“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
“Một...”
“Hai...”
“Ba a!”
Trong căn phòng âm u, dây roi thô dài không chút lưu tình rơi xuống thân thể đang bị buộc trói lên.
Hắc y nửa thân trên của người nọ đã hoàn toàn bị đánh đến tả tơi, đuôi roi thô cứng vung lên trên người, một lần lại một lần lưu lại miệng vết thương dữ tợn.
Nhưng dù cho trên người có đau nhức vô cùng đi chăng nữa, Huyền Ảnh cũng không thể không cắn răng đếm số, không nhịn được kêu rên một tiếng, chỉ có thể đổi lấy một câu của người chưởng hình: “Phạt thêm mười roi.”
Huyền Ảnh sớm đã không phải lần đầu tiên đến phòng tối chịu phạt. Trừ lần đầu tiên vô tình kêu rên hô đau, nửa sau của tiến trình cho dù có phải cắn đứt khóe môi, hắn cũng không chịu kêu nhiều thêm một tiếng.
Nhưng ngay cả là như thế... “Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
Số roi rơi xuống trên người càng ngày càng nhiều, sau lưng Huyền Ảnh dần mất đi tri giác, hơn nữa còn chịu nội thương của lần lãnh phạt trước, hắn hoàn toàn rơi vào một loại trạng thái hỗn loạn, cái gọi là đếm số, cũng bất giác quên mất.
Nhưng người chưởng hình vô tâm vô tình từ trước đến nay, đối mặt với tình cảnh này cũng sẽ nảy sinh một tia thương hại.
Liên tục hơn mười roi đã qua cũng không nghe thấy tiếng đếm số, Thiên Nhận dừng lại, bèn xoay người đi về phía một cái chậu sứ, tiện tay hất ra nửa chậu nước— Rào rào!
Nước muối cộng thêm dược vật trộn lẫn với muối hạt giội lên trên người, bên trong hỗn độn của Huyền Ảnh đột nhiên giật mình một cái, ngay cả miệng vết thương sau lưng rất nhanh cũng đau rát cả một vùng: “Ư a—”
Huyền Ảnh rốt cuộc không kìm được, hắn đau đớn thở ra tiếng, cắn chặt khớp hàm, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra từ khóe miệng.
Dược vật chuyên dùng để trừng phạt kẻ thất bại và làm trái mệnh lệnh, có thể phóng đại trực giác lên đến mấy trăm lần từ ngay lần đầu tiên sau khi nhiễm phải, ẩn nhẫn như Huyền Ảnh cũng không chịu nổi cơn đau đớn gấp bội kèm theo.
Người chưởng hình thấy thế cũng không thấy vẻ mặt có chút động tĩnh gì, chỉ bình tĩnh đứng yên, mãi cho đến thời điểm Huyền Ảnh mở to mồm thở hổn hển hơi trì hoãn một chút, lúc này mới mở miệng.
“Dư sáu mươi, tăng gấp đôi một trăm hai mươi roi, lại chưa đếm số, tăng gấp ba.” Thiên Nhận lạnh lùng nói xong, không để cho Huyền Ảnh có thời gian phản ứng, trở tay lại vung một roi lên.
“A một!” Một tiếng rên rỉ tràn ra từ khóe miệng Huyền Ảnh rất nhanh bị hắn nuốt xuống, ngược lại biến thành một tiếng đếm số khàn khàn.
Nửa sau tiến trình, tiếng kêu rên cùng đếm số trong phòng tối đan xen cùng một chỗ với nhau, hòa lẫn cùng tiếng quất, chỉ có máu bắn tung tóe đầy đất.
Một lúc lâu sau, Thiên Nhận cuối cùng “soạt soạt” hai roi, trực tiếp cắt đứt hai cái dây thừng buộc trên cổ tay của Huyền Ảnh.
Chỉ nghe một tiếng “Phù phù”, Huyền Ảnh trực tiếp gục trên mặt đất, nửa ngày cũng không thể ngồi dậy.
Đúng lúc này, Thiên Nhận đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng vang vọng trong phòng tối âm u, trong lòng Huyền Ảnh cũng chấn động.
“Mạo phạm chủ thượng, kháng mệnh bất tuân, tự mình chủ trương, Huyền Ảnh, ngươi thật sự làm rất tốt đấy!”
Thiên Nhận nói xong nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt nhìn Huyền Ảnh có bao nhiêu là tức giận, hơn nữa lại khó tránh khỏi thất vọng vài phần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi cho rằng “Tình độc” của chủ thượng cần ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì vậy! Chủ thượng đã nhiều lần nhấn mạnh bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, chỉ có ngươi có chủ ý khác!”
“Đường đường là một trong tứ đại ảnh vệ lại đi bò lên giường của chủ thượng, chủ động đi hầu hạ. Huyền Ảnh, ngươi bây giờ còn có mạng để sống trong phòng tối chịu phạt, thật đúng là đại vận rồi đi!”
“Ngươi...”
Thiên Nhận cố tình tiếp tục quở trách, nhưng nhìn thân thể người nằm sấp trên mặt đất, máu loãng dưới chân đang chảy ra, lời nói của hắn bỗng nhiên không nói nên lời được.
Qua một lúc lâu sau, trong phòng tối rốt cuộc mơ hồ vang lên một chút thanh âm: “Thuộc hạ... Biết sai.”
Thiên Nhận nghe vậy thân thể liền chấn động, lại nhìn Huyền Ảnh, khí thế lúc trước trong nháy mắt sụp đổ.
Hắn không biết đang nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn Huyền Ảnh lướt qua mang theo sự thương hại, sự thương hại này cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Thiên Nhận thuận tiện xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Coi như cảnh cáo, tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Trong phút chốc, Thiên Nhận quỳ một gối xuống bên ngoài phòng tối, trên giữa chỗ ngồi trước mặt, một nam nhân khoác hắc bào ngồi ngay ngắn, khuôn mặt ngưng đọng, vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần hàn ý trong phòng.
“Thực thi ba trăm roi xong, phạt thêm bảy mươi, xin chủ thượng hạ lệnh.” Thiên Nhận cúi đầu cung kính nói.
Nam tử khoác hắc bào ngồi trên chủ vị nghe tiếng, động tác trên tay không thay đổi, thong thả cầm chén trà đưa tới bên miệng, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lúc này mới quay lại trên người Thiên Nhận, giữa mỗi bên mỏng lạnh rõ ràng.
“Tiếp tục phạt, quất roi liên tục ba ngày, còn lại cứ dựa theo quy củ của Ảnh Các mà làm.
Nói xong, nam tử khoác hắc bào đứng dậy, đặt chén trà thật mạnh một cái lên trên bàn.
Một đám hắc y nhân phía sau hắn nhất tề quỳ xuống đất, im lặng nhìn chăm chú vào nam tử đi xa dần, chỉ có Thiên Nhận trả lời: “Vâng, chủ thượng.”
Vẻ cung kính khiêm nhường trong giọng nói so với trước lúc đến vẫn không mảy may thuyên giảm, nhưng nhìn kỹ ánh mắt hắn, trong đó lại có một chút bi thương khó tả không thể nói rõ.