.
Quần tây đen, áo sơ mi trắng mở cúc đầu tiên. Toàn thân đều toả ra mùi hormone.
Hề Gia cất dù, nhưng vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Người đàn ông đó đi đến bên một chiếc xe hơi, chưa vội đi lên mà vặn nắp chai nước ngửa đầu uống.
Khuôn cằm rõ ràng, hầu kết quyến rũ hoàn hảo, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của phụ nữ.
Hề Gia nhìn đến biển số của chiếc xe kia, là xe cá nhân của người bản địa, cô cất bước đi qua.
Người đàn ông đóng nắp chai nước, đột nhiên cảm giác được có người ở khoé mắt đi tới, có chút giật mình, cánh tay đặt trên tay nắm cửa xe cũng thu về.
Hề Gia như có như không cười nói: “Thật đúng là thụ sủng nhược kinh, làm phiền Mạc tổng đến nơi xa xôi thế này.”
Dừng lại hai giây, Mạc Dư Thâm nói: “Anh không biết em ở trên núi này.”
Ý tại ngôn ngoài, anh không đến để thăm cô, là cô tự mình đa tình.
“Đến đàm luận.” Mạc Dư Thâm nói chuyện trước giờ đều rất ngắn gọn.
Hề Gia gật gật đầu, tiện thể lấy lại cho mình một chút tự tôn: “Cũng đúng, Mạc tổng bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian tham dự vào việc nữ nhi tình trường.”
Cô lập tức chuyển chủ đề: “Xe này có thể tự do thông hành trong cảnh khu à?”
Mạc Dư Thâm gật đầu, chủ xe là người địa phương, là tiền bối sắp xếp tới đón anh.
Hề Gia nghĩ ngợi không muốn chen chúc ở trong xe buýt, liền không khách khi nói với Mạc Dư Thâm: “Em muốn đến bờ hồ bên kia, có tiện không?”
Mạc Dư Thâm không nói gì, trực tiếp mở cửa xe ra hiệu bảo cô lên xe.
Hai người ngồi ở băng ghế sau, Hề Gia cũng không giữ khoảng cách với anh.
Ô tô di chuyển trên đường núi quanh co lại lên dốc, tốc độ xe cũng tăng lên.
Thỉnh thoảng có xóc nảy, Hề Gia nắm chặt tay vịn xe.
“Anh có đối tác ở đây à?” Hề Gia xoay người hỏi.
“Không có.”
Sau đó liền yên tĩnh.
Hề Gia nhìn anh chằm chằm, Mạc Dư Thâm lại tặng cho cô một câu: “Được người khác nhờ vả đến thăm hỏi Nhạc lão tiên sinh.”
Thì ra là vậy.
Vừa khéo, có thể cùng nhau đi đến điểm cuối.
Điện thoại đi động trong túi vang lên, trước đó đều là đường dốc, bây giờ đã ổn định, Hề Gia chủ quan buông tay vịn, mở túi lấy điện thoại.
Kết quả một giây sau hướng di chuyển thay đổi, quán tính cho phép Hề Gia ngã nhào vào trong ngực của Mạc Dư Thâm. Mạc Dư Thâm một tay giữ chặt tay vịn, tay khác nắm chặt bả vai Hề Gia.
Hề Gia vô ý chống lên cơ bụng của Mạc Dư Thâm, muốn mượn lực ngồi xuống.
Ai ngờ quán tính quá lớn, cái tay cô lại trượt xuống đến một vị trí lúng túng. Cô nhanh chóng dời tay đặt trên đùi của anh.
Hề Gia ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt đầy ý vị của Mạc Dư Thâm cũng đang nhìn cô.
Các khúc ngoặt quanh co thay đổi hướng rất nhanh, nghiêng bên này ngã bên kia, cái tay của cô để trên đùi Mạc Dư Thâm lặng lẽ xê dịch nắm chặt thắt lưng của anh.
Sau đó giả vờ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Gia, tên nhũ danh là sắc sắc.
*
#03032020