Tài xế vẫn chuyên tâm lái xe, không hề chú ý ở phía sau xảy ra chuyện gì.
Có thể do nhàn rỗi quá, Hề Gia lại quay đầu hỏi một câu: “Lúc trước anh không mua nhẫn kim cương à?” Trên ngón tay vô danh của cô trống không mà của Mạc Dư Thâm cũng thế.
Mạc Dư Thâm quét mắt qua nhìn cô một chút, không nói lời nào.
Anh cho rằng cô cố tình kiếm chuyện, không nghĩ đến hướng khác.
Hề Gia chỉ là thuận miệng hỏi, vừa rồi khi nói ra câu nói kia, cô cũng hối hận 0,1 giây, câu nói kia giống như là đang đòi anh nhẫn kim cương vậy.
Thật ra Hề Gia cái gì cũng không thiếu, đặc biệt là kim cương, trong nhà cô có một hộp đựng kim cương, loé đến mù mắt.
Mạc Dư Thâm cũng không hề biết, ký ức của Hề Gia ngày một suy giảm, những ký ức ở cùng anh đối với Hề Gia mà nói là trống rỗng.
Đương nhiên, Hề Gia cũng không ý thức được việc này.
Ô tô một đường chạy nhanh, nửa giờ sau đã dừng lại ven đường trên núi.
Tài xế chỉ phía trên: “Ở kia là nhà của chú họ tôi, xe hơi không vào được, hai người chỉ có thể đi bộ vào.”
Hề Gia nhìn theo hướng tài xế chỉ, phía xa xa kia là những gian nhà thấp tường trắng lợp ngói xanh cũ, nhìn từ xa, phía trên là một màu xanh sẫm.
Tường vừa được quét vôi lại, trông như mới đến tám chín phần.
Không có bờ tường, phía trong viện có cái bệ đá còn có không ít hoa cỏ.
Tài xế xuống xe mở cốp xách vali đồ của Mạc Dư Thâm xuống. Anh ta cũng không quen nói mấy lời thiện chí, buông ra một câu khô cằn: “Chú họ tôi ở nhà.”
Sau đó liền lái xe rời đi.
Thật nhanh ô tô liền biến mất ở khúc quanh.
Hướng đến nhà của Nhạc lão tiên sinh là những phiến đá xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Đến giờ phút này, Mạc Dư Thâm mới bất giác biết được Hề Gia và anh có cùng điểm đến.
“Anh cùng Nhạc lão tiên sinh có giao tình à?” Hề Gia nhàm chán định bụng nói chuyện với Mạc Dư Thâm.
“Ông nội và Nhạc lão tiên sinh là bằng hữu.”
Hề Gia “À” một tiếng, sau đó hai người lại rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Vốn Hề Gia nghĩ Mạc Dư Thâm sẽ hỏi cô mục đích đến tìm Nhạc lão là gì, nhưng đi đến cửa nhà rồi mà anh cũng chưa hỏi nửa chữ.
Hề Gia đứng ở trong viện nhìn xuống, mặt hồ sóng sánh ánh nước thu hết vào tầm mắt, ở chỗ này ngắm phong cảnh trên núi, so với nhà lão bà quả nhiên là chiếm ưu thế hẳn.
Làm vườn làm cỏ, quả là vui thú đào viên.
Khó trách Nhạc lão tiên sinh không ở lại Bắc Kinh mà trở về nơi này.
Tới gần rồi cô mới biết những lớp ngói màu xanh xẫm trên nóc nhà kia thì ra là màu xanh rêu.
Bên này, Mạc Dư Thâm đã đem vali đặt xuống cạnh bệ đá, gõ cửa.
Nhà của Nhạc lão tiên sinh không khoá cửa nhưng Mạc Dư Thâm cũng không tuỳ tiện đi vào.
“Nhạc gia gia.”
“Dư Thâm à, đến ngay đây.”
Vừa dứt lời Nhạc lão chống gậy trượng đi ra, trên mắt còn đeo một cái kính lão.
Đây là lần đầu tiên Hề Gia gặp Nhạc lão tiên sinh, trước đó nhìn ông trên tiết mục phỏng vấn danh nhân so với bâu giờ có chút gầy đi, khí sắc cũng không lớn bằng trước kia.
Cô cũng theo Mạc Dư Thâm mà gọi một tiếng Nhạc gia gia, rồi tự giới thiệu bản thân mình.
Nhạc lão tiên sinh tươi cười chân thành, cũng giới thiệu hai người bọn họ lẫn nhau.
Hề Gia và Mạc Dư Thâm lĩnh chứng đã nửa năm nhưng không có tổ chức hôn lễ, ngoại trừ bạn bè và gia đình thân thích, không ai biết bọn họ là vợ chồng.
Ông cụ Nhạc lên núi một năm cũng nghe là Mạc Dư Thâm đã có đối tượng, nhưng là ai thì ông không rõ, ông cứ tưởng Mạc Dư Thâm và Hề Gia là vô tình gặp nhau và cùng đến nhà ông.
“Nhạc gia gia, Hề Gia là vợ của cháu.” Trước mặt Nhạc lão, Mạc Dư Thâm trực tiếp bỏ qua các xưng hô thông thường mà giới thiệu cô một cách thân mật.
Nhạc lão tiên sinh là nhìn Mạc Dư Thâm từ từ trưởng thành, nói mấy lời thẳng thắn trêu trọc: “Ta đã nói rồi, ngọn gió nào lại đưa cháu đến đây thăm lão già ta chứ.”
Nhạc lão tiên sinh cười haha để cả hai người cùng vào nhà.
Hề Gia liếc nhìn Mạc Dư Thâm một cái, anh không phản bác gì những lời Nhạc lão vừa nói.
Cô không nhớ rõ những những việc nhỏ không đáng kể giữa cô và Mạc Dư Thâm. Bất quá cùng anh liên hôn, tuy không có tình cảm nhưng cô vẫn có ấn tượng. Cô và anh đều “trước sau như một” diễn một vở kịch vợ chồng tình thâm trước mặt trưởng bối hai nhà.
Nhạc lão tiên sinh đã pha xong trà, lá trà trồng ở trên núi, có màu xanh tươi mát.
“Điều kiện ở chỗ ta có hạn, không có cà phê mà lứa trẻ các cháu thích, chỉ có thể dùng trà.”
“Cảm ơn Nhạc gia gia.” Hề Gia tiếp nhận chén trà.
Chén trà tinh xảo, khay đựng trà cũng đặc biệt có phong cách.
Những gì Nhạc lão tiên sinh thích, Hề Gia đều biết.
Ngoại trừ lúc sáng tác, cho dù có đi đến đâu cũng không để rời thân ba thứ: khay trà, cờ vây, và cần câu, tất cả đều là những món đồ tu thân dưỡng tính.
Giao tình của Nhạc lão tiên sinh và Mạc lão cũng bắt nguồn từ cờ vây.
“Chỗ này của ta không có gì đặc biệt để chiêu đãi các cháu, nhưng lần đầu đến đây thì ta cũng phải ra dáng của chủ nhà.” Nhạc lão tiên sinh nhìn về hướng Mạc Dư Thâm, “Dư Thâm, theo ta đi câu cá, buổi trưa sẽ làm món cá kho cho các cháu ăn.”
Nói rồi lại nhìn về phía Hề Gia, “Gia Gia, có muốn đi cùng chúng ta không?”
Bởi vì có một tầng quan hệ với Mạc Dư Thâm nên ông cũng đổi lại cách xưng hô.
Hề Gia thụ sủng nhược kinh, Nhạc lão tiên sinh luôn là một tác giả trưởng bối mà cô kính trọng và hâm mộ, có cơ hội được ở cùng như vậy, cô mừng còn không kịp.
“Được, nhân tiện cháu cũng muốn học câu cá.”
Nhạc lão tiên sinh đứng dậy bắt đầu chuẩn bị dụng cụ câu cá.
“Nhạc gia gia, để cháu giúp ông.”
Hề Gia lúc này so với Hề Gia cao ngạo trong dĩ vãng kia như hai người khác nhau hoàn toàn, đáy mắt và đuôi mày đều toát ra vẻ dịu dàng.
Mạc Dư Thâm nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn Hề Gia.
Không biết là cô đã học được cách phân biệt trái phải, hay là đã học được cách thu liễm lại bản thân.
Nhưng chắc chắn không phải là vế sau.
____
Nơi câu cá là một khu vực sông nước khác, cách nhà Nhạc lão tiên sinh một đoạn đường quanh co uốn khúc nhỏ, cả ba đều tản bộ đến đó.
Hề Gia vốn là muốn đỡ Nhạc lão, nhưng ông lại xua tay, “Ta đã đi quen rồi, một ngày đi đi về về mấy lần đều không có vấn đề, ngược lại là các cháu, lần đầu đi nhớ cẩn thận dưới chân.”
Mảnh rừng núi này không ai khai phát, chỉ có hơn mười gia đình sống nên ban ngày hay buối tối đều rất yên tĩnh.
Nhạc lão tiên sinh đi phía trướ, Hề Gia tay cầm một cái thúng nước nhỏ theo sau, Mạc Dư Thâm phụ trách cầm bộ ngư cụ.
“Dư Thâm à.”
Nhạc lão tiên sinh không quay đầu mà cũng không dừng bước.
“Nhạc gia gia, ông nói đi ạ.”
Giữa hai người là Hề Gia nhưng cũng không có chút trở ngại gì về mặt đối thoại.
Có mấy lời Nhạc lão tiên sinh không tránh Hề Gia, ông xem tình cảm của đôi vợ chồng trẻ thật tốt.
Ông bạn Mạc lão từng đề cập qua: khó có chuyện liên hôn nào mà cả hai đứa trẻ đều tâm đầu ý hợp.
Mạc lão gia có hai đứa cháu, nhưng đứa còn lại không có cùng máu mủ với Mạc gia, ông nội Mạc đem hết hy vọng gửi vào Mạc Dư Thâm.
Ông cụ nhà họ Mạc làm sao biết, đây đều là vở tuồng do Mạc Dư Thâm và Hề Gia đồng lòng diễn xuất chứ.
Cũng là lừa luôn Nhạc lão tiên sinh.
“Nói cho gia gia nghe xem, là cháu muốn làm tác phẩm kia hay bạn cháu muốn làm?” Nhạc lão thẳng thắng.
“Nhạc gia gia, ông cứ xem như là cháu muốn làm đi.”
Nghe đến đây, Hề Gia đã hiểu.
Trước đó, tin tức mà Diệp Thu nghe được cũng không phải là vô căn cứ, thì ra là có công ty điện ảnh muốn chuyển thể cuốn tiểu thuyết của Nhạc lão gia thành phim.
Mà vừa rồi theo lời nói của Mạc Dư Thâm, anh không có ý định đảm đương trọng trách này, nhưng người bạn muốn làm việc này hẳn là có giao tình không nhỏ với Mạc Dư Thâm.
Cũng đúng, nếu là bạn bè bình thường thì ai có thể khiến cho Mạc tổng vạn dặm xa xôi đến đây thương thảo với Nhạc lão tiên sinh.
Từ Bắc Kinh đến nơi này, bất kể là ai thì lộ trình cũng đều giống nhau, máy bay chỉ đến được nội thành, muốn lên núi phải trải qua con đường cái xóc nảy.
Mạc Dư Thâm cùng người bạn kia có giao tình không bình thường.
“Dư Thâm à, không phải ông không muốn nể mặt cháu, Bác Nhạc của cháu cũng đã một lần mở miệng thuyết phục ta, nhưng không có kết quả.”
Hề Gia hoàn hồn, nghiêm túc lắng nghe.
Lại nói: “Chắc là cháu không biết hai năm trước, bác Nhạc của cháu cũng nhận được sự nhờ vả của bạn nó mà hỏi ta, nhưng lời còn chưa nói hết, ta lập tức cắt ngay cái suy nghĩ của nó.”
Từ đó về sau, con trai ông cũng không nhắc lại chuyện này.
Nhưng Mạc Dư Thâm lại có chuẩn bị mà đến, “Nhạc gia gia, những chuyện khiến ông khó xử, cháu sẽ không làm.”
Trong lời nói mang theo ý, Nhạc lão tiên sinh ra hiệu anh tiếp tục.
Mạc Dư Thâm: “Kịch bản sẽ làm cho đến khi ông hài lòng mới thôi, nếu ông không vừa ý, dù là ông hay phía công ty truyền thông đều tiếc nuối.”
“Hơn nữa, việc tuyển chọn diễn viên sẽ do đích thân ông đứng ra chỉ đạo, trong quá trình quay chụp cũng nhờ ông xuống núi quan sát.”
Hề Gia không khỏi quay đầu nhìn vào Mạc Dư Thâm.
Dạng hậu đãi đặc biệt như vậy, ngoại trừ ông cụ Nhạc, cũng không ai có vinh hạnh nhận biệt đãi này, công ty điện ảnh chắc là đã bỏ hết vốn rồi.
Nhạc lão tiên sinh bước đi châm rãi, dùng gậy cẩn thận dò đường phía trước.
Đối với đề nghị của Mạc Dư Thâm cũng không nói gì.
Giữa núi rừng thi thoảng có tiếng hót của chim chóc, uyển chuyển chảy vào tai.
Thấy Nhạc lão tiên sinh không có ý định từ chối, Mạc Dư Thâm liền tiếp tục: “Cháu thay điện ảnh Tinh Lam đến đây giật dây, tầng cao cấp của công ty cũng đã bắt đầu tuyển biên kịch thích hợp.”
Nhạc lão tiên sinh một mực không đồng ý việc chuyển thể thành phim vì sợ sẽ phá hỏng nguyên tác, ông thân thể đã không còn dẻo dai, để ông cải biên cũng không có tinh lực mà làm.
Tinh Lam chế tác lại bộ này cũng không hẳn muốn kiếm lời mà muốn đẩy cao năng lực ảnh hưởng.
Mạc Dư Thâm đại diện cho Tinh Lam đưa ra thành ý mức cao nhất, Nhạc lão tiên sinh cũng nhường một bước, “Đám trẻ các cháu, ai ai cũng ngoan cố cả.”
Thở dài một hơi, ông lại nói, “Bất quá, nếu bên công ty truyền thông kia không cho ta được một kịch bản hài lòng, thì ta sẽ không nể tình đâu đấy.”
Mạc Dư Thâm tỏ thái độ: “Cháu sẽ không làm ông khó xử đâu ạ.”
Trong lúc nói chuyện bất giác đã đến nơi câu cá.
Đề tài vừa nãy cứ như vậy mà dừng lại, kết quả cũng được xem là viên mãn.
Vùng nước này không đẹp bằng hồ nước bên kia, không có dốc đứng.
Bờ sông có một sân phơi được làm riêng cho ông cụ Nhạc.
Bên cạnh hai cây đại thụ có vài băng ghế đá.
Nhạc lão tiên sinh cầm bộ ngư cụ của mình và đưa một bộ khác cho Mạc Dư Thâm, ông ngồi ở cái ghế đá phía nam, chỉ chỉ phía bắc: “Hai đứa ra kia ngồi đi.”
Hôm nay Nhạc lão rất hào hứng nói: “Dư Thâm à, hai ông cháu ta thi đấu xem ai câu được nhiều hơn không?”
“Cùng ông thi đấu, chẳng phải là cháu tự rước lấy nhục hay sao.”
Nhạc lão tiên sinh cười.
Hiện tại ở trước mặt ông cụ Nhạc, Mạc Dư Thâm và Hề Gia đều rất ăn ý diễn vở vợ chồng trẻ ân ái, diễn nhiều quá cũng không còn thấy lúng túng nữa.
Hề Gia ngồi xuống bên cạnh Mạc Dư Thâm, cô xem chừng khoảng cách giữa họ và ông cụ Nhạc, nếu nhỏ giọng nói chuyện thì Nhạc lão sẽ không nghe được.
Cô xích lại gần Mạc Dư Thâm hạ giọng, “Tinh Lam lần này công khai thu tập kịch bản ưu tú có phải là để tuyển biên kịch cho tác phẩm của Nhạc gia gia không?”
Mạc Dư Thâm không đáp mà nhìn vào mắt cô hỏi: “Có hứng thú à?”
Hề Gia mỉm cười: “Anh cứ nói đi.”
Mạc Dư Thâm chỉ tặng cô một câu: “Chuyên tâm vào việc thi đấu cưỡi ngựa của em đi.”
Hề Gia khi cưỡi ngựa thì chính là nữ vương, nhưng đụng đến biên kịch lại thành cái thau đồng, đây là những gì Mạc Dư Thâm nhận xét về cô.
Mà trên thực tế, Hề Gia cũng đã giành được không ít giải thưởng trong các cuộc thi cưỡi ngựa, về phần biên kịch, cô đều không thể cho ra một tác phẩm hoàn hảo.
Mạc Dư Thâm không hiểu, vì Tinh Lam công khai tuyển chọn kịch bản mà cô lại từ bỏ việc tập luyện đua ngựa, một mình đi vào trong núi tìm linh cảm sáng tác.
Đại khái thì linh cảm là giả, biết được tin nội bộ của Tinh Lam, muốn kết giao tình với Nhạc lão tiên sinh mới là thật.
Mạc Dư Thâm nhắc nhở: “Đừng ở Nhạc gia lãng phí thời gian nữa, nếu có thể dựa vào quan hệ để được tuyển chọn thì Tinh Lam đã không phải tốn sức như vậy, quay về luyện tập cho tốt đi.”
Hề Gia cười gượng hai tiếng, không đáp lại.
Vậy mà anh lại hiểu lầm và xem thường cô.
Liên quan đến việc Tinh Lam tuyển chọn kịch bản, cô đã sớm đem tác phẩm của mình đi ứng tuyển, mấy ngày nay chỉ có chờ kết quả.
Sau đó, hai người lại không nói chuyện gì, Mạc Dư Thâm chuyên tâm câu cá.
Cần câu đang đứng yên, bỗng nhiên Hề Gia lấy tay cầm lắc lắc.
Mạc Dư Thâm: “...”
Anh nhìn một bên mặt cô, cái tính khí xấu xa trước kia lại tới rồi.
*
#03032020