Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 2: Chương 2: Ngươi chỉ là một con chó mà bổn vương nuôi




Sự tình Huyền Ảnh bị phạt có nặng có nhẹ.

Trong biên chế ảnh vệ của Thụy vương phủ có một trăm ba mươi người, duy nhất chỉ có tứ đại ảnh vệ Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn người bất luận về võ công hay phẩm hạnh, tuyệt đối là mạnh nhất trong biên chế ảnh vệ.

Bốn người lại được chia thành bốn vị trí quyền lực khác nhau, từ chưởng hình, y sĩ đến kẻ sát phạt, nhận danh xưng là Thiên Địa Huyền Hoàng, lại được Thụy Vương ban danh, mệnh danh phân biệt là Thiên Nhận, Địa Nhân, Huyền Ảnh, Hoàng Mị.

Nếu như bình thường Huyền Ảnh có mắc phải sai sót nhỏ trong bất kì nhiệm vụ nào, Thiên Nhận khuyên giải giáo huấn rất nhiều, cũng khó tránh khỏi hạ thủ lưu tình.

Nhưng lần này...

Từ sau ngày Huyền Ảnh bị Thụy Vương tự tay dẫn tới phòng tối, Thụy Vương tự mình hạ lệnh trừng phạt, lại tự giám hình, hễ lực đạo vung roi của Thiên Nhận nhẹ một chút, lập tức có thể bị vạch trần.

Càng đừng nói sau khi Huyền Ảnh chịu phạt, dựa theo quy củ của Ảnh Các, không chỉ không được bôi thuốc chữa thương, còn phải bị cắt nước và lương thực.

Lại rải lên một tầng Thực Cốt Tán dày đặc ở trên miệng vết thương, cái loại này phóng đại đau đớn lên mấy trăm lần, mùi vị giống như bị hàng vạn con kiến cắn vào tim, quả thật khiến cho người ta sống không bằng chết.

Tạ Dật Tiềm lần này là quyết tâm phải trọng phạt nghiêm trị, vả lại không ai có thể cầu tình được.

Suốt ba ngày liền, từ chưởng hình là Thiên Nhận đến chịu hình là Huyền Ảnh, thậm chí có một ảnh vệ tự nguyện xem hình phạt, quả thực sống một ngày bằng một năm.

Ngay hôm đó, Thiên Nhận hạ xuống một roi cuối cùng, đôi tay luôn luôn trầm ổn kia cũng không nhịn được run rẩy một chút, sau lưng Thiên Nhận đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Tạ Dật Tiềm đặc biệt nhắc nhở một câu “Đừng đánh chết người”, chỉ với lực đạo trừng phạt mấy ngày nay, Thiên Nhận thậm chí còn hoài nghi, chủ thượng đây là muốn phải hành hạ người đến chết mới từ bỏ.

Thiên Nhận nhìn thấy Huyền Ảnh cơ hồ mất đi toàn bộ ý thức, quay đầu đi không đành lòng nhìn tiếp.

Một lát sau, hắn đang định ngồi xổm xuống xem tình hình của Huyền Ảnh, phía sau lại đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Đều lui ra đi.”

Trong lòng Thiên Nhận run lên, xoay người cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể trầm giọng đáp: “Vâng, chủ thượng...”

Còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng vô tình nhìn thấy bộ dáng mặt không cảm xúc của chủ thượng, hai ba câu cầu tình của hắn lại không thể không nuốt vào.

Thiên Nhận một bên dẫn mấy ảnh vệ còn lại rời khỏi phòng tối, một bên bận tâm lo lắng, nhưng—

Nếu chủ thượng có thể giữ người lại ba ngày, có lẽ là sẽ không muốn mạng của Huyền Ảnh đi?

Đợi những người không phận sự toàn bộ lui xuống xong, trong một căn phòng tối nho nhỏ, rốt cuộc chỉ còn lại hai người Huyền Ảnh và Tạ Dật Tiềm.

Mà lúc này, người vừa rồi còn hấp hối cũng đã giãy giụa vài lần, sau một lúc ngã tới ngã lui, cuối cùng cũng cứng rắn chống chân quỳ gối bên chân Tạ Dật Tiềm.

Toàn bộ nửa thân trên của Huyền Ảnh đều trần trụi, đằng trước đằng sau lộ ra vết roi, máu thịt lẫn lộn trải rộng trên thân thể, liếc mắt nhìn lại một cái căn bản không tìm ra được một nơi lành lặn.

Nhưng cho dù là như vậy, mặc kệ là trước ngực hay sau lưng, trên người Huyền Ảnh vẫn phủ một tầng bột phấn màu trắng.

Mặc dù Huyền Ảnh không kêu đau, nhưng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của hắn, còn có một tiếng hộc hộc thở dốc, máu loãng và mồ hôi của hắn lẫn lộn cùng một chỗ, hiệu lực của Thực Cốt Tán vẫn trước sau như một.

Sau một đêm vừa bị hầu hạ thô bạo, ngược lại còn chịu phạt roi ba ngày vô tận như vậy, Huyền Ảnh lúc này theo lý nhất định không có oán hận cũng ít nhiều có chút nén giận.

Nhưng trên thực tế, sau khi nghe được âm điệu của chủ thượng trong cơn hỗn loạn, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là giãy giụa đứng lên hành lễ.

Hiện giờ lại quỳ sát bên chân Tạ Dật Tiềm, thanh âm khàn khàn: “Thuộc hạ có tội, xin chủ thượng trách phạt...”

Không biết vì sao, mấy ngày nay, Tạ Dật Tiềm vẫn không quên được một đêm hoang đường kia, bị thái độ cung kính nhu thuận của hắn khiến cho càng thêm tâm phiền ý loạn.

Hắn không thể ngờ tới, ảnh vệ vẫn luôn đi theo bên người mình lại âm thầm che giấu cái loại tâm tư không thể tả này.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tạ Dật Tiềm bất giác dâng lên cơn hung tàn, hắn lại nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm được đá một cước về phía Huyền Ảnh.

Lực đạo dừng lại khiến cho người vốn đã suy yếu không chịu nổi đột nhiên hơi ngửa về phía sau, Huyền Ảnh bất ngờ không kịp phòng bị, chịu một cước ở ngay giữa ngực, trực tiếp té ngã xuống trên mặt đất, lại một lần nữa nằm sấp thành một cuộn trên mặt đất.

“Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó mà bổn vương nuôi, ai cho ngươi lá gan đó, một con chó như ngươi còn dám mơ tưởng chủ nhân?” Thanh âm tràn đầy trào phúng vang lên, quanh quẩn vang vọng khắp không gian bên trong phòng tối.

Một con chó thì làm sao có thể xứng có được tình cảm của chủ nhân? Tất nhiên lại càng không dám mơ ước chủ nhân.

Con cho như hắn đây, nên vĩnh viễn bị nhốt lại trong bùn đất, đối với chủ thượng chỉ có thể ngồi nhìn ở từ nơi xa xa, không được thận cận, không được khinh nhờn.

Huyền Ảnh nghe vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ, trong đôi mắt kề sát mặt đất, tia tuyệt vọng kia làm thế nào cũng không giấu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.