Lúc Thanh Vi và Á Á tới khách sạn thì phần lớn mọi người đến
rồi. Trong phòng, hai bàn lớn cả trai lẫn gái quần áo chỉnh tề, trò
chuyện vui vẻ.
Giả tạo, lực lượng tập trung, giao
thiệp rộng, nói chuyện nhiều một chút, dù sao vốn dĩ cũng không phải
quan hệ bạn học đơn thuần. “Bạn học” đã trở thành cái có thể lợi dụng
quan hệ, quyền lực để lên cao hơn.
Đương nhiên cũng
không thiếu nguyên nhân muốn cùng bạn học gặp mặt thân mật, tình cảm,
cũng không phải đơn giản, nếu như ôn chuyện đồng thời còn có lợi cho sự
nghiệp, chẳng lẽ không phải làm cho mọi chuyện càng tốt đẹp hơn sao.
Trong cảnh náo nhiệt, vui vẻ, chỉ có Phó Hồng đặc biệt yên tĩnh.
Anh ta ngồi một mình trong góc, thanh cao yên tĩnh, khí chất thong dong
trầm tĩnh. Phần yên tĩnh này như đi ra từ trên người anh, giống như bất
cứ lúc nào cũng có thể làm cho không khí phù hoa giảm đi vài phần, làm
cho người bên cạnh cũng an tâm.
Cho dù anh nói
chuyện, lắng nghe, thậm chí kể chuyện cười trêu chọc mọi người cười ha
ha thì anh cũng đều bình tĩnh. Phó Hồng như vậy, trong một đám nam nữ
không phải là bắt mắt nhất, nhưng một khi nhìn anh thì khó mà không để ý người này.
Trên thực tế, Thanh Vi vừa tới đã thấy
được anh, Phó Hồng đang khẽ mỉm cười cùng bạn học đàm luận. Có người
thấy được Thanh Vi thì ồn ào kéo cô ngồi xuống bên cạnh Phó Hồng.
Loại hành động này ý đồ rõ ràng, làm cho Thanh Vi có phần ngại ngùng. Bất kể Phó Hồng vô ý hay cố ý, cô đều thấy không thỏa đáng. Nhưng các bạn học
lúc này đã ở cùng một chiến tuyến, muôn miệng một lời mà yêu cầu cô phải ngồi xuống “Vị trí đặc biệt của cô”.
Lúc này Thanh Vi phản đối thì lại có vẻ như làm kiêu, cô chỉ im lặng ngồi chỗ kia.
Sau đó tình trạng ồn ào, náo loạn lại phục hồi. Cũng may không có nhiều người chú ý như vậy, Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra.
Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên. Lúc Thanh Vi cởi áo khoác ngoài, Phó Hồng đã cho dọn xong bộ đồ ăn, lại rót trà cho cô. Động tác của anh rất tự
nhiên, vừa châm trà vừa nói: “Anh nhớ chú Yến thích nhất uống Mao Phong, anh đặc biệt mang cho chú một hộp. Em thử trước xem?”
Bên người Phó Hồng, Thanh Vi mất tự nhiên, nhưng cũng dần bình tĩnh, cảm
giác quen thuộc nổi lên trong lòng. Giống như cũng nhiều năm không thấy, cũng không có lần yêu đơn phương kia.
Á Á ngồi bên
cạnh Thanh Vi, nhìn thấy sắc mặt Phó Hồng thì gõ mặt bàn nói: “Này, sao
cậu lại chăm sóc Thanh Vi vậy chứ, mình cũng là bạn học cũ đấy nhé, sao
cậu không quan tâm tớ?”
Đối với sự khiêu khích của Á
Á, Phó Hồng chỉ cười nói: “Quan tâm cậu hả? Quan tâm cậu quá chỉ sợ toàn bộ nam sinh trong lớp đều không chịu.” Nói xong cũng rót trà cho Á Á.
Á Á thở dài nói: “Cậu vẫn như vậy, đổi lại người khác nói lời này, không
phải nói dối thì cũng là nói năng ngọt xớt, cậu nói ra lại khiến người
ta cảm giác như nói thật vậy.”
Đúng vậy, Phó Hồng có
khả năng này, anh không phô trương nhưng có rất nhiều người yêu thích,
tán thưởng anh. Lúc trước Thanh Vi còn vì chuyện này mà bất bình, nghiến răng tính toán với Phó Hồng. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước nếu không phải Phó Hồng bao dung, trở lại báo thù thì cô hẳn đã chịu không biết bao
nhiêu thiệt thòi rồi.
Nghĩ tới những điều này, Thanh Vi bỗng dưng cảm thấy có lỗi với người này.
Phó Hồng bắt đầu nói chuyện với Thanh Vi, hỏi thăm tình hình của cô, nói
mình đi nhiều nơi, kiến thức nhiều, trong công tác có nhiều chuyện lý
thú. Năng lực khái quát và miêu tả của anh rất tốt. Lời nói vừa vặn thân thiết, không có cao ngạo, không có cố chấp chua ngoa, nghe lời anh nói
đúng là một niềm vui thú.
Thời gian đi qua, cảm giác
lạnh nhạt cũng phai dần, giống như người ngồi cạnh vẫn là Phó Hồng quen
thuộc lúc trước, Thanh Vi dần dần thả lỏng, cũng lựa ít chủ đề chủ động
đáp lại.
Sau đó thức ăn mang lên, mọi người nâng
chén, đều nhất trí yêu cầu chủ nhà Phó Hồng khai tiệc, Phó Hồng đứng
trước hai bàn bạn học nói: “Hôm nay thật sự rất vui, mình sẽ làm thơ.”
Mọi người biết anh thật sự sẽ làm thơ, ngày trước cũng đã làm qua, bọn
họ đều nghe rất chân thành, sau đó Phó Hồng nói: “Cùng trường gặp mặt,
trôi theo cảm giác đi. Một chai không đủ uống, đã chuẩn bị mấy rương
rượu. Lúc này chúc mọi người thoải mái.”
Mọi người
nghe xong liền cười rộ lên, đã có người nhảy ra nói chuyện nào đó, cưỡng chế anh khai báo anh rốt cuộc có cảm giác gì, có tâm nguyện gì?
Kêu gào hung tợn nhất là lớp trưởng cũ Phan Chinh, vị trí lớp trưởng của
anh nhiều lần bị Phó Hồng uy hiếp, nếu như không phải Phó Hồng vô tình
thì dã sớm đổi chủ rồi. Phan Chinh rất kìm nén, cho nên theo anh Phó
Hồng chính là bạn xấu.
Phó Hồng tao nhã nói: “Họp
lớp, lại thêm xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên là cảm giác vui vẻ.
Tâm ý người khác mình không rõ ràng lắm. Phan Chinh lại biết. Năm đó mỗi ngày giữa trưa tan học, cậu ấy…”
Phan Chinh không
nghe nổi nữa, vội vàng kêu: “Dừng lại, chớ nói nhảm. Uống rượu, uống
rượu đi.” Nói xong liền dẫn đầu uống. Vì vậy nhiều người bắt đầu nói rõ
chỗ yếu lẫn nhau, cái gì thầm mến, tai nạn xấu hổ, ăn gian, đâm thọc,
khinh thường nhiều vô số bắt đầu bùng lên.
Dù sao
cũng chưa tới trung niên, còn không có nhiều sự thật hay nịnh bợ, không
khí họp lớp còn trật tự như vậy thật tốt. Gần ba giờ đồng hồ đi qua, bữa tối chấm dứt, có người đề nghị đi hát, không ít người hưởng ứng.
Thanh Vi nhớ Thập Tam nên nhã nhặn từ chối lời mời. Nhưng mọi người nhất trí
yêu cầu Phó Hồng đưa cô về. Phó Hồng cũng không từ chối, thoải mái lái
xe đưa Thanh Vi về.
Thanh Vi nhìn anh mở cửa chiếc BMW mới tinh, hỏi: “Xe này là mới mua sao?”
Phó Hồng lấy chiếc CD ra mở: “Không phải, lái xe trở về, xe này chạy đường
dài tốc độ tốt, trở về có xe cũng thuận tiện chút ít.”
Tuy Thanh Vi không rõ lắm về giá cả BMW kiểu mới nhưng cũng biết xe này giá xa xỉ, xem ra Phó Hồng hoàn toàn rất thành đạt.
“Xe không tệ.”