“Qyá bảo thủ rồi hả? Có nữ đồng nghiệp đổi xe thể thao để lại xe cho anh, để nâng khả năng hấp dẫn mỹ nữ. Nhưng anh vẫn có thòi quen
dùng xe ổn
định.”
“Người nữ đồng nghiệp đó thực sự quan tâm
anh.” Thanh Vi thuận miệng nói xong, tự nhận có chút không tốt, thế này
chẳng khác gì làm cho Phó Hồng nghĩ rằng cô đang thăm dò nên liền vội
vàng bổ sung: “Nhân duyên của anh vẫn thật tốt.”
Phó Hồng cười, không để ý chút nào: “Công việc áp lực lớn, có khi nói vài câu vui đùa giảm áp lực.”
Thanh Vi nhất thời trầm mặc nói: “Phía trước quẹo phải.” Nhà Phó Hồng lúc lên đại học đã chuyển đi rồi, Thanh Vi sợ anh quên đường.
“Biết mà, anh nhớ được địa chỉ nhà em.” Anh thả chậm tốc độ xe, giọng nói
cũng trở nên nhu hòa, thiếu đi sự đùa giỡn vừa rồi, lại thêm vài phần
chăm chú.
“Thật ra đường không xa, anh không cần đặc biệt đưa về như vậy.” Thanh Vi hơi bất an.
Phó Hồng làm như không nghe cô nói, tự mình nói: “Có thể là anh quý trọng tình yêu cũ, không muốn đơn giản dứt bỏ.”
Thanh Vi không biết nên trả lời thế nào, đây là ám chỉ gì sao? Hay chỉ đơn thuần là biểu đạt?
Phó Hồng liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười nói: “Em muốn nói cái gì à?
Lúc trước lén đổi bài tập của anh thành đáp án sai, hại anh bị thầy giáo phạt, khi đó cũng không thấy em áy náy cơ mà.”
“Ấy,
khi đó không hiểu chuyện, mỗi ngày nghe Phó Hồng nói những loại lời này
mới nhịn không được đấy.” Thanh Vi ngượng ngùng. Bề ngoài giống như
không phân biệt sự tình tốt xấu, lúc trước cô thật sự đã làm không ít.
Không có anh, cũng bởi vì Phó Hồng rất được thầy giáo ưu thích, cô không chịu được nên liên tiếp đối lập mà thôi. Bây giờ nhắc tới thật đúng là
ngây thơ.
“Đúng vậy, khi đó không hiểu chuyện, cũng
không hiểu được tranh thủ, bây giờ đã biết như thế nào là đối mặt rồi.”
Phó Hồng nhẹ nhàng chuyển động tay lái, vững vàng rẽ ngoặc.
Thanh Vi im lặng.
Đến lúc Thanh Vi xuống xe, chuẩn bị tạm biệt Phó Hồng thì anh lại nói: “Chờ anh với, cùng nhau đi lên thăm chú một chút.”
Thanh Vi giật mình, anh có ý định đến nhà cô sao? Chuyện này quá ngoài ý muốn rồi. Nhưng mà từ chối sao? Quá không hợp tình hợp lý rồi, hơn nữa lúc
trước Phó Hổng cũng rất quen thuộc với cha mẹ.
Lúc cô còn đang xoắn xuýt thì PHó Hồng đã xuống xe, tay còn cầm theo hai hộp
quà tinh xảo. Thanh Vi càng thêm giật mình, chẳng lẽ Phó Hồng đã có
chuẩn bị?
Cô còn chưa nghĩ được nhiều, Phó Hồng đã
đứng trước cửa ra vào, nhìn Thanh Vi nói: “Sao vậy, không mời anh lên
nhà một chút sao?”
Thanh Vi đành phải mở cửa, cùng Phó Hồng lên lầ.