Giang Chấn Vũ nói lời giữ lời. Ngay trong buổi tối hôm đó, chú Trần gọi
điện đề nghị hợp tác, cô liền đồng ý ngay.
Sáng hôm sau, trong phòng làm việc, cô ngồi đọc những tin tức mới nhất về
Giang Chấn Vũ.
Thông tin từ báo chí về anh ta không thể không xem.
Những bức ảnh chụp anh chàng to cao đẹp trai đứng cạnh chú Trần phong
độ.
An Mật Nhi nhìn tờ báo trước mặt, trang nhất của mục giải trí đăng bài về
Giang Chấn Vũ.
Bất kỳ tuần san, tạp chí hay tờ báo nào có đăng tải tin tức về anh ta cô đều
xem qua.
Bộ đàm gắn bên hông kêu reng reng, cô giật ra đưa lên miệng.
―Có chuyện gì thế?
―Chị An, Trần tiên sinh đến rồi ạ!. Trong bộ đàm phát ra tiếng của trợ lý.
―Đưa họ vào văn phòng của chị!
―Vâng!
Cô ngắt bộ đàm, khà ra một tiếng khoan khoái, nếu lần này thành công rực
rỡ nhất định phải rủ bạn bè đi uống mừng mới được.
Có tiếng gõ cửa, cô làm mặt lạnh, giấu mọi cảm xúc vào lòng.
Cô chỉnh đốn lại quần áo, xếp gọn một vài thứ trên bàn rồi ra mở cửa. Quả
nhiên là chú Trần và Giang Chấn Vũ.
―Xin mời vào!. Cô quay người giơ tay ra hiệu mời cả hai người.
Để tránh chuyện như lần trước xảy ra, chú Trần để hai người ngồi khá xa
nhau. An Mật Nhi nghĩ thầm. Chú à, chú yên tâm đi. Cháu không muốn cãi
nhau với anh ta nữa đâu.
Trợ lý của cô mỉm cười nói:
―Em đi pha cà phê nhé!
―Tôi không uống cà phê!. Cả cô và Giang Chấn Vũ đều đồng thanh nói to.
Ngay tức khắc liền quay lại trừng mắt nhìn nhau.
Từ lúc vào phòng cho tới giờ, cả anh và cô đều không nhìn mặt nhau để
tránh những xung đột không đáng có. Vừa nãy lại cùng nói một câu nên
buộc phải nhìn nhau.
Cô bé trợ lý lúng hết nhìn cô tới nhìn anh:
―Hai anh chị không uống cà phê, vậy uống gì ạ?
―Trà!. Lại nói ra cùng một lúc và cùng một câu trả lời.
Cái tình huống hợp rơ, ăn ý thế này làm cả cô và anh đều lúng túng. Bởi vì
cả hai đều biết rằng do lần trước uống cà phê mới có sự kiện hắt cà phê vào
người, lại còn quần nhau một trận nhừ đòn.
Trần Thông Dương cố nén cười, hắng giọng nói với trợ ly:
―Pha cho chúng tôi trà là được rồi! Cảm ơn cháu!
Cô bé trợ lý dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa sếp và anh chàng nổi
tiếng kia nhưng cũng cười mủm mỉm rồi đi ra ngoài.
Giang Chấn Vũ và An Mật Nhi cũng không nhìn nhau nữa, thản nhiên như
chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô cúi đầu lật lật bản hợp đồng, còn anh
quay mặt nhìn mấy bức ảnh treo trong phòng.
Anh không nhìn cô vì không muốn nhìn cô khiêu khích mình, còn cô thì vẫn
còn ngượng vì nụ hôn ngày hôm qua.
Trần Thông Dương cười yên tâm. Tốt rồi! Hai đứa này không có vẻ gì sẽ cãi
nhau nảy lửa như lần trước. Để cho cả hai không lúng túng, ông quyết định
đi thẳng vào vấn đề. An Mật Nhi phấn khởi thảo luận với ông ngay, rất hào
hứng nữa là đằng khác.
Trong lúc hai người trao đổi với nhau, Giang Chấn Vũ ngồi một bên nghe
không tham gia. Lúc đầu anh còn chú ý nhưng chỉ ít lâu sau đã bắt đầu thấy
chán. Anh không hiểu sao chú Trần bắt anh phải đi cùng. Hai người trao đổi
với nhau là đươc, cần quái gì sự có mặt của anh.
Chụp album ảnh là ý tưởng của chú Trần. Anh rất tin tưởng chú vì phong độ
anh có được như ngày hôm nay đều do một tay chú Trần bồi dưỡng. Cho
nên mọi việc anh đều giao cho chú Trần quản lý và thường không có ý kiến
gì.
Nếu không vì cô bạn gái của anh thì anh đã chẳng đến gặp cô nàng có tính
khí như đàn ông này. Anh vẫn còn chưa hết tò mò? Cô ta mà là chị gái của
Thư Nhi được ư?
Anh nhìn vào đôi mắt cô, sao đó là mũi, rồi đôi môi… Chà! Môi cô ta cũng
khá đẹp không cần son mà cũng có màu hồng!
An Mật Nhi vui vẻ trao đổi với chú Trần, rất muốn coi anh chàng kia như
người vô hình nhưng anh ta ngồi đó không thể không nhìn được.
―Anh Giang, ý anh thế nào?
Anh giật mình.
―Gì?
―Tôi hỏi ý kiến của anh về nội dung của bản hợp đồng. Nếu anh chưa rõ tôi
sẽ nói lại lần nữa!
Nhìn thái độ cứng rắn của cô, anh có cảm giác cô không được tự nhiên cho
lắm… Trông cô khác… Hay nói đúng hơn là không giống con trai như lần
trước…
―Anh Giang?
―Để chú Trần quyết định là được rồi!. Giọng anh không nóng nảy như
trước đây.
Cô gật đầu.
―Vậy được rồi! Chú Trần! Sắp tới lịch tập luyện của đội bóng như thế nào
ạ?
Cả hai lại trao đổi với nhau, anh ngồi một bên lắng tai nghe. Anh gần như
không thể ngồi yên một chỗ như thế này vì anh trước giờ luôn phải tập luyện
ở sân vận động.
Anh nghĩ chắc hai người còn trao đổi tới cả tiếng nên đứng dậy, đi quanh
văn phòng tham quan.
Lúc vừa bước vào phòng anh hơi hoảng vì căn phòng để chắc gần ba chục
cái bình gốm. Không ngờ cô nàng tomboy này lại có khiếu thẫm mỹ độc đáo
đến vậy.
Và điều hấp dẫn anh hơn cả là những bức ảnh treo trên tường, chụp người
có, tĩnh vật có, chim, hoa. Nhìn kỹ dưới các bức ảnh đều có đề chữ ký. An
Mật Nhi!
Tất cả những bức này đều do cô ta chụp sao?
Giang Chấn Vũ kinh ngạc, ngoái đầu lại nhìn cô. Anh không hiểu gì về
nhiếp ảnh nhưng anh cũng thích xem ảnh chụp nghệ thuật. Tất cả những bức
ảnh treo trên tường đều rất đẹp, chụp ở nhiều góc độ để người xem có thể
tưởng tượng được bao quát khung cảnh của bức ảnh. Cô lấy độc đáo làm
điểm nhấn nên hầu hết các bức ảnh của cô đều rất lạ.
Anh không thể không phủ nhận tài năng và óc sáng tạo của cô, khiến anh
phải nhìn cô bằng ánh mắt khác trước.
Ngắm những bức ảnh thỏa thê, anh bắt đầu chú ý tới cách trang trí của căn
phòng. Mô hình quả địa cầu bay lơ lửng. Quái! Anh nhìn mà không hiểu
cách nó có thể bay được như thế! Có một chiếc đồng hồ báo thức…Bức
tượng hai người một nam một nữ ôm nhau được làm bằng thủy tinh.
Anh bước tới chiếc thùng rác trong góc, nó bất ngờ mở ra rồi anh đi qua là
đóng cụp lại. Nhân lúc cô không để ý, anh giơ chân để thùng rác úp mở úp
mở như một trò chơi.
Sau cùng, anh bước tới bàn làm việc của cô chỉ định xem qua không ngờ
trên bàn toàn là những tờ báo có đăng ảnh anh.
Anh ngạc nhiên. Sao cô nàng thu thập nhiều tờ báo viết về anh thế nhỉ? Phát
hiện bên dưới chồng báo và tạp chí có một tập tài liệu. Anh rút ra xem. Bên
trên đề ba chữ: ―Giang Chấn Vũ!
Cô nàng làm hẳn một tập tài liệu về anh? Khó hiểu thật!
Xem trộm tài liệu của người khác đúng là việc không được hay ho cho lắm
nhưng óc tò mò nổi lên làm anh quyết định lật ra xem.
Thấy hai người vẫn mải mê trao đổi, anh liền gỡ dây đang buộc quanh tập tài
liệu không ngờ vướng víu thế nào lại lại rớt hết xuống đất.
Bạch!
Giang Chấn Vũ nhìn lên đụng ngay hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Trần Thông Dương cau màu, ánh mắt của chú ấy như muốn nói: ―Chú rất
muốn mắng cháu nhưng hai chú cháu là người một nhà nên anh không
ngán. Người anh ngán là cô nàng kia. Nhưng cô ta lại chẳng tức giận, chỉ
ngồi im trên ghế nhìn anh. Quái? Cô ta đang nghĩ gì vậy?
Sau yên tĩnh là bão tố? Hay tức quá không nói được câu nào?
Cô nàng bất ngờ đứng dậy đi tới chỗ anh.
Anh không sợ cô ta vì cái gì rớt cũng đã rớt rồi. Anh là đàn ông con trai,
chuyện gì do mình gây ra anh sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
―Tôi thấy tập tài liệu này đề tên tôi nên muốn mở ra xem. Anh giải thích,
nhìn cô vẫn bước từng bước tới chỗ mình nên hít sâu chuẩn bị đối phó.
Nhưng cô nàng chỉ đi tới rồi ngồi xổm xuống đất nhặt những thứ vung vãi
bên dưới.
Giang Chấn Vũ sững sờ, nhìn cô nghi ngờ. Không hét toáng lên cũng không
khiêu chiến?
―Sao không giúp tôi? Anh làm rớt cả xuống đất còn gì?. An Mật Nhi bình
tĩnh nói, giọng cô không có mùi thuốc súng!
Người đã không khiêu chiến, cũng không muốn đánh lộn, Giang Chấn Vũ
đành ngồi xuống đất nhặt đống giấy tờ cùng cô nghĩ thầm trong bụng. Sao
sáng nay cô ta tốt đột xuất vậy? Hay cô ta lợi dụng anh không phòng bị sẽ
thụi cho anh mấy cú đấm cũng có khi.
―Tôi không nhỏ nhen như thế đâu. Đánh người tôi luôn đánh trước mặt,
không bao giờ đánh sau lưng. Cô thản nhiên nói.
Bị người khác nhìn trúng tim đen, anh lúng túng vội vội vàng vàng nhặt mấy
giấy tờ đưa cho cô nàng.
Nhưng khi nhìn những giấy tờ mình nhặt lên, anh ngớ người, tất cả đều liên
quan tới anh.
Những bức ảnh chụp, một mẩu báo từ hồi anh còn học trung học tham gia
đội bóng của trường, những trận cầy quy mô lớn nhỏ đều được thu thập, và
cả những bài báo về việc ký hợp đồng với người đại diện là chú Trần và trên
sân cỏ ở Nhật.
―Những thứ này…. Anh mở to mắt hỏi. Đến cả anh cũng không thể nào thu
thập được vô số tài liệu chi tiết đến thế.
Không ngờ cô nàng này lại…
―Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó!. Cô cáu.
―Ai nhìn đâu…?
―Thế tại sao anh lại đỏ mặt?
―Không có!. Anh phủ nhận.
An Mật Nhi cau mày:
―Hay anh cho rằng tôi yêu thầm anh?
―… phải vậy không?
Cô nhìn anh một lúc lâu rồi lại hỏi:
―Nếu là thật thì sao?
Đáp án của cô khiến anh sững sờ, lắp bắp:
―Sao được… Sao… Sao cô… Làm gì… ?
―Phì! Ha ha ha! Ha ha ha!. Cô phì cười thành tiếng.
Anh ngớ người rồi trừng mắt nhìn cô.
―Cô kia…!
―Ha ha ha! Ha ha!
―An-Mật-Nhi!. Anh gầm giọng.
―Anh do vậy mà đỏ mặt còn nói lắp nữa. Ha ha ha!. Cô ngồi bịch ra nền
nhà cười nghiêng ngả, phá tan tảng băng tồn tại giữa hai người.
Nhìn cô cười hả hê, anh vừa thấy sảng khoái vừa thấy có cảm giác khác lạ.
Trông cô rất đáng yêu khiến anh thoáng bối rối. Nhưng ngay lập tức dứt bỏ
cảm giác đó ra khỏi người.
―Cô vui vẻ quá nhỉ?
Cô chẳng thèm quan tâm tới anh tiếp tục ôm bụng cười lăn cười bò.
Thấy cô vui vẻ đến thế nên anh cũng hài hước nói:
―Được rồi. Là tự tôi đa tình. Nhưng cho dù ai nhìn thấy những tài liệu này
cũng đều nghĩ cô yêu thầm tôi mới dày công sưu tập!
An Mật Nhi sau tràng cười đau cả bụng nhăn mặt nói với anh:
―Ai nói tôi yêu thầm anh nên dành thời gian sưu tập mọi thứ về anh hả? Tất
cả những thứ này đều vì công việc của tôi đấy!
―Công việc?.
Cười cũng no, cô ngồi dậy bắt đầu giảng giải cho anh chàng hiểu nếu không
chàng ta lại cho là cô thương thầm trộm nhớ chàng nữa thì khổ.
―Này anh, công việc chụp ảnh của tôi đòi hỏi phải nắm bắt được tư liệu
trước đây của người mà tôi phải chụp. Chẳng hạn thế này. Niềm đam mê
chơi bóng của anh từ đâu và khi nào, rồi quá trình tập luyện, những chấn
thương mà anh gặp phải khi ra sân, rồi tôi còn phải biết cả những món ăn
yêu thích của anh, anh thích gì, ghét gì… tôi đều phải nắm bắt. Có như vậy
tôi mới chụp được những bộ ảnh ấn tượng, tạo một phong cách riêng biệt
của chỉ riêng anh thôi? Hiểu chưa hả?
Những lời cô nói thật đáng kinh ngạc.
―Do vậy… mà cô phải đi thu thập những tài liệu này?
―Điều đó là đương nhiên. Mất không ít thời gian của tôi đấy. Ở Nhật Bản thì
dễ rồi nhưng thông tin về anh ở Đài Loan thì hạn hẹp quá
Anh nhìn vào bức ảnh của anh được chụp trên sân bóng ở trường.
―Tấm này…
―Anh chụp hồi nào cũng không nhớ à?. Cô chọc.
―Sao cô có được?
―Tôi đi tới ngôi trường trước kia anh học. Cô nhún vai. ―Gặp những người
từng là bạn của anh, họ đã cung cấp cho tôi. Sẵn tiện có máy ảnh nên tôi
chụp lại luôn.
Giang Chấn Vũ nhìn tấm ảnh rồi nhìn cô, ngạc nhiên.
Anh không ngờ cô lại dày công sưu tập một lượng lớn tài liệu về anh như thế
này. Điều này làm cho anh thấy cảm động và có cảm tình với cô.
Anh cũng hiểu ra trong công việc cô cần mẫn và chuyên nghiệp tới mức nào.
Hèn gì chú Trần lúc trước cứ khăng khăng chọn cô chụp ảnh cho anh. Giờ
tận mắt nhìn thấy tài năng của cô anh mới bất ngờ.
An Mật Nhi thấy anh không nói gì ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt nhìn mình
chăm chú, liền hỏi:
―Này anh, sao anh cứ nhìn tôi vậy?. Cô có cảm giác không được tự nhiên
cho lắm. Không hiểu sao mấy cậu bạn nhìn cô thấy bình thường còn bị anh
chàng này nhìn, lòng cô có gì đó xốn xang.
―Nhìn kỹ, cô rất giống em gái cô. Anh ghé sát mặt vào nhìn cô quan sát.
―Chúng tôi là chị em, giống nhau là điều đương nhiên.
―Ha ha! Em gái cô cũng nói y như vậy!
Giờ anh mới nhận ra cô không đáng ghét như anh tưởng.
―Tôi rút lại những lời tôi nói về cô trước đây. Đúng như chú Trần nói, cô rất
xuất sắc. Ưu điểm của anh là sai thì sửa, trước đây anh đã từng coi thường
cô nên quyết định nói lại. ―Tôi không ngờ cô vì việc chụp ảnh cho tôi mà bỏ
thời gian và công sức đi thu thập tài liệu về tôi. Tôi cảm động lắm!
Trước thái độ nhiệt tình của anh, cô thấy không quen lắm. Bởi vì hiện tại cô
là An Mật Nhi chứ không phải An Thư Nhi. Nhưng được anh khen cô cũng
rất vui như mùa xuân hoa nở vậy.
―Nếu hiểu ý tổi rồi thì sau này hy vọng anh sẽ vui vẻ bắt tay hợp tác với tôi,
được chứ?
Anh chỉ thẳng khuyết điểm của cô.
―Trông cô cười như thế tôi cũng mừng. Hy vọng cô đừng luôn giữ bộ mặt
nhăn nhó, khó chịu khi làm việc cùng tôi. Giờ cô cười lên nào!. Anh nhận
ra rất thích nhìn cô cười.
Nhưng cô lại thấy xấu hổ:
―Sao tôi phải cười?
―Vì cô lạnh lùng thấy xa cách lắm. Nếu chúng ta hợp tác đừng có tỏ thái độ
như thế với tôi!
―Tôi có đâu!
―Cô cũng đừng ngượng nữa!. Anh rất thích bắt bẻ cô.
―Tôi không có mà!. Cô quả quyết nhưng mặt cô lại bán đứng cô.
Giang Chấn Vũ cười đắc ý, nhìn cô lúc này rất đáng yêu. Cô càng cố né
tránh, anh càng muốn chọc cô.
Mọi xích mích trước đây giữa hai người đều tan biến.
Hai người như hai anh em thân thiết ngồi tán gẫu. Chú Trần đứng đằng sau
mỉm cười. Tâm trạng thoải mái khi làm việc cùng nhau là điều quan trọng
nhất.
Ông đi tới ngồi cạnh cả hai nói với cả hai:
―Chú có việc đi trước, hai đứa nói chuyện tiếp đi!
An Mật Nhi giật mình, còn Giang Chấn Vũ lại gật đầu:
―Dạ! Chú đi đi!
Cái gì mà dạ vâng ở đây trời? Trần Thông Dương đi rồi sẽ chỉ còn cô với
Giang Chấn Vũ.
―Chú vội đi sao ạ? Cháu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi qua chú!. Cô hỏi
ngay, cảm giác có điều gì đó không ổn.
―Còn nhiều thời gian để chú cháu mình gặp mặt mà. Mấy việc đó cháu trao
đổi với A Vũ là được rồi. Có như vậy hai đứa mới làm việc ăn ý hơn, thúc
đẩy tiến độ chụp ảnh!
―Vậy ạ…
―Hai đứa hòa nhau là tốt rồi. Có lẽ lần sau chú không đi cùng A Vũ tới đây,
vì chú đang dẫn dắt một cầu thủ trẻ. Này A Vũ, cháu phải hợp tác tốt với
Mật Nhi đấy!.
―Chú có việc thì cứ đi trước đi ạ. Cháu và Tiểu An đều là người một nhà mà,
phải không Tiểu An?
An Mật Nhi lúng túng trừng mắt. Ai cho anh ta quyền quyết định mọi việc?
Còn gọi cô là Tiểu An? Anh em? Mặt anh ta dày quá ta!
Giang Chấn Vũ vừa nói vừa cười rạng rỡ, còn bá vai cô giống như anh em
thân thiết. Nhưng bị anh chàng khoác tay lên người, bất giác cả người cô
nóng lên, bị ngộp trong hơi thở nam tính của anh.
―Chú giao A Vũ cho cháu!
Chú Trần đã mở miệng nói cô không thể không từ chối.
Quay sang nhìn anh chàng ngăm đen đang nhìn cô cười sáng rỡ như đang
quảng cáo kem đánh răng càng không dám nói những câu mất vui.
―Tiểu An, chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?
Nói tới đâu à? Cô nhìn anh vui vẻ thầm nghĩ. Không ngờ hai người đã từng
là kẻ thù của nhau đấy.